31. Hắn không muốn chờ đến khi tốt nghiệp.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mùa hè chầm chậm đến.
Còn chưa đến giữa hè, cây đa ngoài cửa sổ đã xanh um tươi tốt, cành lá sum xuê. Không khí khô nóng bay nhè nhẹ vào lớp học, ánh nắng sau 1 giờ chiều nóng cực, khó mà kiềm chế nổi cơn buồn ngủ đang dần dần nảy lên.
Giáo viên môn Toán vỗ bàn, để mọi người lên tinh thần, "Các bạn học sinh đang ngủ đứng lên một lúc cho tôi."
Tinh Hòa không buồn ngủ lắm, chỉ là khi giáo viên giảng tới câu cuối cùng, cậu không hiểu lắm, cũng may mà thầy giáo để mọi người có thời gian xem bài, xốc lại tinh thần một chút.
Cậu muốn mượn bài thi của Du Hoài Hà, vừa quay đầu lại thì thấy Du Hoài Hà đã chống mặt ngủ rồi.
Thì ra học bá cũng sẽ ngủ.
Tinh Hòa nhìn chằm chằm Du Hoài Hà, khi hắn ngủ hơi thở rất ngắn, lông mi vừa dài vừa thẳng, tạo thành một hình cánh quạt nho nhỏ.
Thật ra Tinh Hòa đã từng thấy qua rất nhiều lần, trong thời gian ngủ trưa, khi cậu vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Du Hoài Hà, có hôm cậu có thể nhìn đến hơn phân nửa giờ nghỉ trưa, chờ đến khi đôi mắt Du Hoài Hà giật giật muốn dậy, Tinh Hòa mới nhắm mắt lại làm bộ mình đang ngủ, giả bộ ngủ thêm một chút.
Giáo viên môn Toán đi một vòng xuống dưới, Tinh Hòa nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thầy tới rồi."
Du Hoài Hà mở mắt, "Ừ" một tiếng, đổi thành động tác chống trán, tay cầm bút mất kiên nhẫn tuỳ tiện vẽ bừa vài cái lên bài thi.
Sau đó sẽ là họp lớp.
Chủ nhiệm lớp nói muốn vẽ báo bảng* một lần nữa, chủ đề là bảo vệ môi trường.
*kiểu vẽ báo tường trên bảng đen á
Trong lớp có một bạn học sinh học mỹ thuật, tên là Phùng Tuyết Y, trước kia Tề Huyên có học qua vẽ tranh, cô Trần liền bảo hai người bàn với nhau xem sẽ vẽ cái gì.
"Nếu có viết chữ, thì bảo Du Hoài Hà lên viết đi, chữ viết của em rất đẹp," Cô Trần nhìn về phía Du Hoài Hà, hỏi ý kiến, "Được không em?"
Du Hoài Hà gật đầu.
"Được, vậy tụi em tự bàn với nhau đi, nếu cần tìm tư liệu thì đến văn phòng dùng máy tính của cô. Làm vào chiều chủ nhật đi, làm phiền ba người các em nán lại thêm chốc lát, làm báo tường."
Bọn họ đồng ý.
Phùng Tuyết Y và Tề Huyên làm việc nhanh nhẹn, ngày hôm sau đã hoàn thành xong bản phác thảo, còn thuận tay tra thêm tư liệu, in thành một tờ giấy, đưa cho Du Hoài Hà, đến lúc đó để hắn vừa nhìn vừa viết lên bảng.
Chiều chủ nhật học xong tiết thứ hai, mọi người trong phòng học đều đã đi hết, chỉ còn lại học sinh ở lại trực nhật và làm báo tường.
Tinh Hòa muốn chờ Du Hoài Hà, vì thế cậu cũng ở lại.
Phùng Tuyết Y và Tề Huyên vẽ trước, không chạm đến khu vực viết chữ, Du Hoài Hà đọc sách một chút, chờ các cậu ấy vẽ xong.
Trần Lâm dọn vệ sinh hành lang và cầu thang xong, hắn giặt cây lau nhà rồi quay lại lớp, nhìn thấy ba người giẫm lên tờ báo đứng trên tủ bận rộn, còn Tinh Hòa thì ngồi trên bàn, trên tay đọc cuốn truyện tranh.
Không ai nói chuyện, âm thanh viết phấn của Du Hoài Hà cũng rất nhẹ nhàng.
Tinh Hòa ngồi trên bàn mình, mở cửa sổ ra, bên ngoài một mảnh cây xanh tươi sáng.
Trần Lâm nhìn không rõ biểu tình của Tinh Hòa cho lắm, khi Tinh Hòa lật qua trang mới, cậu sẽ thoáng ngẩng đầu một chút, sườn mặt dịu ngoan, môi nhấp nhẹ một cái.
Cậu mặc áo thun tay ngắn, cánh tay không có miếng thịt nào, còn rất trắng. Khi có một cơn gió thổi qua, hai đùi cậu sẽ hơi run lên một chút.
Trần Lâm có hơi ghét bỏ, cảm thấy cậu như trẻ con vậy.
"Trần Lâm, sao cậu còn chưa đi." Tay Tề Huyên có hơi mỏi, cô nghỉ ngơi một chút, quay đầu lại nói chuyện với Trần Lâm.
Trần Lâm mới phản ứng lại, nhanh chóng dời tầm mắt, hắn thất thần "bang" một tiếng, cây lau nhà đang dựng thẳng, nó bị mất thăng bằng nên chuẩn bị ngã xuống, Trần Lâm lập tức bắt lấy.
Hắn còn phải đợi bạn học lớp bên cạnh, chắc bọn họ bị giáo viên bắt tới văn phòng viết kiểm điểm rồi, không biết chừng nào mới xong.
Du Hoài Hà viết tiêu đề thật lớn xong, nghe thấy động tác sột soạt sau lưng, hắn xoay người nhìn thoáng qua, các học sinh trực nhật hôm nay đang xách cặp lên chuẩn bị về, còn tạm biệt Tinh Hòa nữa. Trần Lâm ngồi trên bục giảng không có chuyện gì làm, ánh mắt quét qua quét lại khắp nơi, thường xuyên dừng trên người Tinh Hòa trong chốc lát.
Trong lòng có hơi không thoải mái, Du Hoài Hà gọi Tinh Hòa một tiếng.
"Tinh Hòa."
"Hở?" Tinh Hòa buông quyển truyện tranh xuống, nghiêng đầu nhìn qua.
"Giúp tôi lấy mấy cục phấn trắng với."
Tinh Hòa nhảy từ trên bàn xuống, chuẩn bị đi về phía bục giảng để lấy, lại bị Du Hoài Hà gọi lại: "Ở bên Tề Huyên đó."
"À." Tinh Hòa quay ngược lại, đào đào mấy cục phấn màu trắng trong hộp kế bên chân Tề Huyên.
"Cậu đem nguyên hộp qua đi, tớ dùng xong rồi."
Tinh Hòa đem một hộp phấn trắng đặt gần Du Hoài Hà, rồi lấy ra hai cục phấn trắng lớn hoàn chỉnh đưa hắn.
Trần Lâm đứng nhìn một lát.
"Trần Lâm, cậu thấy nóng không?" Tề Huyên biết Trần Lâm chưa đi, lại muốn sai khiến hắn làm chút chuyện.
Trần Lâm phản ứng không kịp, hắn còn đang cảm thấy phiền lòng đây, "Chuyện gì?"
"Cậu đi siêu thị mua mấy cây kem dùm tớ nha, nóng chết mất, tớ mời, mỗi người một cây, cậu chạy xuống dưới đi, cặp ở trên bàn tớ á."
"Có phải cậu sai tôi đến nghiện rồi không?"
"Chậc, cậu không thấy tụi tớ đang bận sao, nếu không đã đi từ lâu rồi."
Tinh Hòa nghe vậy, cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó, chủ động mở miệng: "Tớ đi mua cho, mọi người muốn ăn vị gì?"
"Tớ muốn ăn đậu xanh, là cái hộp hình chữ nhật đó." Tề Huyên cũng không khách sáo.
Du Hoài Hà nói không cần. Phùng Tuyết Y nói vị gì cũng được.
Tinh Hòa còn chưa kịp hỏi Trần Lâm, đã thấy hắn đứng dậy, chỉ bỏ lại một câu "Tôi tự mình đi", liền ra khỏi phòng học.
"Không sao đâu Tinh Hòa, cậu cứ ngồi đi, để cậu ấy đi một mình."
Tinh Hòa lại ngồi trở lại trên bàn, tiếp tục đọc truyện tranh.
Khi Trần Lâm quay về trùng hợp Tề Huyên và Phùng Tuyết Y đã vẽ xong, chỉ còn lại Du Hoài Hà còn đang viết chữ, chỉ còn lại ba bốn hàng.
Hai bạn nữ đi rửa tay, rồi chọn vị mình thích ăn.
"Cậu không lấy cặp của tôi sao?" Tề Huyên quay về chỗ ngồi mới phát hiện cặp còn ở vị trí cũ, nó còn chưa di chuyển.
Trần Lâm không trả lời cô, đưa cho Du Hoài Hà chọn một vị, hỏi hắn muốn ăn vị nào, Du Hoài Hà nói không ăn.
"Không ăn thì thôi."
Trong tay hắn còn dư lại ba cây, hắn đưa cho Tinh Hòa chọn.
Tinh Hòa nghĩ vốn dĩ Trần Lâm không thích mình lắm, cũng nói: "Tớ cũng không ăn..."
"Trần Lâm, đi thôi!" Phương Giai lớp bên cạnh cuối cùng cũng được thả, hắn đứng ngay cửa gân cổ kêu một tiếng.
"Tới liền đây——" Trần Lâm không cho Tinh Hòa có thời gian từ chối, hắn nhét một cây vào tay cậu, sau đó xách cặp chạy vội tới chỗ Phương Giai, dư lại mỗi người một cây trong tay hắn. (Trần Lâm & Phương Giai mỗi người một cây)
Tinh Hòa bị sự mát lạnh từ cây kem làm cho giật mình, cậu không phản ứng kịp, cúi đầu thì thấy, là vị chocolate sữa.
"Tinh Hòa, Du Hoài Hà, tụi tớ cũng đi trước đây, hai người về sớm nha." Tề Huyên kéo Phùng Tuyết Y đi, vẫy tay chào tạm biệt hai người.
Du Hoài Hà viết xong chữ cuối cùng, gom báo lại ném vào thùng rác nhỏ ở cửa sau.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Tinh Hòa còn đang ăn kem, nó đã bắt đầu chảy rồi, cậu nhanh chóng ăn vào miệng.
Nhưng mà cây kem trong tay rất nhanh bị cướp lấy, cậu sửng sốt, ngay sau đó một nụ hôn mạnh mẽ ập tới.
Cây kem rơi trên mặt đất, chảy tan tành.
Tinh Hòa duỗi tay đẩy bả vai Du Hoài Hà hai cái, nhưng không có tác dụng nào, cặp Du Hoài Hà ở giữa hai chân cậu, thành công vây chặt cậu vào giữa bàn học.
Cậu bị hôn đến mơ màng.
Du Hoài Hà ngậm cánh môi cậu cắn mút liên tục, nếm vào hương vị chocolate Tinh Hòa vừa ăn, hỗn hợp vị sữa ngọt ngào, tâm trạng của Du Hoài Hà cực kỳ phiền muộn, hắn giống như đang phát tiết, cắn cậu một phát.
Tinh Hòa cau mày hừ một tiếng, sau đó Du Hoài Hà hơi tách ra một chút, chóp mũi hai người dựa sát vào nhau, hô hấp quẩn quanh.
"Hoài hà... A!"
Giọng nói Tinh Hòa bị đánh gãy, Du Hoài Hà lại hôn tới tấp.
Hắn há miệng ngậm lấy đầu lưỡi đối phương, vừa trực tiếp mà vội vàng, để đầu lưỡi ướt nóng tiến vào khoang miệng cậu, Tinh Hòa cảm giác được đầu lưỡi từng tấc đảo quanh vách miệng cùng hàm trên, rồi lại liếm lấy môi cậu.
Vừa thoải mái vừa khó khăn.
Cơ thể Tinh Hòa nhũn ra, cậu hơi nghiêng về sau một chút, Du Hoài Hà đuổi theo cúi người xuống, tay vòng xuống ôm siết lấy eo Tinh Hoà không cho cậu trốn.
Tinh Hòa không có cách nào đành phải chống tay lên mặt bàn, cậu bị nụ hôn nóng bỏng này làm cho hít thở không thông. Hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, liếm mút phát ra tiếng chậc chậc, làm nổ tung màng nhĩ cùng trái tim cậu.
Điên mất thôi.
Lần đầu tiên Tinh Hòa bởi vì nụ hôn mà thoải mái đến mức da đầu tê dại, giống như từng dòng điên liên tục giật lên não cậu. Ngón tay cũng nhịn không được siết chặt lại, khớp xương hơi nhô lên, ngón tay trắng bệch.
Khi Du Hoài Hà buông Tinh Hòa ra cũng là lúc lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, tim hắn đập loạn nhịp, rất nhanh, không cho cậu thời gian suy nghĩ.
Mùa hè phiền thật đấy.
Du Hoài Hà nhéo sau cổ Tinh Hòa, ánh mắt đối diện cậu, thậm chí có một chút ác liệt, tuyên bố:
"Tinh Hòa, bây giờ anh không muốn làm bạn tốt nhất của em nữa."
"Anh phải làm bạn trai của em."
Du Hoài Hà nghĩ rằng, dạo gần đây mỗi lần có người hơi thân mật với Tinh Hòa một chút, ngay lập tức hắn sẽ cảm thấy không vui nữa. So với trước kia Tinh Hòa càng có nhiều bạn bè hơn, đây là chuyện tốt, nhưng Du Hoài Hà thật sự không vui nổi.
Tất cả mọi người đều sẽ biết Tinh Hòa ngây thơ, xấu hổ, dễ nói chuyện, ai cũng sẽ phát hiện dưới đôi mắt Tinh Hòa có một viên lệ chí rất đẹp rất nhạt, khi khóc sẽ quyến rũ biết bao nhiêu.
Du Hoài Hà dễ dàng nhận ra Trần Lâm để ý Tinh Hòa, đó vốn dĩ là sự ghét bỏ nhưng đôi mắt lại không nhịn được khi đối diện với sự hấp dẫn của cậu.
Điều này làm Du Hoài Hà cảm thấy phiền lòng lại không có chỗ phát tiết.
Du Hoài Hà chỉ muốn Tinh Hòa thuộc về một mình hắn.
Vốn dĩ Tinh Hòa chỉ nên thuộc về một mình hắn.
Hắn không muốn chờ đến khi tốt nghiệp.