Từ Dịch Phàm hôm nay có một cuộc họp với Hội đồng quản trị, anh biết rằng bọn họ nhất định sẽ nói chuyện về vấn đề hợp tác với tập đoàn Thiên Thành. Mà trong những dự án hiện nay của tập đoàn Từ Thị thì dự án Quảng trường Thế Kỷ kia là dự án được quan tâm nhất nên đương nhiên mấy vị cổ đông kia sẽ chỉ có thể nói về dự án đó mà thôi. Và anh cũng đã nghĩ đến chuyện cổ đông sẽ phản đối quyết định này.
- Tổng giám đốc, anh không thể tự ý quyết định như vậy được. Dự án Quảng trường Thế Kỷ là một dự án lớn, nào có thể qua loa như vậy. Anh vốn dĩ trước khi quyết định cũng nên nói với chúng tôi một tiếng chứ. – Một vị trong Hội đồng quản trị lên tiếng.
- Tập đoàn Thiên Thành mới thành lập được có 10 năm, tuy cũng có khá nhiều thành tích tốt trong thương giới nhưng để hợp tác thì không ổn một chút nào. Anh nên suy nghĩ lại đi Tổng giám đốc. Mọi chuyện không thể dễ dàng quyết định như vậy được đâu. - Tổng giám đốc, dù có như thế nào anh cũng nên thảo luận trước với chúng tôi chứ....
- Anh vốn không nên tự đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy Tổng giám đốc ạ...
- Tôi không thể tin vào khả năng của tập đoàn Thiên Thành này được. Anh rút lại quyết định đi.
Từ Dịch Phàm nhìn bọn họ một hồi lâu. Những người trong Hội đồng quản trị này vốn dĩ chỉ nói được chứ có bao giờ làm được đâu. Cùng thảo luận để đưa ra quyết định sao? Từ Dịch Phàm biết rằng bọn họ chắc chắn không đồng ý hợp tác cùng Thiên Thành.
- Tổng giám đốc....
- Tôi muốn làm như vậy đấy. Đừng nói với tôi là các vị chưa đọc qua hồ sơ mà tập đoàn Thiên Thành đưa qua đây. So với nhưng công ti, tập đoàn khác thì Thiên Thành vẫn tốt hơn nhiều. Chính vì vậy mà tôi mới nhanh chóng đồng ý hợp tác cùng bọn họ.
Từ Dịch Phàm lên tiếng.
- Nhưng mà anh cũng nên bàn bạc với chúng tôi một tiếng chứ? Anh tự mình quyết định như vậy, anh coi chúng tôi là gì đây hả? Không lẽ trong mắt anh, Hội đồng quản trị chúng tôi không quan trọng sao? - Giám đốc Trần nào đó tức giận lên tiếng nói.
- Phải đấy. Tổng giám đốc, anh coi chúng tôi là gì đây? Anh đã quyết định tất cả rồi thì nói làm gì.
- Tổng giám đốc cũng nên có một chút gì đấy tôn trọng chúng tôi mới phải. Đáng lý anh phải nói chuyện này trước với chúng tôi.
- Đúng vậy.
- Anh nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định đi Từ tổng. Anh đường đường là Tổng giám đốc của Từ Thị, tại sao lại có những suy nghĩ và hành động bốc đồng như vậy?
Từ Dịch Phàm nghe vậy như đang nghe thấy một chuyện cười. Anh bật cười. Anh đứng dậy đi đến gần chỗ một vị cổ đông, đặt tay lên vai ông ta, hơi cúi người xuống:
- Những suy nghĩ và hành động bốc đồng sao? Ông coi tôi là đứa con nít mới lên 3 hay sao đây hả? Một khi Từ Dịch Phàm tôi đã đưa ra quyết định thì bất cứ ai cũng không thể thay đổi được, ngay cả chính ông cũng vậy. Tôi cũng khuyên ông một câu, nên suy nghĩ thật cẩn trọng trước khi nói. Tôi cũng không phải là người dễ dàng gì đâu.
Rồi Từ Dịch Phàm đứng thẳng người lên, nhìn tất cả mọi người đang ngồi trong phòng này, giọng nói lạnh lùng cứng rắn vang lên như muốn khẳng định chắc chắn quyết định của mình:
- Tôi nói cho các vị biết, nếu tôi muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Thành thì không ai có thể ngăn cản tôi được. Muốn ép tôi thay đổi lại quyết định ư? Nên suy nghĩ đến cách tốt nhất có thể ép tôi có thể thay đổi thành công, đừng có xin nghỉ việc hay đình công gì đó, đối với tôi, nó chỉ là trò trẻ con thôi, chẳng có một chút tác dụng nào đâu.
Tất cả mọi người không ai nói gì được nữa.
- Nếu không còn gì nữa thì buổi họp kết thúc tại đây. Các vị đi làm việc của mình đi.
Mang tiếng là cuộc họp Hội đồng quản trị nhưng lại kết thúc quá nhanh. Từ Dịch Phàm nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Những vị cổ đông kia tức đến không còn gì để nói được nữa. Từ Dịch Phàm vừa nói rồi, bọn họ vốn không thể làm gì được anh.
- Vị Tổng giám đốc này thật quá đáng rồi đấy, không coi chúng ta ra gì nữa rồi. – Một vị cổ đông bức xúc nói.
- Thì anh ta vốn có coi chúng ta ra gì đâu chứ, ông còn không hiểu Từ Dịch Phàm hay sao?
- Từ Dịch Phàm càng lúc càng quá đáng rồi. Thật không hiểu anh ta đang nghĩ cái gì nữa.
Một vị cổ đông lắc đầu, lại gần:
- Thôi, nói làm gì nữa. Từ Dịch Phàm vốn xưa nay có coi ý kiến của chúng ta ra gì đâu. Anh ta quyết định trước đó sẵn rồi, hỏi chúng ta cho có lệ thôi.
- Thật quá đáng mà.
- Thôi thôi, đừng ở đây nữa. Mau đi làm đi.
Rồi bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Nhưng trên gương mặt ai cũng thể hiện sự tức tối không thể giải tỏa được.