Bí Mật Của Cha

Chương 20




Tôi cụp mắt xuống, giọng hơi run. Hắn có nhận ra vẻ bối rối của tôi không? Tôi đưa tách cà phê lên môi và cái nóng của chất lỏng chạm vào cơn giận lạnh người đang siết chặt lấy tôi.

Một cơn giận dữ đối với một thằng ngu là tôi, đối với sự bất lực của tôi khi không thể tự chủ được trong khoảnh khắc đã mong đợi từ lâu này. Có thể tôi vừa làm hỏng cơ hội duy nhất để tiếp xúc với tên thủ lĩnh. Nhưng tôi đã có thể lấy lại được bình tĩnh. Quá muộn chăng?

Tôi ngước mắt lên nhìn người đang đối thoại với mình. Tại sao hắn không trả lời? Có vẻ như hắn bị thu hút vào một cảnh bên ngoài quán rượu và tỏ ra lo lắng.

- Đừng ở đây nữa, cuối cùng hắn nói. Chúng ta đi dạo một chút nhé.

Hắn rút ra một tờ tiền, đặt nó lên bàn và đứng dậy.

- Có vấn đề gì à?

- Không, hắn đáp. Nhưng tôi thích chúng ta vừa đi vừa nói chuyện hơn.

Hắn tiếp tục quan sát đường phố, vẻ lo lắng.

Chúng tôi gặp lại nhau trên vỉa hè. Tài xế của hắn ra khỏi ô tô. El-Fassaoui lại gần và thì thầm với gã tài xế vài từ. Gã này trả lời, nhìn đường phố xung quanh và vào trong xe.

Moktar nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi không được run.

- Chúng ta đi ra đây nào, hắn vừa nói vừa kéo tôi đi.

Chiếc Jaguar nổ máy và chầm chậm đi theo chúng tôi.

- Tôi đã nói về anh với thủ lĩnh Faycal, hắn thổ lộ. Về sự chuyên nghiệp của anh. Về những gì anh đã thực hiện cho tôi. Ông ấy nói quan tâm tới việc anh làm.

- Cảm ơn ông. Nhưng vấn đề của ông ấy là gì?

- Anh không phải là không biết rằng ở Anh, sự thông cảm truyền thống dành cho các nhóm tôn giáo đã thay đổi. Trước đây, họ được hưởng quyền tự do ngôn luận hoàn toàn, nhưng từ khi một số người bày tỏ thái độ chống lại việc tham chiến của quân đội Anh tại Irak rồi các vụ khủng bố tại Luân Đôn và tại Paris, mọi việc đã thay đổi. Giờ đây, đại bộ phận dư luận theo dõi, kiểm soát, căm thù họ.

- Tôi biết tất cả những điều đó. Vả lại, cũng phải công nhận rằng những lời nói của ông thủ lĩnh khá… hung hăng. Thậm chí, người ta còn nghi ngờ ông ấy gây ra một số vụ khủng bố.

- Chuyện nhảm nhí! Moktar giận dữ. Đúng là một số thủ lĩnh tôn giáo có xu hướng đáng buồn là nói về thế giới phương Tây với thái độ rất nặng nề và đã kích chính phủ Anh, nhưng họ không phải là những nhân vật chủ chốt. Mục đích của họ chỉ là được những người theo đạo Hồi lắng nghe, tạo phản ứng đồng điệu có khả năng đoàn kết các gia đình theo đạo để xây dựng nền móng cho một phong trào chính trị mạnh mẽ, dựa trên việc ý thức được những bất công đối với những người anh em của chúng tôi trên toàn thế giới.

Những lời nói của hắn ta làm tôi phẫn nộ. Hắn coi tôi là thằng ngu hay sao? Hắn thực sự cho rằng tôi là kẻ dễ bị lừa bịp, rằng tôi cũng coi cuộc chiến tư tưởng đó chỉ đơn thuần là xung đột về quan điểm thôi sao? Hay hắn nghĩ rằng tính hám tiền lấn át cả đạo đức của tôi? Ý nghĩ đó khiến tôi thấy ghê tởm, dù chính tôi là người gợi ra.

- Đúng là những lời của họ vẫn rất… khó nghe, hắn nhượng bộ, như thể hắn đọc được suy nghĩ của tôi. Nhưng anh là người làm trong lĩnh vực truyền thông và anh cũng hiểu rằng đôi khi trong chừng mực nào đó cần làm cho giọng trở nên đanh thép, nghiêm nét mặt lại, cường điệu hóa bài diễn thuyết lên để người ta phải hiểu. Hơn nữa, nếu như các phương tiện thông tin đại chúng phát đi lời nói của những người này, đó là vì chúng mang tính kích động. Anh có bao giờ nghe nói đến những người rao giảng về tình trạng không bạo lực, về việc tôn trọng luật pháp nước sở tại, về tình bằng hữu giữa các tôn giáo không? Không. Tuy nhiên, họ lại chiếm tới chín mươi chín phần trăm những người Hồi giáo tại phương Tây. Các phương tiện thông tin đại chúng là kẻ đồng phạm trong trò chơi này.

- Dĩ nhiên rồi. Nhưng thủ lĩnh Fraycal muốn gì?

- Ông ấy muốn… truyền đi thông điệp của mình mà nó không bị ảnh hưởng bởi hình thức, có thể nói là, hiếu chiến từ những lời nói của ông ấy.

Tôi dừng bước và nhìn chòng chọc vào hắn ta.

- Tôi không hiểu.

- Thủ lĩnh Faycal được biết đến ở khắp nơi như một trùm khủng bố, một kẻ khát máu và là chủ mưu của vô số vụ khủng bố. Tất nhiên, đó là một hình ảnh, anh có thể nói thế nào nhỉ… vừa mong muốn tạo ra và là hình ảnh được công chúng tiếp nhận. Vấn đề là hình ảnh ấy không còn phục vụ cho lợi ích của ông ấy nữa trong khi nó vẫn tiếp tục làm tổn hại đến thông điệp của ông ấy. Mà mục tiêu của ông ấy là thông điệp phải được truyền tới những người ông ấy muốn thuyết phục. Có thể nói rằng hình ảnh mong muốn có được của ông ấy đã thay đổi.

Hắn nở một nụ cười vẻ đồng tình mà tôi đã chậm trễ đáp lại.

- Tôi học thuộc bài, phải không?

- Hẳn rồi. Nhưng thú thật là tôi không hiểu thủ lĩnh muốn truyền đi thông điệp gì.

- Ông ấy sẽ tự giải thích cho anh. Có thể nói đó là một thông điệp… nhân đạo, như chính ông ấy tuyên bố về mình.

Tôi không thể kiềm chế được cơn rùng mình. Hắn có nhận thấy những thớ cơ trên tay tôi co rút lại? Hắn ném một cái nhìn về phía tôi, vẻ chế giễu trên môi.

- Anh có cảm thấy sẵn sàng vượt qua thách thức và chấp nhận nhiệm vụ này không?

Tôi làm một động tác thể hiện sự đồng ý của tôi.

- Tất nhiên rồi.

- Tuyệt. Anh có rảnh vào thứ Tư, lúc 5 giờ chiều không?

- Tôi rảnh.

- Hãy đến gặp chúng tôi tại quán rượu chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Mười lăm phút trước giờ hẹn. Tôi hứa sẽ giới thiệu riêng anh, tôi lấy chính mình ra đảm bảo về sự chuyên nghiệp và tính trung thực của anh.

Tôi bắt tay hắn. Xe của hắn đến chỗ chúng tôi và dừng lại. Gã tài xế nhanh chóng ra khỏi xe và mở cửa cho hắn.

Tôi đang định đi khỏi thì hắn gọi với lại:

- Daniel? Tôi biết sâu trong lòng mình, anh thấy xa lạ với lý tưởng của người đàn ông này. Tôi cũng nghĩ điều đó làm anh khó chịu. Nhưng anh đã nói với tôi rằng anh không muốn lẫn lộn giữa đạo đức và công việc làm ăn. Và tôi nghĩ đó là một thái độ đúng đắn đối với một người tham vọng. Anh có thể kiếm được nhiều tiền với thủ lĩnh, đừng nghi ngờ điều đó.

Hắn bước vào trong chiếc limousine và ra dấu chào tôi.

Rốt cuộc, tôi đã chạm tới đích.

--- ---------

Tôi có ba ngày để chuẩn bị.

Trong ba ngày nữa, tôi sẽ đối diện với thủ lĩnh Faycal và sẽ không có gì ngăn cản tôi được nữa. Hàng chục câu hỏi chen chúc trong đầu tôi.

Những tên vệ sĩ của hắn sẽ vẫn ở gần bên hắn suốt buổi nói chuyện ư? Chúng có lục soát người tôi không? Chúng có giữ tôi cách xa hắn không?

Phản ứng của tôi sẽ như thế nào khi tôi nhìn thấy hắn? Tôi sẽ phải đóng kịch bao nhiêu lâu trước khi có thể hành động? Tôi có thiếu can đảm hay không?

Ở chân tường, tôi mới nhận ra thực sự tôi chẳng biết gì về bản thân mình đến mức nào. Tôi không thể dự đoán được những phản ứng của tôi, những tình cảm của tôi và cái mặt u tối ấy của nhân cách tôi khiến tôi sợ hãi. Tôi sẽ phải tùy cơ ứng biến.

Tôi hình dung ra các cảnh tượng. Những hình ảnh lướt qua trong óc, nơi tôi vừa là khán giả, vừa là đạo diễn, diễn viên. Tôi nhìn thấy hắn tiếp đón tôi, chìa cho tôi bàn tay chết chóc mà tôi sẽ phải bắt, mỉm cười với tôi. Tôi nghe thấy hắn nói với tôi, tâm sự với tôi thế giới quan của hắn. Những từ ngữ của hắn rơi xuống tôi như những bãi đờm nóng rẩy, một sự hằn học chua chát chạm đến lý trí của tôi và xuyên thủng nó, nhưng tôi không phản ứng gì.

Ngồi đối diện với hắn, tôi cân nhắc các câu trả lời của mình, thái độ của mình, cử chỉ của mình. Đôi khi, tôi ra khỏi vai diễn của mình và tham gia, dù không muốn thế, vào một cuộc chửi lộn mà tôi sẽ gào lên nỗi căm hận của tôi, kể cho hắn nỗi đau hắn đã gây ra cho tôi. Tôi trút ra những từ ngữ nặng nề, những lời nói tát vào mặt hắn, buộc hắn phải cầu xin sự tha thứ của tôi. Nếu những đoạn lạc đề như vậy khiến tôi cảm thấy dễ chịu, tôi lại nhanh chóng quay trở lại kịch bản, bắt đầu lời thoại của tôi. Cho đến lúc…

Nhưng liệu cái lúc ấy có đến không? Tôi không thể nghi ngờ. Tôi vẫn phải tiếp tục tưởng tượng ra các tình huống, như những buổi tập dượt ảo.

Bởi vì thời khắc ấy sẽ đến.

JEAN

Akim tiến vào phòng, ánh mắt hằn học.

- Thế nào, Kelb?

Jean sẵn sàng làm tất cả để hắn phải thu lại cái vẻ kiêu ngạo của mình.

- Mày định tái hiện cuộc chạy trốn vĩ đại đấy à? Đừng có cố, lần sau, bọn tao sẽ để cho mày chết.

Thầm trong đầu, Jean coi tên bắt cóc mình như thằng ngu. Gã tìm cách chết, chứ không phải bỏ trốn.

- Tao thì tao muốn để cho mày chết chìm, nhưng bọn khác lại muốn lội xuống để lôi mày lên. Bọn chúng liều cả mạng sống để cứu mạng mày đấy. Lạ phải không? Chúng tao có nhiệm vụ hạ mày, và bọn chúng, chúng lại đến cứu mày.

Akim ngồi lên cái ghế duy nhất, đung đưa người và quan sát con tin của hắn, vẻ trầm tư.

- Mày không tự hỏi tại sao à?

Jean biết tên bắt cóc vẫn sẽ nói ra những lời của hắn dù câu trả lời của gã là gì. Thế nên gã chờ đợi, vẻ điềm tĩnh.

- Vẻ ngoan cố có vẻ thích hợp với mày đấy! Mày huênh hoang, thế đấy, nhưng khi cái chết đến, mày lại nhũn ra như một con mụ đàn bà. Chúng mày là thế, bọn người phương Tây. Chúng mày chỉ nghĩ đến các thú tiêu khiển, đến hội hè, đến đám cưới và đến ly hôn… Đến sự vận động, sự cuồng nhiệt, những bi kịch giả dối, những niềm hạnh phúc giả tạo. Tất cả cái đó để quên đi cái chết. Chúng mày chẳng bao giờ lớn cả. Và nếu cái chết đến, đối diện với chúng mày, chúng mày sẽ khóc rống lên như lũ trẻ con. Mẹ ơi! Đừng tắt đèn!

Akim gào lên những từ cuối cùng bằng cách bắt chước giọng một đứa trẻ sợ hãi. Hắn nhếch mép cười với màn giễu nhại của mình.

- Còn chúng tao, chúng tao chấp nhận cái chết bởi nó là một phần của hành trình. Chúng tao có thể lao vào một tòa nhà hay…

Hắn quan sát Jean, với vẻ tàn nhẫn.

- … làm mình nổ tung giữa một đám đông.

Jean kiềm chế tiếng chửi mà gã muốn hét ra từ sâu trong đáy lòng gã.

Akim hiểu và một ánh nhìn xảo trá của kẻ chiến thắng làm giãn nở con ngươi của hắn.

- Mày không muốn biết tại sao bọn chúng cứu mày à? Có, thực ra mày rất muốn biết, nhưng mày không chịu hỏi điều đó. Đó là cách để mày tìm lại một chút tự hào, đúng không?

Hắn ngừng lại một chút, vẫn nở nụ cười mỉa mai ác độc mà Jean chỉ muốn dập tắt đi bằng một cú đấm, rồi đứng dậy.

Đứng trước cửa, hắn nhìn kỹ con tin và ném về phía gã:

- Bởi vì cuộc sống của mày có giá trị.

Và hắn đi ra để lại Jean gặm nhấm câu nói như lời sấm này.

--- ---------

- Chúng ta không có gì mới cho số sắp tới! Isabelle cảnh báo.

- Chúng ta đành bằng lòng với một tin tóm tắt vậy, Éric đề nghị.

Charles nhún vai.

- Tất nhiên, ông nhượng bộ, nhưng chắc chắn Bộ Nội vụ cũng có thể cung cấp cho chúng ta những thông tin về cách thức họ sử dụng để tìm ra dấu vết của bọn bắt cóc chứ?

- Chúng ta không biết gì thêm so với những điều ông bộ trưởng đã nói trong bài phỏng vấn ngày hôm qua. Tôi có nói chuyện với Lesne sáng nay. Anh ta sẽ gọi lại cho chúng ta nếu họ có tin gì.

Charles bĩu môi nghi ngờ.

- Các anh thật sự nghĩ rằng họ sẽ gọi cho các anh khi họ biết được điều gì mới sao?

Éric lắc đầu, vẻ suy tư.

- Tôi không chắc chắn điều gì hết. Nhưng chắc chắn họ sẽ cố gắng cho chúng ta một bằng chứng về thiện chí của họ.

Nữ tổng biên tập đồng ý.

- Chúng ta sẽ phải đáp lại họ như thế vào một lúc nào đó, tham gia trò chơi. Ít nhất, về mặt hình thức là như thế.

- Cô nói đúng. Éric đồng ý. Chắc chắn đây là một trò lừa bịp, nhưng chúng ta không có lựa chọn: chúng ta phải tham gia nếu không muốn Bộ Nội vụ đưa thông tin cho một kênh cạnh tranh.

Charles đứng dậy, căng thẳng. Việc xử lý vụ này càng lúc càng khiến ông khó chịu. Ông, một nhà báo đầy kinh nghiệm, khôn ngoan, với chặng đường nghề nghiệp đầy những tin độc quyền tuyệt vời, giờ lại không thể xác định được ranh giới giữa nghề nghiệp thực sự của mình, cái nghề ông đã phải học rất vất vả, từ thực tế, từ những tên tuổi nổi tiếng, với những gì thế hệ mới đang làm, đánh đồng một tin độc quyền với một vụ dàn dựng, điều tra với hợp tác vì động cơ vụ lợi, và tóm lại, đánh đồng thông tin với một vở kịch.

Liệu có đạo đức không khi tham gia trò có đi có lại với Bộ để giữ thế thượng phong của mình? Liệu có bình thường không khi phát đi tin tức về con tin mà không có những chi tiết thực tế? Trái lại, liệu họ có thể bỏ qua một chủ đề như thế? Vụ này thật tuyệt và họ lại là người đi tiên phong. Cuối cùng – ông phải thú nhận điều này - việc cho thấy ông vẫn còn có khả năng làm gì trước khi về hưu không khiến ông thấy phiền lòng.

Thế nên ông sẽ im lặng trước những đắn đo ấy và tiếp tục. Để được rùng mình, để được thích thú khi thuộc đội ngũ những người tạo ra sự kiện, để biết được kết cuộc của sự việc này. Vì thế, ông thoải mái quan sát Isabelle và Éric tranh luận. Nữ tổng biên tập, cô cũng vậy, cũng bị lúng túng về mặt cảm xúc, thậm chí bị giằng xé. Vụ việc khiến cô thấy lo ngại nhưng cô muốn nắm lấy cơ hội.

Sau một thời gian sợ hãi, cô quyết định tin vào Éric. Ông trở lại đóng vai chính trên sân khấu, quá hạnh phúc vì một lần nữa được nếm lạc thú của sự nổi tiếng. Vì thế, tất cả đều muốn đẩy chuyện này đi xa nhất có thể. Cùng nhau. Và bằng mọi cách.