Tháng mười hai ở Đài Bắc, gió lạnh thổi qua, trong lòng tràn ra sự lạnh lẽo.
Trong hành lang bệnh viện toàn màu trắng, ánh đèn ảm đạm rơi xuống, chiếu lên cô gái có vẻ tái nhợt và tiều tụyđứng trong góc. Cô khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan mỹ lệ, dáng người thon cao, nhưng quần áo hơi mỏng manh không cách nào chống đỡ cái lạnh thấu xương ở hành lang, tay chân cứng ngắc, gần như đã đông lạnh đến mất đi độ ấm.
Ánh mắt cô nhìn cũng không dám nhìn vào cửa chính phòng giải phẫu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng.
Cửa phòng giải phẩu vừa mở, vẻ mặt của cô liền nôn nóng, lảo đảo vọt tới, "Diệp Hân Dương, Thư Mi nhất định không có việc gì đúng không? Cô ấy không có việc gì, nhất định sẽ không. . . . . ."
Diệp Hân Dương nhìn vào đôi mắt thâm quầng của cô gái trước mắt, anh ở phòng giải phẩu đợi bao lâu, e rằng cô cũng kiên trì bấy lâu, nhưng bây giờ những điều này thì có ích lợi gì? Cô gái luôn cười trong sang kia, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa, sẽ không bao giờ sôi nổi xuất hiện ở trước mặt anh nữa.
Thấy anh mặt lạnh không nói tiếng nào, cô gái lộ ra thần sắc kinh hoàng, theo bản năng kéo áo choàng trắng của anh lại, "Diệp Hân Dương, nói cho tôi biết cô ấy không có việc gì được không, đừng không nói lời nào, tôi sợ. . . . . ." Hiện tại biết sợ, vậy lúc trước đã làm cái gì.
Đối với đại tiểu thư kiêu căng tùy hứng lại tùy ý làm bậy này, Diệp Hân Dương không muốn nói gì cả, lạnh lùng liếc cô một cái, cất bước rời đi.
Áo choàng lại bị kéo lấy, thanh âm run rẩy sau lưng, cũng đã khôi phục thành cái giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến mà anh ghét nhất: "Diệp Hân Dương, tôi lệnh cho anh đứng lại cho tôi, anh không nói rõ với tôi thì đừng hòngđi!"
Trong mắt đôi mắt đen nhánh không gợn sóng bây giờ đã nổi lên một trận mưa rền gió dữ, ở trong phòng giải phẫu 12 giờ, anh dùng hoàn toàn lý trí mới khắc chế được lửa giận gần như muốn vỡ đê này, nhưng bây giờ, một người không biết điều và không biết sống chết lại liên tục trêu chọc anh, bi thương và lửa giận bị đè nén thật lâu rốt cuộc không thể tiếp tục nhẫn nại nữa.
Anh quay đầu, con ngươi băng lãnh gắt gao nhìn chăm chú cô, y tá bên cạnh cũng cảm thấy không khí không đúng, vội vàng chen miệng nói: "Xin lỗi, bác sĩ Diệp đã tận lực, nhưng trái tim bệnh nhân đã không thể chịu nổi gánh nặng, cho nên. . . . . ."
Như bị sét đánh, thân thể của cô gái nặng nề run lên, mắt to mờ mịt nhìn Diệp Hân Dương, "Cho nên. . . . . ." Lại nhìn thấy cặp mắt lạnh như băng không có đến một chút nhiệt độ kia thì bỗng nhiên đau lòng khó có thể kiềm chế.
Mặc dù trong mắt anh nhìn cô chưa bao giờ có dịu dàng và yêu thương, luôn tràn ngập không kiên nhẫn và chán ghét, nhưng cũng chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn cô, thật giống như. .. Giống như anh đã hoàn toàn thất vọng với cô.
"Cho nên cô ấy đã chết, bị cô hại chết!" Diệp Hân Dương chỉ cảm thấy thân thể có một cơn lửa giận đang cháy, khẩn cấp muốn hủy diệt cái gì, "Cô biết rõ ràng cô ấy có bệnh tim bẩm sinh, chịu không nổi một chút kích thích, lại còn chạy đi kích thích cô ấy, hiện tại cô được như ý "
"Không! Không phải là tôi, là Từ Khả, cô ta nhìn thấy anh tốt với Thư Mi, cũng không biết Thư Mi có bệnh tim, cho nên mới giúp tôi. . . . . . Tôi không biết, tôi thật sự là không biết, anh có thể tìm Từ Khả đối chất." Một giọt một giọt nước mắt từ trong mắt to rơi xuống, cô gái điên cuồng lắc đầu.
"Cá mè một lứa, cô cho rằng tôi có tin hay không?" Diệp Hân Dương cười lạnh một tiếng.
Cô gái mơ hồ cảm giác được sự tuyệt vọng nào đó "Diệp Hân Dương..........."
"Đường Y Nặc, một ngày nào đó cô sẽ vì hành động việc làm của cô mà trả giá thật lớn." Diệp Hân Dương nhắm mắt lại, đột ngột dùng sức giãy ra áo choàng bị tay cô kéo lấy, "Cô sẽ có báo ứng!" Sau đó, cũng không quay đầu lại kiên quyết rời đi.
Đây là lần đầu tiên anh kêu tên cô, Đường Y Nặc, trong giọng nói lại tràn đầy căm hận và chán ghét. . . . . . Trái tim dường như đã bị khoét một lỗ lớn, bụng tràn đầy lạnh lẽo, rồi lại cảm thấy không lạnh
Cô buông tay ra, chỉ còn lại không khí vắng vẻ.
Diệp Hân Dương. . . . . . Hân Dương. . . . . . Tại sao không tin tôi?
Sáu năm sau.
"Tại sao cậu quay về đài Bắc, mình phải đi một quãng đường dài từ Iceland chạy về chỉ vì đón cậu xuống máy bay đó?" Vệ Đoan cầm lấy hành lý của bạn tốt, rồi sau đó phàn nàn. Anh đúng là bị rối loạn thần kinh, chỉ nhận được một cú điện thoại nói "Mình muốn từ Nhật Bản quay về Đài Bắc", nhất thời nhanh miệng đã nói "Vậy để mình đến đón cậu."
Trời mới biết khi đó anh đang ở Iceland tiến hành nghi lễ trục xuất tu hành, thời gian đi máy bay từ Iceland đến Đài Bắc có thể còn dài hơn từ Nhật Bản đến Đài Bắc, nhưng mà đã đồng ý làm người tốt nên đành phải cố gắng đi nhanh hơn, vì vậy họ Vệ tự xưng là người tốt không kịp sửa sang lại hành lý, đã lập tức đón máy bay bay tới.
"Bởi vì cậu là bạn tốt kiêm học trưởng của mình!" Ở Nhật Bản làm việc sáu năm, bộ dáng của Diệp Hân Dương gần 30 tuổi càng thêm đẹp trai và thâm thúy, anh nhướng mày nhếch khóe môi khẽ mỉm cười, trình độ hấp dẫn gần như không thể tưởng tượng nổi.
Người đàng hoàng như Vệ Đoan vô duyên vô cớ đỏ mặt, anh đi tới mấy bước, mới quay đầu lại nhướng lông mày nhìn chằm chằm Diệp Hân Dương, "Đừng dùng cách đối phó với phụ nữ để nói chuyện với mình, coi chừng quả đấm của mình." Ông trời, một vài biểu tình của tiểu tử Diệp vừa rồi, rõ ràng đang nói "Anh là người yêu của tôi", làm hại người anh đều nổi hết da gà.
Diệp Hân Dương chỉ cười không nói, im lặng đi theo sau Vệ Đoan.
Sau một hồi "tán gẫu tạp nham" Vệ Đoan và Diệp Hân Dương lên tắc xi, trong lúc vô tình mới phát hiện ra mình lại dễ dàng bị dời đi đề tài lần nữa bởi một câu nói, anh vốn tính toán muốn trừng phạt Diệp Hân Dương mà? Tiểu tử Diệp này càng ngày càng tệ rồi.
"Cũng sáu năm rồi, bên này biến hóa rất lớn, mình thực không nhận ra được." Diệp Hân Dương nhìn ngoài cửa sổ không khỏi cảm khái.
Tiểu tử Diệp này có phải luôn xem thời gian như phản ứng hóa học của cậu ta hay không ? Vệ Đoan cho anh một cái liếc mắt, chê cười nói: "Đúng vậy, tuy nói mình luôn chạy loạn ở khắp mọi nơi trên thế giới, nhưng hàng năm cũng sẽ quay về Đài Bắc một lần, ngược lại cậu 6 năm qua định cư ở Nhật Bản, chỉ sợ ngay cả nhà của mình ở đâu cũng đã quên, hiếm lắm cậu mới chịu trở về một chuyến!"
"Nghe cái giọng điệu cậu kìa." Diệp Hân Dương cười, "Không biết còn tưởng rằng chúng ta có cái gì với nhau." Tròng mắt đen tươi cười có nhiều hứng thú nhìn Vệ Đoan, mờ ám lưu chuyển.
"Hay là, học trưởng thầm mếm tôi sao?"
"Có ai nói chuyện như vậy với học trưởng sao?" Cư nhiên lại là cái giọng điệu đùa giỡn đó, Vệ Đoan đã chuẩn bị tâm lý lần này nhất định không sập bẫy, ngược lại sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lấy ra dáng vẻ của học trưởng, "Khai ra chi tiết! Ban đầu cậu đột nhiên ra khỏi nước, hỏi cậu nguyên nhân, cậu chỉ lấy lý do qua loa là đến Nhật Bản đào tạo sâu, hiện tại thế nào, tại sao thay đổi chủ ý trở lại?"
"Bởi vì . . . . ." Thấy bộ dáng Vệ Đoan nghiêm túc theo dõi anh, Diệp Hân Dương cũng thu giọng điệu đùa giỡn, ý cười trong tròng mắt đen dần dần tản đi, biến thành bộ dáng ủ rũ không tan được, "Đường đại tiểu thư bị người xấu tập kích, não bộ bị thương nặng, sau khi cấp cứu thì đầu óc bị thoái hóa thành đứa trẻ năm tuổi, Đường lão gia hi vọng mình trở lại làm bác sĩ riêng cho cô ấy, một ngày 24h chăm sóc cô ấy."
"Đường đại tiểu thư, là Đường Y Nặc đúng không?" Vệ Đoan nhớ tới cái người luôn chẳng phân biệt được trường hợp, địa điểm, thời gian, yêu cầu Diệp hân Dương tùy thời đợi lệnh, tốt nhất nghe lời giống y như chó, cô gái kiêu căng bảo đến phải đến, có thân phận tôn quý, là con gái một của chủ tịch Đường tập đoàn đa quốc gia, đáng tiếc hành động thật khiến người ta xem không được.
Diệp Hân Dương gật gật đầu, cúi đầu nhìn vết thương hình trăng lưỡi liềm trên cổ tay, con ngươi thoáng qua cảm xúc cực kỳ phức tạp, thời điểm tài xế tắc xi bảo "đến", trong nháy mắt liền khôi phục thành bộ dáng sóng nước phẳng lặng.
"Mình xuống xe."
"Mình đi tàu xe vất vả chỉ để đón cậu trở về vậy mà không mời mình uống ly nước?" Nhìn tiểu tử Diệp ở phía sau buồng xe lấy va ly, Vệ Đoan kéo cửa sổ xe xuống bất mãn la ầm lên.
Diệp Hân Dương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Xin lỗi, lần sau mình mời cậu ăn cơm."
Nói xin lỗi có tiếng cũng có miếng như vậy thật đúng là không chịu nổi, Vệ Đoan vuốt vuốt mái tóc, "Quên đi, nếu mình thật muốn so đo với cậu, mời mình ăn cơm cả đời cũng không đủ, dù sao mình cũng không có gì hứng thú với đại tiểu thư kiêu căng ương ngạnh, ngược lại cậu liền thảm, lại lần nữa rơi vào bàn tay của cô ta rồi, hi vọng cô bé năm tuổi có thể đáng yêu hơn chút."
"Cám ơn." vẻ mặt Diệp Hân Dương khẽ động.
Đường Y Nặc năm tuổi. . . .
Đường Trung Đường thở dài, vẫy tay bảo Diệp Hân Dương ngồi ở đối diện trên ghế sa lon, "Mấy năm không gặp, cháu càng ngày càng tài giỏi rồi, nếu như Diệp Thịnh vẫn còn, ông ấy nhất định sẽ thấy tự hào vì cháu!" Diệp Thịnh là tài xế của nhà họ Đường, làm việc cho Đường Trung Đường vài chục năm, ông ấy và vợ tình cảm thâm sâu, sau khi vợ ông bị ung thư dạ dày qua đời, ông vì nhớ vợ mà uất ức thành bệnh, trước khi mất đã nhờ Đường Trung Đường chăm sóc con, lúc ấy Diệp Hân Dương mười lăm tuổi, Đường Y Nặc tám tuổi.
Diệp Hân Dương nhận lấy ly trà từ trong tay quản gia, nói: "Ba cháu chỉ hy vọng con sống vui vẻ tự tại." Tóc mái rũ xuống, vừa vặn ngăn trở ánh mắt, thấy không rõ biểu tình gì.
Đường Trung Đường sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng ngừng miệng, biết con gái không ai bằng cha, mặc dù mình đã cung cấp cho Diệp Hân Dương đời sống vật chất tốt nhất, nhưng cậu ta lại bị con gái nhìn trúng, cũng mất đi rất nhiều thứ, cho nên sáu năm trước Thư Mi qua đời, Diệp Hân Dương nói muốn đi Nhật Bản đào tạo sâu ông cũng không có lập trường giữ lại.
Diệp Hân Dương nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Đường tiểu thư đâu?"
Đường Trung Đường lấy lại tinh thần, "Tiểu Nặc ở trên lầu, bảo mẫu đang dỗ nó ngủ trưa." Lời vừa ra khỏi miệng, ông có chút xấu hổ nhìn Diệp Hân Dương một cái, "Thật xin lỗi, trước kia Tiểu Nặc không hiểu chuyện gây cho cháu rất nhiều phiền toái, hiện tại nó như vậy rồi, còn phải làm phiền cháu trở lại chăm sóc nó. Chú mời rất nhiều bác sĩ đều không có khả năng, mới nghĩ tới trước kia Tiểu Nặc thích quấn cháu, có lẽ có cháu chăm sóc ở bên cạnh nó, nó có thể nhớ tới cái gì cũng không chừng."
Diệp Hân Dương lắc đầu một cái, đặt ly trà xuống đứng lên, "Cháu có thể lên xem một chút không?"
"Dĩ nhiên." Dừng một chút, Đường Trung Đường chần chờ bổ sung: "Hiện tại Tiểu Nặc không giống như lúc trước, hi vọng cháu có thể xem nó như một đứa bé năm tuổi, tận lực dịu dàng một chút."
Đường Trung Đường nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, một thím lớn tuổi có vẻ hòa ái dễ gần mở cửa, Đường Trung Đường vừa muốn nói chuyện, đã nhìn thấy thím đưa ngón trỏ ra đặt ở khóe miệng nhẹ giọng ra dấu, "Ông chủ, tiểu thư mới vừa ngủ."
Đường Trung Đường gật đầu một cái, phất tay ý bảo bà lui ra, quay đầu nhìn Diệp Hân Dương, "Muốn đi vào không?"
"Cháu chỉ nhìn một chút, sẽ không đánh thức cô ấy." Diệp Hân Dương nhẹ giọng nói, rồi đẩy cửa ra chậm rãi đi vào.
Đường Trung Đường đứng ở cửa một lát, khe khẽ thở dài, rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Thiết kế trong phòng vô cùng lộng lẫy, vừa vào cửa chính là bàn trang điểm độc nhất vô nhị do chuyên gia thiết kế, quanh thân gương hình bầu dục viền đầy kim cương, xa hoa tráng lệ, tiếp theo là 2 chiếc ghế sô pha hình chân chó, ở giữa là bàn trà thủy tinh nho nhỏ, trên bàn là mấy ly thủy tinh úp ngược, trên mặt đất lót tấm thảm màu cà phê được nhập khẩu từ Zheder, ở trung tâm là cái giường lớn được bao phủ bởi ga màu trắng bạc.
Cô gái vùi lấp ở bên trong chăn mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm nhọn, đôi môi có vẻ hơi tái nhợt, nhìn qua yếu đuối , vừa thấy đã thương. So sánh với cái loại xinh đẹp hút hồn sáu năm trước, bây giờ cô càng thêm uyển chuyển hàm xúc phong cách dịu dàng, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt yên tĩnh.
Diệp Hân Dương mím chặt đôi môi, đôi mắt sắc bén nổi lên âm u, thấy cô không tỉnh lại, liền ngồi ở trên mép giường, yên lặng một hồi lâu, mới cuối đầu lầm bầm lầu bầu nói: "Lần này cô lại đang giở trò quỷ gì, làm sao có thể bị thoái hóa trí lực? Rõ ràng tự nói với mình đừng tin tưởng cô, cũng đừng để ý cô. . . . . ." Cô là người từ trước đến giờ vô cùng kỹ lưỡng thuần thục, trước kia anh thường bị đùa giỡn xoay quanh mà.
Nhớ có một lần, anh đại biểu trường học đi tham gia thi vật lý ở Đài Bắc, lúc chuẩn bị vào phòng thi, nhận được tin nhắn của Đường Trung Đường, bảy chữ lời ít mà ý nhiều: Tiểu Nặc bị bệnh, muốn gặp cháu.
Vì vậy anh nghĩ cũng không nghĩ liền buông tha cuộc thi, lòng như lửa đốt chạy tới nhà họ Đường, lại phát hiện Đường đại tiểu thư ngã bệnh mở một đôi mắt phượng hung hăng nhìn chằm chằm anh nói: "Đừng mong lợi dụng cuộc thi hẹn hò với cô gái kia, tôi sẽ không để cho anh thực hiện được!"
Lúc này anh ngây người như phỗng, trơ mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp nghênh ngang rời đi.
Tốn không ít thời gian, anh mới hiểu rõ ràng Đường Y Nặc nói "cô gái kia" là chỉ ai, cũng chỉ là một cô gái cùng đi thi, dáng dấp xinh đẹp nhìn cũng không tệ, nhưng anh chưa bao giờ để ý, mà sự việc ở trong mắt Đường đại tiểu thư lại không phải như vậy, vì vậy cô mượn điện thoại Đường Trung Đường dùng, phòng ngừa chu đáo, đem sự việc chưa xảy ra dập tắt ở trong trứng nước, đáng tiếc, tất cả ở trong mắt anh, lại là không thể nói lý, càng ngày càng không ưa đủ loại hành động của cô, đã đẩy anh ra càng ngày càng xa.
Anh đã từng tìm hiểu và kiểm tra nguyên nhân độc chiếm của Đường Y Nặc, mặc dù đã từng lừa mình dối người tự nói với mình, cô đang quan tâm đến mình, nhưng nếu thật đang quan tâm một người, làm sao có thể bất kể hậu quả làm tổn thương anh đến hai ba lần? Cho nên có lẽ chỉ xem anh như vật sở hữu của cô, vì đồ chơi phản bội nên sử dụng các loại thủ đoạn, anh tự nhắc nhở mình.
"Nhưng, tôi không làm được, cô nói, đời trước có phải tôi nợ cô hay không?" sau khi anh nghe được tin tức từ Đường Trung Đường, gần như không cách nào an tâm ở lại Nhật Bản .
Khóe môi từ từ cong lên, nụ cười này lại có chút khổ sở, "Quên đi, nếu tôi chạy sáu năm cũng trốn không thoát khỏi bàn tay cô, bất kể cô muốn chơi cái gì, trò chơi này, tôi nhất định sẽ chơi với chơi với cô tới cùng".
Đến chết không rời.
Đường Trung Đường vẫn không rời đi, đứng tại cửa, lúc Diệp Hân Dương mở cửa đi ra có chút mất hồn, thiếu chút nữa đụng đầu vào, thật may thân thể nhanh nhẹn dừng lại ngay.
"Đường tiên sinh?" Có chút kinh ngạc lên tiếng.
Đường Trung Đường nhỏ giọng giải thích: "Tiểu Nặc không phải đang đùa cháu, nó thật sự. . ." Những lời này gián tiếp thừa nhận ông có hành vi nghe lén không tốt.
Diệp Hân Dương nhã nhặn cắt đứt lời nói của ông: "Chuyện này không quan trọng, tóm lại cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Đường Trung đường ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, lần đầu gặp mặt người con trai này đã có dáng dấp cao hơn một chút so với ông, khuôn mặt đẹp trai mê người, đối xử với mọi người xử sự nhã nhặn khéo léo, lại mang theo cường thế không cho cự tuyệt, trong lúc nhất thời ngay cả ông cũng không bắt bẻ được cái gì.
"Mặc khác, cháu muốn đón Đường tiểu thư ra ngoài ở cùng nhau, cháu đã nhờ bạn tìm phòng trọ xong rồi, gần đây cháu cũng không có ý định tìm việc làm, vừa lúc có thể chăm sóc cô ấy 24h."
"Sống ở chỗ này không phải tốt hơn sao, nếu có việc còn có người chăm sóc."
"Xin lỗi, ở nhà họ Đường cũng không lưu lại kí ức đẹp đẽ gì, lần này trở về cũng không muốn vào đây ở nữa." Nghe Diệp Hân Dương không nhanh không chậm trả lời, Đường Trung Đường không khỏi có chút chột dạ.
"Đường tiên sinh có thể suy nghĩ thật kỹ, cháu muốn đi xem phòng trọ một chút, buổi tối lại tới." Diệp Hân Dương quay đầu đóng cửa lại, "Hi vọng khi đó Đường tiểu thư đã sáng suốt."
"Chú đồng ý với cháu, buổi tối cháu hãy tới đem Tiểu Nặc đi đi." Bỗng nhiên Đường Trung Đường đưa ra quyết định.
"Không cần phải suy nghĩ một chút sao?"
"Không cần thiết." Đường Trung Đường cười khổ một cái, "Hân Dương, buổi tối cháu nhìn thấy Tiểu Nặc, cháu sẽ biết rõ vì sao chú đưa ra quyết định này nhanh vậy." Bởi vì căn bản không có lựa chọn nào khác. . . . . .
Diệp Hân Dương theo bản năng quay đầu lại tìm hiểu xem cánh cửa đã đóng lại kia .
Đường Y Nặc, rốt cuộc lần này cô đang đùa cái gì đây?
"Vì sao cậu lại đi ra?" Vệ Đoan mới vừa thay xong bánh xe, thế nhưng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Diệp Hân Dương.
"Vậy còn cậu, thế nào vẫn còn ở đây?" Vốn là còn chút phiền não không biết khu này có đón được taxi hay không, lúc này tài xế miễm phí đưa tới cửa, lý nào anh không cần, vừa thuận miệng hỏi một câu, vừa tự động mà đem hành lý bỏ vào sau xe.
"Bánh xe hư, vì nhận điện thoại của cậu, đã mười giờ mình chưa được nghỉ ngơi chút nào, mệt chết đi được, định nhắm mắt một lát, tỉnh ngủ rồi đổi bánh xe." Vệ Đoan đúng là đứa bé ngoan tâm địa thành thực, có hỏi có đáp, anh ta dùng khăn giấy lau tay rồi lên xe mới phản ứng kịp, cái tên họ Diệp này còn chưa trả lời vấn đề của anh
"Này, rốt cuộc tại sao cậu lại đi ra, bị đuổi ra ngoài sao?" Loại tình cảm quan tâm này thật không có lời nào miêu tả được.
Diệp Hân Dương từ từ nâng lên mí mắt anh ta một cái, "Nếu như mình nói cho cậu biết, bởi vì mình quá nhớ cậu, cho nên vội vã không thể đợi chạy đến gặp cậu, cậu có tin không?"
"Mình tin tưởng mới có quỷ!"
"Mình cũng không tin, nhìn dáng dấp học trưởng vẫn là người rất thông minh đó!"
"Cậu. . . . ." Vệ Đoan bị tức chết, thiếu chút nữa nói tục: "tiểu tử Diệp cậu đừng hòng lừa mình, nếu cậu không thành thật nói cho mình biết, mình sẽ không lái xe, chúng ta ở yên trên xe!" Nói xong đạp thắng xe, dừng xe đến ven đường.
"Đùa thật đó hả?" Diệp Hân Dương gần như hao tổn tâm trí, "Cũng không phải là không thể nói, nhưng nếu mà mình nói cho cậu, cậu có thể giúp mình làm một việc hay không? Cũng coi như trao đổi công bằng."
Anh càng ấp a ấp úng, quả nhiên lòng hiếu kỳ của Vệ Đoan càng tràn đầy, quên mất Diệp Hân Dương luôn là người không có uy tín, nhanh miệng đã đồng ý: "Không thành vấn đề, cậu nói mau."
Diệp Hân Dương nhã nhặn cười một tiếng, "Bởi vì mình muốn đón Đường tiểu thư ra ngoài ở cùng nhau, cho nên muốn đi xem nhà mới một chút."
"Nhà mới? Động tác tiểu tử cậu thực nhanh, người còn chưa có đến mà phòng trọ đã tìm được rồi." Vệ Đoan ríu rít lấy làm kỳ lạ.
"Không, còn chưa tìm được phòng trọ, mình có thể vào ở nhà mới hay không. . . . . . Thì phải nhờ Học Trưởng."
Nhìn Diệp Hân Dương cười đến rực rỡ, Vệ Đoan phát giác ra là mình đã trúng kế, trợn to hai mắt hỏi: "Như lời trao đổi cậu nói, không phải là giúp cậu tìm phòng ốc đó chứ?"
"Ừ, trước 5h chiều hôm nay mình muốn vào ở, mình muốn ba phòng ngủ một phòng khách, hướng Nam, tốt nhất ở trong thành phố, đây là thẻ tín dụng của mình, mật mã là 913913, cần bao nhiêu tiền, cậu trực tiếp lấy là được, nhờ cậy học trưởng! Hiện tại mình có chút mệt mỏi, cậu tùy tiện tìm khách sạn cho mình nghỉ ngơi một lát là được." Nói xong, nghiêng đầu một cái, dựa vào thành ghế bắt đầu lim dim.
Đối mặt với cái tên họ Diệp sáu năm sau càng ngày càng nham hiểm này, da mặt dày lên đến cực đỉnh, Vệ Đoan chỉ biết than mình gặp người không có lương tâm, giận đến nỗi không thốt nên lời .
Tình tốt thời gian, ngay lúc Diệp Hân Dương vào nhà họ Đường dùng cơm tối, còn chưa kịp mở miệng lên tiếng chào hỏi, một bóng dáng nhỏ nhắn liền nhào tới, "anh Diệp. . . . . ."
Anh ứng phó không kịp lui một bước mới đứng vững thân hình, cuối đầu, vừa vặn chống lại khuôn mặt cười xinh đẹp, "Anh Diệp, em rất nhớ anh đó.!"
Thân thể Diệp Hân Dương trong nháy mắt cứng ngắc một chút, thân thể mềm mại thuộc về nữ nhân dán vào ngực của anh, quanh quẩn chóp mũi là hơi thở nhẹ nhàng thanh nhã, hô hấp hơi rối loạn, rũ mắt xuống, anh không biến sắc đem cô gái kéo ra khỏi ngực của mình, "Đường tiểu thư, đã lâu không gặp."
Cô gái xinh đẹp tức giận bĩu môi, "Làm sao anh và cha lại giống nhau, em không biết Đường tiểu thư nào hết, cũng không phải là Đường tiểu thư, em là Thư Mi mà anh Diệp thích nhất, anh Diệp chẳng lẽ quên em rồi sao?" Âm điệu dần dần thấp xuống, trong mắt to nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước, cố chấp mà nhìn chằm chằm vào Diệp Hân Dương, nếu anh dám nói "uh" sẽ khóc cho anh xem.
Bất kể cô muốn chơi cái gì, anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng theo chơi đến cùng rồi, nhưng tại sao cô có thể đem một người đã chết ra mà đùa giỡn! Diệp Hân Dương đang muốn nổi giận, phát hiện Đường Trung Đường vẻ mặt không đúng vội vàng kéo anh đến, nhỏ giọng giải thích: "Hân Dương, Tiểu Nặc không phải cố ý, nó vừa tỉnh lại liền cho mình là Thư Mi, trừ nhớ tên của cháu, ai cũng không nhận biết, ngay cả chú phải nói là họ Thư, nó mới bằng lòng gọi chú một tiếng cha."
Diệp Hân Dương lẳng lặng nghe, từ chối cho ý kiến, tròng mắt đen rơi vào trên người cô gái vừa uất ức vừa đáng thương này, cô lấy trên bàn trà một chén canh hạt sen cầm lên, rõ ràng là thân thể trưởng thành, nhưng có lẽ bởi vì trí lực thoái hóa, bước đi cũng giống như một đứa con nít lắc qua lắc lại " anh Diệp, đồ ăn này thật ngọt đó, chỉ cần anh nói yêu thích em, em liền đưa toàn bộ đồ ăn cho anh."
Đường Y Nặc đường hoàng uy hiếp, lại không cẩn thận vấp đến chân, thân thể nhỏ nhắc chịu lực tác dụng của lực hấp dẫn, chợt té xuống dưới đất lạnh như băng, Diệp Hân Dương không còn kịp suy tư nữa cô có phải giỡ trò quỷ hay không,nhanh tay lẹ mắt vươn tay, nhét cô gái vào trong ngực của mình, nước canh phun toàn bộ lên quần áo của hai người.
"Ô oa oa. . . . . ."
Hết sức chán ghét cái loại cảm giác ẩm ướt này, khóe miệng Diệp Hân Dương dần co rút, không thể ngờ cô gái nhỏ trong ngực lại khóc lên, hoàn toàn không phải lê hoa đái vũ, Mẫu Đan ngậm lộ khóc động lòng người, mà nước mắt nước mũi cùng nhau chảy, đem khuôn mặt xinh đẹp khóc đến thê thảm không nỡ nhìn.
Diệp Hân Dương nhíu mày, trong ký ức của anh Đường đại tiểu thư sĩ diện thích làm đẹp làm người ta giận sôi, người thần đều phẫn nộ, đừng nói không có hình tượng gào khóc, ngay cả nhỏ giọng nức nở cũng cực kỳ hiếm thấy, mỗi lần vừa ra cửa, vô luận kiểu tóc, trang dung, y phục, giầy từ trên xuống dưới đều phải thật hoàn mỹ, mà tính tình bản thân cô lại cực kỳ cậy mạnh, là người quật cường kiêu ngạo, cho dù bị uất ức vẫn cũng không chịu ở trước mặt mọi người rơi lệ.
Đối mặt với sự khác thường của con gái, Đường Trung Đường đã thấy nhưng không thể trách, đau lòng đi tới, "Mi Mi ngoan, đừng khóc, cha sẽ gọi bảo mẫu dẫn con lên lầu tắm rửa sạch sẽ, đổi lại quần áo xinh đẹp có được không?"
Lại là giọng điệu lừa gạt trẻ con. . . . . .
Đường đường Đường đại tiểu thư mà lại có bộ dạng này, không hề khóc thét nữa, từ trong ngực Diệp Hân Dương tránh ra, chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp nhìn bộ đồ đã trải qua lễ rửa tội của chén canh hạt sen, còn bị người họ Đường không chút khách khí xoa nước mắt nước mũi, thút tha thút thít nói: "anh Diệp, Mi Mi có rất nhiều quần áo đẹp, tất cả đều cho anh Diệp mặc, anh Diệp không cần tức giận, Mi Mi không phải cố ý!"
Bởi vì lo lắng anh tức giận, đây mới là lý do cô khóc thực sự sao?
Diệp Hân Dương không nói được cảm giác trong lòng ra sao, có chút không thể tin, lại có chút khổ sở, vốn anh một mực chắc chắn nói trí lực thoái hóa chẳng qua là trò đùa của Đường đại tiểu thư,nhưng hôm nay thấy người thật, nhận định lúc đầu lại bắt đầu dao động.
Cô quá mức kiêu ngạo, kiêu ngạo đến tuyệt không thể đùa bỡn loại tiết mục khiến cho mình chật vật đến như vậy.
Thần sắc Diệp Hân Dương biến đổi liên tục, nhìn hai mắt to giống nai con Bambi của cô gái nhỏ đang xem xét mình, đôi mắt hồng hồng, chóp mũi hồng hồng, ở chung mười năm, anh vẫn chưa thấy qua hình tượng đáng thương lại nhếnh nhác này của cô.
"anh Diệp ca ca, Mi Mi lập tức đi lên đem trang phục xinh đẹp nhất của Mi Mi lấy xuống cho anh, anh chờ em nha!"
Thấy người đàn ông từ đầu đến cuối không nói một lời, Đường Y Nặc có chút lo lắng, xoay người kéo cánh tay Đường Trung Đường, "Cha, người phải thay con nhìn anh Diệp nha." Lấy được cam đoan của ông, mới xộc xệch chạy về phía cầu thang, người nhìn đều phải lo lắng , chỉ sợ cô ngã xuống một phát.
Đường Trung Đường lo lắng con gái, vội vàng kêu bảo mẫu đi, rồi quay đầu nhìn Diệp Hân Dương, có chút tự giễu cảm thán: "Thật không biết cháu đối với Tiểu Nặc làm cái gì, có thể khiến nó quên mọi người lại chỉ nhớ rõ cháu, mà nâng nó ở lòng bàn tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan là cha nó lại không bằng được cháu, thật là khiến người ta đau lòng."
Ánh mắt Diệp Hân Dương vừa động, vòng vo hỏi: "Cô ấy tự xưng là Thư Mi, chú vẫn nghe theo cô ấy?"
Đường Trung Đường cười khổ, "Cháu cho là chú không có nghĩ qua biện pháp sao, chú là không còn cách nào khác, cháu không thấy được tình cảnh sau khi tỉnh lại của tiểu Nặc, vẻ mặt hoảng sợ luống cuống kia, ánh mắt hốt hoảng, chỉ gọi ‘ anh Diệp ’ Tiểu Nặc quả thật làm chú cũng tan. Cho nên nếu như cháu mang nó đi, không những phải chăm sóc nó thật tốt, càng không thể làm nó khổ sở, mặc dù chú biết rõ yêu cầu này rất vô lý, dù sao nó đã làm nhiều chuyện tổn thương cháu, vậy mà hôm nay nó tin tưởng nhất chính là cháu, chú làm một người cha nhưng không có năng lực gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu mang nó đi, cho nên cầu xin cháu tận lực theo ý của nó, thay thế chú hảo hảo mà thương nó cưng chiều nó."
Diệp Hân Dương yên lặng không nói.
Đường Trung Đường sống hơn nửa đời người, làm việc từ trước đến giờ đều tính trước kỹ càng, lần đầu tiên cầu xin, gần như lo lắng đề phòng chờ một câu trả lời từ cái đứa trẻ nhỏ hơn hắn nhiều tuổi.
"Cháu . . . . ." Diệp Hân Dương há miệng, rốt cuộc muốn nói ra chữ mấu chốt .
"anh Diệp, có xinh đẹp không?" Hai người quá mức chăm chú, cho đến khi Đường Y Nặc chen vào giữa hai người, đem váy được lựa chọn tỉ mỉ nhét vào trong tay Diệp Hân Dương, bọn họ mới chú ý tới cô đã trở lại.
Đường Trung Đường vô duyên vô cớ thở phào nhẹ nhõm, ông thật sự rất sợ Diệp Hân Dương đưa ra một câu trả lời phủ định, con gái một tay ông nuôi lớn lên, đều đau vào trong trái tim, thế nào để cho cô chịu khổ sở?
"Thế nào nhanh như vậy?" Ông cúi xuống sờ sờ đầu Đường Y Nặc , đánh vỡ không khí yên lặng mà Diệp hân giương đưa tới, nhưng cũng nhìn thấy quần áo bị nước canh làm ướt, ánh mắt chỉ trích rơi vào trên người bảo mẫu, "Tại sao không thay quần áo cho tiểu thư?"
Bà bảo mẫu có chút hốt hoảng muốn giải thích, lại bị Đường Y Nặc giành nói: "Bởi vì con không muốn làm cho anh Diệp lãng phí quá nhiều thời gian chờ con, chờ sau khi anh Diệp thay quần áo xinh đẹp, con lại đi đổi." Ngay sau đó tặng kèm một nụ cười lấy lòng thật lớn.
Kuôn mặt nhỏ nhắc bị nước mắt nước mũi làm cho bẩn thỉu nhưng thời điểm cười lên, hàm chứa nước trong đôi mắt giống như rơi vào ngôi sao phương xa, xinh đẹp không gì sánh được.
Cô gái nhỏ đứng trước mặt của anh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ......làm người ta tim đập thình thịch
Ở thần sắc không thể tin của Đường Trung Đường và vui mừng rõ rành rành của Đường Y Nặc, Diệp Hân Dương buộc chặt ngón tay, nhìn cô gái nhỏ với chiếc váy lung tung lộn xộn, "một cái váy rất đẹp, cảm ơn, hiện tại anh hi vọng Mi Mi có thể ngoan ngoãn lên lầu tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo xinh đẹp."
"Không thành vấn đề." Nét cười như hoa hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Y Nặc, chợt nhón chân lên, đôi môi non nớt nặng nề rơi vào cằm của anh, "anh Diệp, Mi Mi rất yêu mến anh, rốt cuộc Mi Mi đã đợi được anh rồi." Sau khi nói xong, Đường Y Nặc không kìm được vui mừng lần nữa xộc xệch chạy về phía cầu thang, từ trước đến giờ bảo mẫu làm việc hết sức chăm chỉ theo sát phía sau cô.
Lần đầu từ miệng Đường Y Nặc Eno nghe được từ thích, lại là duới tình huống như thế, hoàn toàn không giống như tỏ tình, giống như chỉ là một đứa nhỏ thuận miệng nói "Thích" , tựa như nói em thích ba mẹ, giống như thích chó trắng nhỏ nhà hang xóm. . . . . . Nhưng tim của hắn tại sao lại đập nhanh vậy?
Diệp Hân Dương sờ sờ cái cằm bị đập vào đau đớn mờ ảo, hồi tưởng đôi môi mềm mại giống như kẹo đường kia, khóe môi kìm lòng không được cong lên một đường cong nho nhỏ, anh nâng lên khóe môi đối với Đường Trung Đường nói: "Cháu sẽ hết sức." Tròng mắt nhìn thật sâu.
Mặc dù trong trí nhớ rõ ràng là một tiểu thư không thể nói lý và tùy hứng, mặc dù anh đã từng bị đại tiểu thư kiêu căng đó đùa bỡn qua vô số lần, mặc dù anh đã từng đối với đại tiểu thư đó hoàn toàn thất vọng. . . . . . Song lần này,anh vẫn quyết định tin tưởng cô lần nữa, một lần cuối cùng! Có lẽ,chính anh tự nhận là đã bỏ cuộc nhưng lại chưa từng có chết tâm thật sự
Đường Trung Đường sửng sốt một chút mới hiểu được anh đang trả lời vấn đề trước đó, ông hiểu cá tính người con trai lớn lên bênh cạnh ông, không dễ dàng hứa hẹn, một khi xuất khẩu giống như đóng đinh trên ván tủ, nếu nói "Hết sức" chính là trăm phần trăm, như vậy ông thật sự không có gì phải lo lắng.
"Hân Dương, vậy chú liền đem Tiểu Nặc giao cho cháu."