Đàm Lệ Linh vẫn còn nhớ tới những lời mà Từ Dịch Phàm nói với cô khi hai người gặp nhau lần trước. Anh thật sự muốn giúp cô tìm lại con người thật của cô, muốn giúp cô trở lại với hiện thực thay vì sống mãi trong một giấc mơ mà không thể tỉnh lại.
Khi Từ Dịch Phàm nói ra những điều này, Đàm Lệ Linh thật sự đã rất cảm động, thật sự vô cùng cảm động. Cô đã nghĩ, hóa ra trên đời vẫn còn có người muốn giúp cô. Thật sự Đàm Lệ Linh cô đã rất vui mừng khi biết như vậy. Nhưng mà đến tận hôm nay...
- Tất cả giống như một cái vòng tròn vậy, đi mãi vẫn không thể đến điểm đích mà chỉ là quay về điểm xuất phát. Liệu có thể đi được nữa hay không đây? Hay nên dừng lại?
Đàm Lệ Linh cầm chặt lấy chiếc hộp đựng bộ đồ trang sức kia, suy nghĩ lan man một hồi lâu. Cũng đã 1 tuần rồi, Đàm Lệ Linh vẫn chưa cho Từ Dịch Phàm một câu trả lời nào cả. Với lại cô cũng không biết nên nói với anh thế nào.
- Trong trường hợp của mình, thực tế tốt hơn giấc mơ hay là giấc mơ tốt hơn thực tế đây? Mình đã mong muốn tìm lại chính con người thật của mình, cuộc sống thực sự của mình, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể làm gì... Liệu cuộc sống trước kia, con người thật của mình trước kia có tốt hơn bây giờ hay không?
Đàm Lệ Linh rơi vào mớ suy nghĩ hỗn độn. Phải chăng khi Từ Dịch Phàm đề nghị giúp thì cô phải đồng ý chứ? Tại sao lại chần chừ đến bây giờ? Chỉ là vì cô thấy cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, mà cuộc sống trước kia liệu có được như bây giờ không?
Mặc dù cô bất an, cô lo lắng nhưng cô biết suy nghĩ. Có lẽ, cuộc sống hiện tại như này đã quá tốt đẹp với cô rồi...
.............................................
Tối hôm đó. Tại khách sạn Royal Hotel - 1 trong 5 khách sạn lớn nhất, sang trọng nhất thành phố A này.
Châu Kiến Thành đề nghị Đàm Lệ Linh cùng tham gia một bữa tiệc do Hạ Tổng giám đốc chủ trì được tổ chức tại Royal Hotel. Suy nghĩ khá lâu, cuối cùng cô cũng đồng ý. Hôm nay Đàm Lệ Linh không ăn mặc gợi cảm, quyến rũ, không theo phong cách thường ngày mà chỉ mặc một chiếc váy quây trắng dài đơn giản, đồ trang sức không quá mức tinh xảo. Mặc dù có đơn giản nhưng trông cô vẫn rất xinh đẹp và nổi bật.
- Tiệc mà Hạ Tổng tổ chức là tiệc gì vậy? - Ngồi trên xe, cô lên tiếng hỏi Châu Kiến Thành.
- Chỉ là bữa tiệc họp mặt của những thương nhân thôi, nhưng bữa tiệc này được tổ chức rất lớn, nhiều nhân vật có tên tuổi cũng xuất hiện. – Châu Kiến Thành vừa lái xe vừa trả lời.
- Vậy à.
- Biết em bao lâu nay, nhưng bộ trang phục, cách trang điểm hôm nay không phải phong cách của em thì phải.
Đàm Lệ Linh nhìn ra bên ngoài, cô nghe rõ câu hỏi của Châu Kiến Thành, nhưng mãi mới trả lời:
- Tự dưng em muốn thay đổi một chút, cứ giữ mãi một phong cách cũng rất nhàm chán.
- Cũng phải.
Xe đến Royal Hotel. Đàm Lệ Linh đợi Châu Kiến Thành rồi cả hai cùng đến hội trường nơi tổ chức tiệc.
- Ô, Châu Tổng đây mà, đã lâu không gặp cậu rồi nha.
Người vừa lên tiếng là Cố Tổng của tập đoàn Cố Thị. Ông ta cũng đã hơn 60 tuổi rồi.
- Cố Tổng, tôi cũng rất muốn hẹn ngài đi đánh golf nhưng ngài cũng thấy đấy, dạo này tôi bận quá.
- Tôi biết, tôi biết. Yên tâm đi, tôi không trách cậu đâu. Hiện tập đoàn Thiên Thành của cậu hiện đang hợp tác với Từ Thị trong dự án Quảng trường Thế Kỷ thì đương nhiên là bận rồi.
Nói xong thì ông ta quay sang phía Đàm Lệ Linh:
- Châu Tổng, tiểu thư xinh đẹp bên cạnh cậu là...
- Xin chào Cố Tổng, tôi là Đàm Lệ Linh, nghe danh ngài đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thật vinh hạnh cho tôi.
Đàm Lệ Linh mỉm cười nói.
- Ồ, thì ra đây chính là cố vấn Đàm Lệ Linh mà Châu Tổng hay nhắc đến đây hả? Cố vấn Đàm, cô quả thực xinh đẹp hơn trong suy nghĩ của tôi đấy. - Cố Tổng quá khen rồi.
- Châu Tổng nói rằng cố vấn Đàm đây thực sự rất tài năng, rất xinh đẹp, vô cùng xuất sắc. Thiên Thành càng ngày càng vững chắc cũng có đóng góp rất lớn của cố vấn Đàm đây. Hơn nữa cậu ta cũng nói cô là một ngôi sao may mắn, cậu ta rất may mắn khi có cô bên cạnh. Có đúng như vậy không hả Châu Tổng?
Châu Kiến Thành chỉ cười mà không nói gì.
- Thật ngại quá Cố Tổng. Nhưng được Cố Tổng khen ngợi như vậy tôi cảm thấy rất may mắn thì đúng hơn.
- Haha...
Bọn họ cùng nói chuyện vài câu nữa rồi Châu Kiến Thành cùng Đàm Lệ Linh đi đến chỗ khác.