6 giờ tối.
Có một chiếc ô tô dừng ở ngay phía trước đại biệt thự. Đàm Lệ Linh từ trên xe bước xuống, đưa cho người gác cổng thiệp mời dự tiệc. Bọn họ thấy thiệp mời liền để cô vào trong.
- Mời cô. – Một người gác cổng nói.
- Cảm ơn.
Đàm Lệ Linh vừa mới đi vào bên trong thì đã gặp ngay được Từ Dịch Phàm. Sở dĩ có thể gặp anh là vừa rồi cô nhắn tin bảo anh là cô sắp đến, cho nên anh mới đi ra đây.
- Cô đến rồi sao? Sức khỏe của cô dạo này đã tốt hơn chưa vậy? Từ Dịch Phàm không hỏi gì khác mà hỏi luôn đến sức khỏe của Đàm Lệ Linh.
- Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi cũng không sao nữa rồi, anh không cần phải lo nữa đâu. Mà anh đã đưa thiệp mời cho tôi thì hôm nay dù có thế nào thì nhất định tôi cũng phải đến. Không đến thì cũng không phải cho lắm.
Từ Dịch Phàm nhìn thấy trên tay Đàm Lệ Linh có cầm theo túi quà bèn hỏi: - Cô còn mua quà nữa sao? Không nhất thiết phải làm như vậy đâu. Đến một mình cũng được mà. - Tôi nghĩ rằng mình không thể đến tay không được. Trẻ con mà, không thể không tặng quà.
- Đứng ở đây cũng thật là bất tiện quá. Hay chúng ta đến vườn sau nói chuyện tiếp đi.
- Ừ.
- Đi thôi.
Đàm Lệ Linh đi cùng Từ Dịch Phàm đến chỗ vườn sau của đại biệt thự. Người giúp việc ngay lập tức mang trà đến cho hai người. Càng nhìn Đàm Lệ Linh, Từ Dịch Phàm càng thấy đôi mắt của cô trông rất giống mắt của Phùng Lộ Phi và cả Hạo Văn nữa. Đó cũng là một trong những nguyên do khiến anh luôn nghĩ cô là Phùng Lộ Phi.
Hôm nay Đàm Lệ Linh mặc một bộ trang phục khá giống với những bộ trang phục đi làm thường ngày của cô cùng với một đôi giày cao gót. Đàm Lệ Linh ăn mặc trang nhã, có phần đơn giản nhưng vẫn rất nổi bật và xinh đẹp. Điểm này có phần rất giống với phong cách của Phùng Lộ Phi trước đây.
- Tôi cứ nghĩ anh sẽ lại uống cafe như lần trước cơ đấy. Sao, bây giờ lại chuyển sang uống trà rồi à? Trà có gì đặc biệt vậy? – Đàm Lệ Linh bất ngờ lên tiếng nói trước.
- Cũng không thể cứ uống mãi cafe như vậy được. Uống trà khiến cho người ta cảm thấy thư thái hơn nhiều. Mà cô không thích trà sao? Tôi bảo người đổi cho cô nhé?
- Không cần phải đổi đâu, như vậy thì phiền phức lắm. Mà nghe anh nói như vậy thì uống trà có vẻ cũng rất thú vị đấy chứ nhỉ? Đúng là cũng không thể mãi uống café hay một thứ nào đó được, cũng nên đổi vị. Như vậy sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu, từ chuyện về khởi công dự án Quảng trường Thế Kỷ ngày hôm qua cho đến sức khỏe của Đàm Lệ Linh và sinh nhật của Hạo Văn.
- Tôi thấy...
- Mẹ.........
Hạo Văn đột nhiên chạy đến chỗ Đàm Lệ Linh, vừa chạy vừa gọi “mẹ” khiến Đàm Lệ Linh rất bất ngờ.
- Mẹ, hóa ra là mẹ đã về rồi. Thật là vui quá đi. Mẹ, mẹ có biết không, con nhớ mẹ lắm đấy, nhưng mà bố cứ bảo là mẹ hiện tại vẫn chưa thể về được. Nhưng bây giờ mẹ đã về rồi.
- Hạo Văn, cô ấy không phải là mẹ con đâu, cô ấy... – Từ Dịch Phàm vội vàng lên tiếng.
Đàm Lệ Linh bỗng cảm thấy có gì đó rất sợ hãi, thằng bé này.... thằng bé này có điều gì đó... Tự nhiên tay Đàm Lệ Linh run lên, cô nhìn Từ Dịch Phàm với ánh mắt vô cùng lo sợ. Từ Dịch Phàm cũng hết sức ngạc nhiên khi thấy Đàm Lệ Linh như vậy.
- Hạo Văn, con...
- Mẹ, con dẫn mẹ đến một chỗ...
Hạo Văn nắm lấy tay Đàm Lệ Linh định kéo cô đi. Nhưng Đàm Lệ Linh nhanh chóng lấy tay đỡ trán, khuôn mặt tái nhợt, cơn đau đầu bỗng dưng ập đến, mồ hôi đầm đìa.
- Lệ Linh, cô không sao chứ?
- Mẹ, mẹ sao vậy?
Từ Dịch Phàm rất lo lắng chạy đến đỡ lấy Đàm Lệ Linh, cô lúc này run rẩy nhưng vẫn cố nói:
- Thằng bé, thằng bé này.... Chưa nói hết câu thì Đàm Lệ Linh đã gục xuống ngất xỉu. Từ Dịch Phàm lo lắng gọi:
- Lệ Linh, Lệ Linh, cô làm sao vậy? Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi! Người đâu, người đâu...
Mọi người xung quanh đó nghe thấy Từ Dịch Phàm gọi cũng lo lắng chạy đến ngay.