Bữa tiệc kết thúc lúc hơn 9 giờ tối. Đàm Lệ Linh đì cùng với Từ Dịch Phàm đến chỗ bờ bờ hồ lần trước, nơi mà cả hai người đều thường xuyên đến đây ngắm cảnh tối.
Buổi tối, ở bờ hồ đương nhiên là lạnh hơn những chỗ khác nhiều, hơn nữa lại còn có gió. Đàm Lệ Linh hôm nay đi lại không mang theo áo khoác hay gì cả, chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng manh, giờ tự nhiên cô cảm thấy hơi lạnh. Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh lúc này bèn cởi áo vest bên ngoài của mình ra khoác cho Đàm Lệ Linh khiến cô cứ nhìn anh chằm chằm.
- Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy là có ý gì thế? Hay là tôi đã lại làm chuyện gì thất lễ với cô rồi nên cô mới nhìn tôi như vậy? – Từ Dịch Phàm nhìn Đàm Lệ Linh, vừa nói vừa cười.
- Không có gì, anh đâu có làm chuyện gì thất lễ với tôi. Chỉ là muốn cảm ơn áo của anh thôi.
- Cô có vẻ cũng là người rất hay quên đấy nhỉ? Lần sau cô nhớ mang theo áo, buổi tối trời lạnh đấy. Ăn mặc không cẩn thận khéo khi còn bị bệnh nữa. Chẳng ai thích bị bệnh cả.
- Tôi biết rồi.
Cả hai sau đó im lặng hồi lâu không nói gì, một lúc sau Từ Dịch Phàm mới lên tiếng trước:
- Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân thật sự mà cô không cần tôi giúp chuyện tìm hiểu về thân thế của cô trước kia được không vậy? Bởi ai như cô đều muốn tìm lại thân thế thật sự của mình cả. Nhưng khi nghe cô nói như vậy, tôi lại cảm thấy bất ngờ.
Đàm Lệ Linh quay sang nhìn anh:
- Ban đầu khi anh đề nghị muốn giúp tôi chuyện này, lúc đó tôi đã rất vui và định nhận lời ngay lập tức. Nhưng sau khi suy nghĩ một thời gian, tôi đã nhận ra rằng, chuyện đó đối với tôi cũng chẳng có gì quan trọng nữa rồi và cũng nghĩ rằng nó không có quan hệ gì với tôi nữa. Vì thế nên tôi đã từ chối, không nhận lời giúp đỡ từ anh.
- Tại sao?
- Thân thế của tôi trước khi tai nạn mất trí nhớ, anh nghĩ nó sẽ thế nào? Có thể là tôi được sinh ra trong một gia đình hào môn quý tộc gì đó, cũng có thể một gia đình đơn giản mà bình thường, hoặc thậm chí tôi chỉ là một đứa bé lưu lạc tại cô nhi viện. Trước đó, tôi đã sống và có cuộc sống như thế nào? Một cuộc sống rất êm ấm hạnh phúc sao? Hay đó là một cuộc sống bình thường yên ổn hay là một cuộc sống nghèo khó cực khổ? Và tôi khi ấy là một người thế nào? Người tốt hay là người xấu? Anh có biết hay không những chuyện đó? Nói đúng ra, chính tôi còn không biết về chính bản thân mình nữa là. Vì thế nên tôi không muốn làm gì cả. Tôi không muốn khơi gợi lại dù nó có như thế nào đi chăng nữa. Tôi chỉ cần một cuộc sống đơn giản như thế này thôi.
Từ Dịch Phàm vẫn nghe Đàm Lệ Linh nói, vẫn nhìn cô, anh không nói gì cả. Đàm Lệ Linh lúc này như đang nói hết ra tất cả những gì cô đang che giấu trong lòng bao lâu nay vậy.
- Cả tôi và anh đều không biết những chuyện đó sẽ là như thế nào nữa. Và trong đầu tôi lại xuất hiện một câu hỏi, đó là “Thực tế tốt hơn giấc mơ hay giấc mơ tốt hơn thực tế?” Cuộc sống bây giờ của tôi chính là một giấc mơ đấy. Mặc dù tôi có bất an, có lo lắng hay có sợ hãi như thế nào đi chăng nữa nhưng chắc gì cuộc sống trước kia của tôi đã tốt hơn cuộc sống bây giờ? Tôi đúng là có tò mò thắc mắc về thân thế thực sự của tôi trước kia nhưng chắc gì thân thế trước của tôi đã hoàn hảo? Tôi cũng muốn biết con người thật của tôi như thế nào nhưng chắc gì trước kia tôi đã tốt hơn bây giờ? Có rất nhiều điều mà tôi đã nghĩ đến, nhưng lại không muốn làm.
- Thế nên cô mới muốn kết thúc thực tế này để tiếp tục giấc mơ sẽ kéo dài cho đến hết cuộc đời của cô sao? Cô có thật là đã suy nghĩ mọi chuyện chưa vậy? Có thể đó là…
- Dịch Phàm, có những người mất trí nhớ, dù họ dùng cả đời để tìm lại trí nhớ của mình nhưng lại không thể nào có thể làm được. Anh có nghĩ tôi cũng sẽ giống như họ hay không? Hay là sau một thời gian nữa tôi sẽ nhớ được ra mọi chuyện như những nhân vật ở trong phim truyền hình đây? Tự dưng tôi nghĩ tốt nhất đừng nghĩ lại còn hơn.
Từ Dịch Phàm thở dài. Anh muốn giúp Đàm Lệ Linh tìm lại cuộc sống trước kia của cô, dù cô bây giờ có nhớ ra được hay không. Nhưng có vẻ như cô không muốn tìm lại ký ức trước kia nữa.
- Dịch Phàm, anh đã cho tôi một tia hi vọng khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Thật sự tôi cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ sống với cuộc sống này. - Nhưng mà, cô có bao giờ nghĩ đến việc cô vẫn còn người nhà hay không? Cô có nghĩ họ cũng sẽ rất lo lắng và đau buồn vì cô không? Chắc hẳn bây giờ những người đã quen cô trước kia, có rất nhiều người vẫn còn nhớ đến cô và mong gặp lại cô đấy.
- Tôi có nghĩ đến. Họ nhớ tôi nhưng tôi không nhớ được họ. Tôi như thế này, sao họ không tìm? Nếu họ muốn tìm tôi, trong 3 năm qua lại không tìm được hay sao?
Rồi cô bật cười:
- Thôi, mà anh chẳng bảo là anh sẽ trả lời câu hỏi kia của tôi còn gì nữa. Mau nói đi xem nào. À mà anh đừng bảo với tôi là anh không có đáp án đấy.