Trong phòng V.I.P trên tầng cao nhất của khách sạn Kim Cương cao cấp, bầu không khí căng thẳng cực độ.
Một người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt lộ vài tia hoảng hốt ôm đứa con gái trong lòng thấp giọng dặn dò:
- Con nhớ kỹ, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, ngoan ngoãn ở trong đó, hiểu không?
Cô con gái khẽ gật đầu, giương đôi mắt to tròn nhìn mẹ:
- Con biết rồi. Nhưng ba có tới đón con không?
- Có. Lát nữa ba sẽ tới đón chúng ta về nhà mới...
Người phụ nự đang nói thì có tiếng gõ cửa phòng, cô vội đẩy đứa nhỏ vào tủ quần áo trong góc phòng, đóng cánh cửa lại rồi mới đi ra ngoài.
Một người đàn ông xa lạ mang theo mùi rượu nồng nặc bước vào phòng, cô bé ở trong góc tủ tối tăm không nhìn thấy hình dáng ông ta, chỉ nghe giọng nói trầm thấp và lè nhè vang lên:
- Kỳ Lam. Để em chờ lâu rồi. À! Còn con gái nhỏ của em nó đâu rồi?
Giọng người phụ nữ đó vang lên đầy bất mãn:
- Ông là đồ khốn nạn. Mau thả tôi ra. Tuấn Dương sẽ tới đây, lúc đó ông chờ ngồi tù đi.
Ông ta cười lớn, tiếng cười tràn đầy vẻ đê tiện:
- Haha. Thằng chồng em sao? Nó sắp đi gặp ông bà nó rồi. Nếu em ngoan ngoãn phục vụ tôi, không chỉ chồng em, con gái em mà thậm chí cả em sẽ vô cùng tốt, em sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng ngang ngửa Trịnh Di Di, sau này tiền đồ sẽ vô cùng sáng lạng, Kỳ Lam, ngoan đi. Lại đây.
Ngay sau đó là tiếng "chát" lạnh lẽo vang lên khắp căn phòng:
- Khốn nạn. Ông dám làm gì Tuấn Dương tôi không để yên cho ông đâu.
- Con đàn bà chết tiệt dám đánh tao sao? Mày chán sống à.
Tiếp sau đó là những tiếng va chạm và la hét. Một vật nặng xô vào cánh cửa tù khiến nó hé ra, toàn bộ cảnh tượng lọt vào đôi mắt của đứa bé mới 7 tuổi kia. Nó chỉ thấy mẹ nó bị người đàn ông béo mập đè trên giường, bàn tay thô to không ngừng xé, giật quần áo của bà mặc bà la hét và giẫy giụa.
Tất cả mờ đi, nước mắt mặn chát không ngừng tuôn ra. Cô bé cắn chặt cánh tay của chính mình để không phát ra tiếng thét. Vị máu tanh nồng cùng vị nước mắt đắng ngắt trong miệng, tiếng la hét bên tai khiến cô bé hoảng loạn.
" Trần Thế Sơn, đồ cầm thú ông chết không được yên thân đâu."
" Còn lớn giọng gì chứ..."
" Con tiện nhân...sao mày dám."
" Tránh ra."
" ÁÁÁÁ. Con khốn. Mày đứng lại cho tao"
"ÀO...AO...ÀO...AO..."
" Kỳ Lam cô có sao không?"
" Mau lên có người bị thương"
....
" Bánh Bao con có sao không?"
" Ông ta đánh mẹ con."
" Nghe bác Nguyên nè, không ai đánh mẹ con hết, chỉ là đang quay phim thôi hiểu không. Mọi người đang quay phim mà."
*
Con bé ngồi bật dậy, đôi mắt căng ra trong bóng tối, nó lại mơ giấc mơ ấy. Giấc mơ đã ám ảnh cả tuổi thơ nó.
Bảo Hân đi ra ngoài phòng khách, cả căn nhà tối om không nhìn rõ bàn tay. Nó khùa tay chạm vào tay nắm cửa, vặn nhẹ.
Khép cánh cửa sau lưng lại, con bé bước chậm rãi ra khu vườn phía sau nhà nơi trồng rất nhiều hoa lưu ly tím biếc. Dưới ánh sáng yếu ớt chiếu xuống từ vầng trăng mờ nhạt, những bông hoa như chuyển thành một màu xám u ám. Nó nhìn bóng của mình đổ dài trên mặt đất, đôi mắt đượm buồn. Tâm trạng nó vì giấc mơ kia mà rất khó chịu, giấc mơ ấy thực chất là một mảnh kí ức mà nó luôn muốn quên đi. Nhưng mỗi lần dặn bản thân quên nó lại chính là đang nhắc tới lần nữa.
Dù rất muốn nhưng nó cũng không quên được rằng căn phòng số 279 trên tầng 9 của khách sạn Kim Cương chính là nơi thay đổi cuộc đời nó. Trần Thế Sơn chính là kẻ khiến nó thành trẻ mồ côi. Còn rất nhiều người khác, dù là trực tiếp hay gián tiếp, huỷ đi tuổi thơ của nó, làm vấy bẩn sự thanh thuần của mẹ nó, khiến ba nó trở thành phế nhân, phá nát cuộc sống của nó, từng người một sẽ phải nhận lấy thứ mà và 12 năm trước họ gieo rắc xuống nhà họ Bùi. Mà người trả cho họ chính là đứa con duy nhất của diễn viên Hoàng Kỳ Lam và đạo diễn Bùi Tuấn Dương, đứa trẻ chưa từng được công khai với báo giới, thậm chí chỉ vài người biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ ấy. Đứa bé ngày ấy chính là Bùi Bảo Hân.