Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 152: Hẹn gặp




- “À, Dịch Phàm, thật sự xin lỗi anh vì bây giờ em mới gọi điện cho anh được. Chuyện về dự án ở tập đoàn em gặp phải chút rắc rối, việc giải quyết vẫn chưa xong, em lại quên không bật máy nên không biết anh gọi cho em. Có phải là có việc gấp không? Là chuyện gì thế?” Đàm Lệ Linh nói một câu dài. Vừa rồi khi bật máy, nhìn thấy hàng dài cuộc gọi nhỡ của Từ Dịch Phàm nên Đàm Lệ Linh vội vàng gọi điện ngay cho anh, nghĩ rằng anh gọi cho cô nhiều cuộc như vậy ắt hẳn là có chuyện rất quan trọng gì đó rồi. - Lệ Linh, tôi có thể gặp em được không? Đúng là tôi có chuyện quan trọng muốn nói.

Đàm Lệ Linh bỗng dưng cười:

- “Anh đừng đùa như thế chứ. Mà từ khi quen anh đến giờ có thấy anh đùa như vậy đâu nhỉ? Anh cũng biết mà, hiện giờ em đang ở thành phố T còn anh đang ở thành phố A, làm sao gặp được chứ? Đợi sau khi em vể thành phố A có được không? Nhưng chuyện đó rất quan trọng đúng không? Anh có thể nói qua điện thoại luôn không?” Từ Dịch Phàm chưa trả lời Đàm Lệ Linh có phải là có chuyện gấp nên anh mới gọi cho cô hay không nên cô tiếp tục hỏi lại anh. - Hiện tại tôi đang ở thành phố T. - “Anh đến thành phố T sao?” Đàm Lệ Linh nghe xong thì hết sức kinh ngạc, cô không ngờ tới việc Từ Dịch Phàm đến thành phố T nhanh như vậy. Chuyện Từ Dịch Phàm muốn nói ắt hẳn là rất quan trọng, nếu không anh cũng vội vàng đến như thế.

- Ừ. Tôi muốn gặp em, có chuyện quan trọng tôi rất muốn hỏi em, liên quan đến thân phận của em.

Đàm Lệ Linh im lặng một hồi rồi mới trả lời:

- “Dịch Phàm, bây giờ cũng đã muộn rồi, em vẫn còn đang bận chuyện của dự án kia chưa xong. Để sáng mai chúng ta gặp nhau được không?” - Giọng cô có phần bối rối.

- Được, sáng ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau nói chuyện cho rõ. Nhưng mà em muốn gặp ở đâu?

- “Khách sạn K, 9 giờ sáng được không?”

- Vậy mai chúng ta gặp nhau.

- “Anh nghỉ ngơi đi, em tắt máy trước.”

- Tạm biệt.

Sau đó Từ Dịch Phàm tắt máy. Triệu Chí Dương thấy Từ Dịch Phàm như vậy bèn hỏi:

- Thế nào rồi? Đàm Lệ Linh nói thế nào? – Triệu Chí Dương có phần còn vội vàng hơn.

- Ngày mai mình và cô ấy sẽ gặp nhau nói chuyện. – Từ Dịch Phàm trả lời một câu khá đơn giản.

- Chỉ thế thôi à, không còn gì nữa sao? Nói với nhau lâu như vậy mà chỉ có mỗi câu ấy thôi à?

- Ừ.

Từ Dịch Phàm uống chút nước lọc rồi nói tiếp:

- Nhưng cậu nghĩ một người mất trí nhớ như cô ấy thì chúng ta có thể hỏi được những gì đây? Đàm Lệ Linh mất trí 3 năm nay, có khi cô ấy cũng chẳng biết được gì.

- Cho dù không hỏi được nhưng có thể chúng ta sẽ biết được những điều gì đó có liên quan. Cậu làm gì mà có vẻ thất vọng như thế hả? Chưa làm mà biết là không được. Triệu Chí Dương có vẻ bình tĩnh với mọi chuyện hơn Từ Dịch Phàm nhiều. Mà cũng phải thôi, Triệu Chí Dương là người ngoài cuộc, những người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn người trong cuộc. Anh ta đương nhiên là bình thản hơn Từ Dịch Phàm.

Lần này là điện thoại của Triệu Chí Dương vang lên. Nghe được một hồi, anh ta bỗng mỉm cười, giống nụ cười của một kẻ chiến thắng. Sau đó thì anh ta nói với Từ Dịch Phàm:

- Dịch Phàm, chúng ta lên thư phòng đi, người của mình vừa gọi điện báo đã điều tra được thông tin về Đàm Lệ Linh rồi. Mình nghĩ lần này có thể biết về thân thế thật sự của cô ta rồi đấy. Chà, tự nhiên thấy mọi chuyện đơn giản thế không biết nữa.

- Cậu đã cho người điều tra về Đàm Lệ Linh rồi sao? Bắt đầu điều tra từ khi nào vậy?

Từ Dịch Phàm có vẻ ngạc nhiên nhìn Triệu Chí Dương, anh có vẻ như không hiểu lắm về chuyện này. Chuyện điều tra về Đàm Lệ Linh đáng lí ra phải là do Từ Dịch Phàm sai người làm chứ không phải là Triệu Chí Dương. Và Triệu Chí Dương đã cho người điều tra về Đàm Lệ Linh từ lúc nào vậy chứ? - Trưa nay sau khi nghe cậu nói thì mình đã cho người điều tra về Đàm Lệ Linh bởi mình biết cậu chắc hẳn nói sẽ giúp cô ta nhưng vẫn chưa làm gì cả. Nào, đi thôi. Mình biết cậu bây giờ chẳng quan tâm nổi đến việc gì nữa. Với tư cách là bạn thân nhất của cậu nên mình đành ra tay giúp đỡ thôi. Mọi chuyện mà kết thúc thì nhớ trả ơn mình đấy. Công của mình là lớn nhất!

Mọi chuyện chưa đâu vào đâu mà Triệu Chí Dương đã vội nghĩ ngay đến kết quả và công lao của anh ta. Triệu Chí Dương nói quả không sai, anh ta là người suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, đơn giản đến mức không biết nó vốn phức tạp đến như thế nào.