Thấy mãi mà Từ Dịch Phàm không lên tiếng nói lời nào, Đàm Lệ Linh huơ huơ tay trước mặt anh:
- Từ Tổng? Từ Dịch Phàm?
- À, xin lỗi cô... – Từ Dịch Phàm giật mình, biết là mình đã thất lễ nên vội xin lỗi Đàm Lệ Linh.
- Anh không sao đấy chứ? Có chuyện gì mà từ nãy giờ suy nghĩ đến thừ người ra vậy? - Không sao, không có gì cả. Tôi chỉ suy nghĩ vài chuyện linh tinh ấy mà, cô đừng để ý.
Đàm Lệ Linh lại uống chút cafe rồi nói tiếp:
- Hôm nay trông anh cũng thật là lạ đấy, nhìn tôi chằm chằm như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt vậy. Có chuyện gì hả? Tôi không nghĩ là trên mặt tôi có dính gì đâu.
- Chỉ là đột nhiên tôi lại nhớ đến một vài chuyện trước kia thôi. Có rất nhiều chuyện mà cả đời cũng không quên được. Tự nhiên hôm nay lại nhớ lại đến nó thôi.
- Chắc với anh thì đó là chuyện vô cùng quan trọng rồi. À đúng rồi Dịch Phàm, chẳng phải anh bảo sẽ mang mấy hồ sơ của những công ty tập đoàn khác cho tôi mượn còn gì, không phải anh không mang theo đấy chứ? Quên rồi? Có thật là quên rồi?
Từ Dịch Phàm chỉ mỉm cười, rồi sau đó đưa cho Đàm Lệ Linh 4 bộ hồ sơ và nói tiếp:
- Tôi làm sao có thể nuốt lời được chứ. Cô nghĩ tôi là người không giữ chữ tín đến vậy hả?
- Đâu có, tôi nào có nghĩ như vậy đâu chứ. Một Từ Tổng giám đốc tài giỏi như anh thì đâu dễ gì mà nuốt lời phải không. Tôi vừa rồi chỉ là nói đùa chút xíu thôi, là nói đùa ấy mà.
Trong khi Đàm Lệ Linh ngồi đọc những bộ hồ sơ kia thì Từ Dịch Phàm bình thản uống cafe. Đã lâu rồi anh không uống cafe sữa, gần như đã quên mất mùi vị của nó.
- Bộ hồ sơ của công ty này cũng không tồi lắm đâu, nhưng lại có nhiều thiếu sót và điểm bất cập quá. Nếu bọn họ có thể chỉnh sửa lại một chút nữa thì chắc là anh đồng ý hợp tác với họ rồi, không đến lượt Kiến Thành chúng tôi đâu nhỉ? Có phải không?
- Mọi chuyện cũng không thể quyết định quá gấp gáp được. Phải nên từ từ suy nghĩ trước.
- “Không thể quyết định quá gấp gáp sao?” Anh đừng đùa với tôi như vậy chứ Dịch Phàm à? Chúng ta gặp nhau thảo luận lần trước ấy, trong vòng chưa đầy 1 tiếng mà anh đã ngay lập tức đồng ý hợp tác với chúng tôi trong khi còn chưa đọc hồ sơ nữa. Anh lúc đấy có suy nghĩ kỹ càng trước khi quyết định mọi chuyện không vậy? Từ Dịch Phàm chỉ mỉm cười, rồi anh nói:
- Hôm nay cô có đau đầu không?
- Đau đầu? – Đàm Lệ Linh nghe xong thì có phần ngạc nhiên trước câu hỏi lảng tránh này của Từ Dịch Phàm.
- Lần trước chúng ta gặp nhau ở bờ sông, cô bảo cả hai lần gặp tôi cô đều đau đầu cả. Hôm thứ hai tôi không thấy cô nói gì, cũng quên không hỏi cô. Hôm nay lại gặp cô lần nữa, tôi phải hỏi xem sao. Tôi không muốn vì tôi mà cô lại đau đầu như lần trước.
- À, hôm nay thì không sao.
- Vậy thì tốt.
Rồi cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, giật mình:
- Thôi chết rồi, tôi quên mất một cuộc gọi quan trọng không gọi mất rồi. Dịch Phàm, anh ở đây đợi tôi một lát nhé, tôi phải đi gọi một cuộc điện thoại đã, sẽ quay lại nhanh thôi.
- Cô cứ đi đi.
Đàm Lệ Linh chỉ cầm theo mỗi điện thoại chạy nhanh ra chỗ khác để gọi điện thoại.
………………………………
Ở đằng xa...
- An Nhiên, kia không phải là ông xã tương lai Từ Dịch Phàm của cậu sao? Sao lại ngồi đấy một mình nhỉ?
Hạ An Nhiên đi cùng một người bạn đến nhà hàng này. Cô không ngờ Từ Dịch Phàm cũng ở đây.
- Chắc là anh ấy gặp đối tác thôi ấy mà, có gì lạ đâu chứ. Dạo này Dịch Phàm bận lắm. - Thật không vậy?
- Gì đây? Cậu có ý gì hả?
Người bạn của Hạ An Nhiên cười.
- An Nhiên, mình đi vào trước, cậu ra đó gặp ông xã tương lai đi. Mình biết là cậu muốn gặp anh ấy mà.
- “Ông xã tương lai?” Nói vớ vẩn.
- Ngoài miệng thì nói thế nhưng không biết trong lòng thì đang nghĩ gì nữa. Mình vào trong trước.
Cô bạn kia đi vào trong, còn lại mỗi mình Hạ An Nhiên. Cô thở dài rồi bước đến chỗ Từ Dịch Phàm với gương mặt mỉm cười vui vẻ.
- Dịch Phàm?
Từ Dịch Phàm đang xem xét tài liệu thì nghe thấy giọng Hạ An Nhiên, anh ngẩng đầu lên.
Hạ An Nhiên thấy trên bàn còn một tách cafe uống dở, ở ghế còn có một chiếc túi xách nữ. Cô chắc chắn rằng Từ Dịch Phàm còn đi với một người nữa, mà đó lại là phụ nữ!