Bí Mật Của Cherry

Chương 7: Nỗi đau quá khứ




Nhật Lệ dựa lưng vào tường, cô thở dài não nề. Đó quả thật là một quyết định khó khăn, mặc dù rất muốn tham gia để kiểm chứng bản thân nhưng Nhật Lệ lại không thể. Có lẽ bắt đầu từ bây giờ, cuộc sống của cô sẽ không còn được yên bình như trước nữa. Bánh xe số phận dừng lại lâu nay đã bắt đầu chuyển động, những tháng ngày còn lại chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Chỉnh lại chiếc kính, Nhật Lệ trở về lớp với tâm trạng bất an.

17h…

Hoàng hôn buông xuống, những tia nắng yếu ớt còn sót lại vương trên mặt đất. Ráng chiều nhuộm đỏ một khoảng trời rộng lớn, gió nhè nhẹ thổi đưa từng đám mây trôi lặng lẽ. Nhật Lệ rẽ vào một cửa hàng hoa ven đường mua bó cúc trắng.

Nghĩa trang thành phố được bao phủ bởi bầu không khí lạnh lẽo, mùi hương trầm thoang thoảng tạo nên cảm giác u buồn cùng cực. Nhật Lệ đặt bó hoa xuống phần mộ, cô nhìn vào di ảnh chàng trai trên bia đá mà tim đau thắt.

- Minh Nhật, tớ đến thăm cậu đây.

Nhật Lệ lòng buồn rười rượi, cũng đã ba năm kể từ ngày cậu ấy rời xa cô mãi mãi. Cho tới bây giờ, Nhật Lệ vẫn còn nhớ như in những gì Minh Nhật nói trước khi qua đời. Cũng vì lời hứa với người bạn mà cô vô cùng yêu quý đó, Nhật Lệ đã chọn con đường mà mình hiện đang bước đi.

Làm sao cô có thể quên được nó, quên cái ngày mà Tử Thần đã mang cậu ấy sang thế giới bên kia. Khi bầu trời kéo mây đen vần vũ, gió thét gào cùng những hạt mưa lớn táp bên ngoài cửa sổ. Sấm nổ rền vang, chớp đánh loằng ngoằng giận dữ. Diêm Vương đã cho người tới cướp cậu ấy khỏi tay cô.

Trên giường bệnh, Minh Nhật thoi thóp thở. Khuôn mặt cậu trắng bệch không một chút sức sống. Cậu dường như đã chạm đến giới hạn chịu đựng và không thể tiếp tục chống cự được nữa. Dồn hết chút sức lực còn lại của mình, Minh Nhật siết nhẹ bàn tay của người con gái đang nắm tay cậu. Minh Nhật cười nhẹ, ánh mắt chứa đầy sự tiếc nuối.

- Nhật Lệ, tớ muốn ngủ quá.

- Không… không được.

Nhật Lệ nước mắt đầm đìa, lắc đầu ngầy ngậy. Nó biết, nếu như chuyện đó xảy ra thì Minh Nhật sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nó không muốn mất đi người bạn này. Nó cần có cậu ở bên cạnh để quan tâm, trò chuyện, vẽ tranh, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn với nó…

Nó tuyệt đối không tin những gì bác sĩ đã nói: “ Cậu ấy khó lòng qua khỏi được đêm nay, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất xảy ra ”. Sẽ không bao giờ có chuyện đó, tất cả chỉ là những lời dối trá. Minh Nhật rất tốt bụng, ông trời chắc chắn sẽ che trở cho cậu ấy.

- Nhật Lệ ngốc, tớ chỉ nghỉ một chút thôi.

- Tớ muốn cậu thức.

Minh Nhật mệt mỏi gật đầu. Cậu hiểu rõ tình trạng sức khỏe của bản thân hơn ai hết. Dù không muốn làm Nhật Lệ đau buồn, thế nhưng cậu không thể cầm cự được nữa.

- Nhật Lệ này, cậu có thể hứa với tớ một chuyện được không?

- Cậu nói đi.

- Nhật Lệ, hãy hứa với tớ rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Hứa với tớ, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình. Hứa với tớ, cậu sẽ chứng minh cho người đó thấy tài năng thực sự của cậu. Hứa với tớ một ngày nào đó, cậu sẽ để mọi người biết đến cái tên Nhật Lệ…

- Được tớ đồng ý. Cho tới lúc ấy cậu phải luôn bên cạnh tớ.

- Vậy coi như chúng ta đã lập xong khế ước rồi nhé. Hãy nhớ rằng dù có ở bất cứ nơi đâu, bất cứ chốn nào tớ cũng sẽ dõi theo cậu. Bởi vì chúng ta mãi mãi là bạn, vậy nên cậu có thể cười với tớ được không.

- Cậu nói gì kì vậy… Tớ…

Nhật Lệ nấc nên nghẹn ngào, cô cố gạt nước mắt rồi làm theo những gì Minh Nhật yêu cầu. Chưa đầy ba giây sau, những giọt lệ nóng hổi của cô lại tiếp tục tuôn rơi. Minh Nhật đưa tay lau má Nhật Lệ.

- Con gái khóc nhiều sẽ xấu và nhanh già lắm đó. Sau này dù không có tớ bên cạnh, cậu cũng phải sống thật vui vẻ, không được tự ngược đãi bản thân mình nghe chưa. Nếu có nhớ tớ hãy nhìn lên bầu trời, ở nơi đó tớ sẽ thấy cậu.

Cơn đau dữ dội chợt ập đến trong đầu Minh Nhật, có vẻ như thời gian dành cho cậu đã hết. Cánh cửa kết nối hai thế giới đã mở ra, Thần Chết đang gọi tên cậu. Minh Nhật cố mở mắt thật to, để thu lại hình ảnh cuối cùng của người con gái trước mặt. Dù trăm vạn lần không muốn rời xa cô, thế nhưng số phận đã sắp đặt như vậy rồi, cậu chẳng thể cưỡng lại được. Từ từ khép đôi bờ mi lại, Minh Nhật nở một nụ cười chào tạm biệt tất cả những người mà cậu yêu thương.

- Không…Không…Minh Nhật…cậu không thể nuốt lời như vậy…chẳng phải cậu đã hứa với tớ rồi sao…

Nhật Lệ gào lên đau đớn, trái tim cô như vỡ vụn ra từng mảnh. Người bạn thân nhất của cô đã không còn trên cõi đời này nữa. Tại sao ông trời lại đang tâm độc ác đến vậy? Cô ngục mặt lên ngực Minh Nhật, toàn thân cậu bắt đầu lạnh dần. Chợt người Nhật Lệ tự nhiên mềm nhũn, cô ngất đi khi tinh thần không thể chịu đựng được cú sốc quá lớn đó.

Tất cả mọi người có mặt tại đó đều không cầm được nước mắt. Họ đỡ Nhật Lệ dậy rồi đưa cô tới một căn phòng khác. Khi ấy ngoài Nhật Lệ ra, ba mẹ của Minh Nhật cũng là người đau đớn nhất. Họ dường như thấy cả thế giới này sụp đổ trước mặt, người con trai yêu quý của họ đã ra đi. Còn gì chua xót hơn khi kẻ tóc bạc phải tiễn kẻ tóc xanh, là cha mẹ sinh con ra rồi cũng tự tay an táng cho con mình.