Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 30




Thành phố B trong tháng này đã xảy ra rất nhiều việc lớn.

Đầu tiên là địa bàn của bọn rắn độc Văn Đông hội giải tán, cục công an niêm phong tất cả chỗ kinh doanh ăn chơi của Văn Đông hội, dùng tội danh nghi ngờ buôn lậu thuốc phiện, mại dâm bắt bớ một lượng lớn nhân viên có liên quan đến vụ án.

Sau đó là Đỗ nhị thiếu của tập đoàn Anh Thắng mất tích gần một năm trời được tìm về, Đỗ Kính Văn chính thức ủy nhiệm y vi tiếp quản vị trí chủ tịch Đỗ thị, chính mình thì thối lui về tuyến sau an tâm dưỡng bệnh.

Đỗ nhị thiếu cho dù vừa mới tiếp nhận, liền dứt khoát tiến hành thay máu nội bộ nhân viên hẳn hoi, các lão nhân kỳ cựu ở tập đoàn Anh Thắng tập đều bị trừ sạch bên trong, một lượng máu mới đưa vào, có ý tứ tiến quân phát triển khoa học kỹ thuật ngành sản xuất.

Đối với nữ công nhân tập đoàn Anh Thắng mà nói, tin tức thứ hai rõ ràng so với tin thứ nhất càng có lực rung động.

Tưởng tượng một chút, một người lãnh đạo tuổi còn trẻ, tuấn mỹ, có tiền, độc thân trực tiếp từ trên trời giáng xuống —

Giống như một con thỏ con – hay là vua thỏ ngon ngọt, rơi vào giữa bầy chó sói –.

Nhưng rất nhanh mọi người phát hiện cái này một thỏ kia rất lợi hại, hơn nữa hỉ nộ vô thường. Mà nguyên nhân vua thỏ hỉ nộ vô thường,99% là vì một người nam nhân tên là Trần Sâm.

Tỷ như hiện tại.

Vua thỏ ngận bất cao hưng. Bởi vì lái xe riêng của y không thấy.

Gọi điện thoại, đã tắt máy. Đem toàn bộ băng ghi hình ở phòng bảo vệ điều tra, lại chứng kiến nam nhân ra khỏi công ty.

Nữ thư ký nơm nớp lo sợ đề nghị:”Nếu không… Gọi một lái xe khác được không ạ, cũng sắp đến giờ hẹn với Vương Tổng rồi …”

Vua thỏ hừ lạnh một tiếng, hé ra vẻ mặt la sát, tự mình lái xe rời đi.

Kết quả chính là hợp tác buôn bán lần này Vương tổng khóc trở về công ty, nguyên nhân là giá cả tài liệu bị chém mất hết cả vốn.

Vua thỏ đánh thắng một trận, mặt mũi vẫn tràn đầy mây đen, thẳng đến khi trở lại công ty, ở bên ngoài thang máy dùng cho hàng trông thấy một nam nhân mặc đồ lao động khiêng một cái thùng linh kiện to mới thoáng mây bay trăng tỏa sáng.

Đỗ Viễn nhíu mày, còn chưa đi lại liền hô to một tiếng:”Trần Sâm!”

Nam nhân mặc đồ lao động không quay đầu lại, đem đại gia hỏa trên vai khiêng đến thang máy, trong thang máy có hai người thuầnthục tiếp nhận, đối với hắn nói tiếng cảm ơn mới đóng cửa thang máy.

Đỗ Viễn bị Trần Sâm không để ý tới trong nội tâm ủy khuất a, nhưng ngại thư kí còn đang đi cùng ở phía sau, y bước nhanh qua nghiêm nghị hỏi:”Đồng chí Trần Sâm, có thể giải thích hành vi của anh một chút?”

Trần Sâm quay đầu, tập mãi thành thói quen nói:”Khiêng vật đó a, đồ chơi này rất nặng.”

Đỗ Viễn khó thở, phụng phịu: “Anh cái này gọi là bỏ rơi nhiệm vụ, anh gặp qua ai là lái xe của giám đốc mà khiêng gì đó cho người khác chưa?”

Trần Sâm đào đào lỗ tai, lời này hắn nghe không dưới hai mươi lần, một điểm mới cũng không có.

” Không nói việc này — buổi sáng anh đi đâu?”

“Ân…”Vốn thẳng tính như Trần Sâm gần đây lại chần chờ, một cử động dị thường này làm cho Đỗ Viễn trong nội tâm chuông kêu to.”Đi ra ngoài… Có một số việc.”

Đỗ Viễn khuôn mặt nhăn nhó thành quất da khô quắt, chỉ kém không có chu môi tỏ vẻ y ủy khuất vô hạn. (=]] lạy anh, đừng là mất hình tượng như thế chứ)

Mắt nhìn nhìn nữ thư ký ở sau lưng, Đỗ Viễn tiến lên một bước giữ chặt Trần Sâm:”Đến chỗ tôi nói.”

Hai người đi thang máy thẳng lên văn phòng chủ tịch ở tầng lầu cao nhất, tiến vào văn phòng Đỗ Viễn liền xoạt cái đóng cửa lại, nữ thư ký theo ở phía sau cái mũi đụng phải một cái, quấn quýt nghiêm mặt đem lãnh đạo nhà mình trực tiếp mắng một ngàn khắp một vạn khắp ở trong lòng.

Cửa mới đóng, Trần Sâm đã bị đặt trên cửa, khuôn mặt đẹp trai tiến tới, hung hăng ngăn chặn đôi môi của nam nhân.

Đỗ Viễn giống như là muốn bù lại phần buổi sáng, ra sức gặm,cắn, liếm, quấn, các kiểu kỹ năng đều lấy ra,hôn đến khi nam nhân dưới thân nhuyễn ra một hồi.

“Ngô…” Trần Sâm bắt lấy cánh tay của Đỗ Viễn dùng sức kéo ngoài, Đỗ Viễn lại như giác hút dài chăm chú quấn quanh người hắn.

Trần Sâm từ bỏ, hắn buông lỏng thân thể, thích hôn như thế nào thì hôn a, cũng không phải lần đầu tiên.

Cảm giác được nam nhân dưới thân thái độ hóa mềm, Đỗ Viễn động tác cũng thong thả lại, bắt đầu chậm rãi di động lên trên. Lúc hôn đến đầu lông mày của nam nhân thì dừng một chút — đầu lông mày có một vết sẹo một mực lan tràn đến nghễnh ngãng, may bảy tám mũi, như con rết màu sáng chiếm giữ ở trên đầu của nam nhân.

Một hồi nhớ tới ngày đó, hình ảnh Trần Sâm chạy về phía ô tô bị lửa hừng hực thiêu đốt làm trái tim Đỗ Viễn một hồi co rút mạnh, y giơ tay lên khẽ vuốt qua vết sẹo thật dài nọ, thì thào nói:”Nguy hiểm thật…”

Là nguy hiểm thật, nếu như khi đó Đỗ Viễn không có giữ chặt hắn, hắn đã bị mảnh gọt từ vụ nổ rơi vào đầu. Trần Sâm nhún nhún vai:”Có việc gì sao?”

“… Có việc… Anh không biết lúc tôi nhìn thấy anh tiến lên,tim đập trong ngực cũng muốn ngừng…” Đỗ Viễn nhớ tới cảnh tượng ngày đó tay chân vẫn rét run.

Cái này không phải là do nghĩ cậu còn ở trên xe sao…. Trần Sâm trong nội tâm nói.

Tai nạn xe cộ không phải ngoài ý muốn, là Văn Đông hội dự mưu tốt. Bọn họ cho rằng Đỗ Hi đã ở trên xe,nghĩ thầm đem xe va chạm, giải quyết Hạ Hiến, lại giải quyết Đỗ Hi, nhất cử lưỡng tiện a. Rất không may chiếc xe Honda đi ở phía trước cùng xe của Hạ Hiến không khác mấy, mà người anh em lái xe vận tải phỏng chừng lần đầu tiên thực hiện loại công việc giết người phóng hỏa này nên kích động không thấy rõ đã đâm tới.

Hạ Hiến là người từng trải, xem xét con đường nhỏ này lại có xe vận tải là biết ngay có vấn đề, phân phó lái xe mau đi đường vòng. Đỗ Viễn nhìn lại, mới đi không xa lắm, nghĩ thầm Trần Sâm khẳng định nghe được tiếng vang, liền như thế nào cũng không chịu đi, cứng ngắc muốn ở lại chờ Trần Sâm.

Kết quả thực là y đã đoán đúng. Trần Sâm không chỉ có đuổi tới, còn muốn xông vào trong đống lửa cứu người. Đỗ Viễn bị dọa sợ thoáng cái tiềm năng bộc phát, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét tiến lên, kịp thời kéo lại Trần Sâm. Nhìn vết sẹo trên trán Trần Sâm, Đỗ Viễn trong ngực có loại cảm giác như bị người ta dùng búa hung hăng đập một cái, thở không nổi.

Thấy Đỗ Viễn cúi đầu vẻ mặt khó chịu, Trần Sâm bĩu môi,mở hai tay ra ôm lấy Đỗ Viễn, thấp giọng nói:”Đừng nghĩ, đều là quá khứ.”

“Ân…” Đỗ Viễn như thế nào buông tha chủ động khó có được từ Trần Sâm, lập tức thân thủ cũng ôm lại hắn. Hai đại nam nhân ngay cạnh cửa vuốt ve như cây cột ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích.

“Đỗ Viễn…” Trần Sâm đột nhiên mở miệng.

“Ân?” Đỗ thỏ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp ngập nước.

“Tay — của cậu!” Trần Sâm gầm lên, bắt lấy móng vuốt sói của nam nhân đang tiến vào trong quần.

“Ngô…” Đỗ thỏ lộ ra một nụ cười say mê,”Sâm cái mông của anh… Thật mau phục hồi!” Nói rồi không quên dùng sức bắt trảo, trong nội tâm tán thưởng — rắn chắc vểnh lên, co dãn thật tốt a! (vô sỉ vẫn là vô sỉ =,.=)

Trần Sâm đen mặt, vội vàng hô ngừng:”Không phải nói không làm loạn ở công ty?”

“Tôi không có làm loạn,” Đỗ Viễn vẻ mặt thành thật,”Tôi hiện tại đang làm việc — nghiêm túc.” Cường điệu đọc một chữ cuối cùng, tay phải cũng thuận lợi mở cửa thành, trượt tiến vào khe mông của nam nhân.

“Nơi này thường xuyên có người đến –” Trần Sâm cảm nhận được đầu ngón tay lạnh buốt ở cái mông chính mình dao động, xúc giác ngứa ngáy làm hắn khẩn trương đếm tóc gáy cũng muốn dựng thẳng lên.

“Tôi đã khóa cửa.”

“Khóa cửa càng kỳ quái a!?”

“Ngô… Khiến cho bọn họ thấy kỳ quái cũng tốt lắm…” Tiếp tục công thành đoạt đất, hôn lên cổ nam nhân.

“Bị cha cậu biết thì sao?”

“Vừa vặn tôi nghĩ nên sớm nói cho ông ấy biết, nhưng anh lại không chịu…”

“Đừng, tôi cũng không muốn mang tội danh giết người trên lưng.” Trần Sâm mắt trợn trắng, hắn có thể tưởng tượng lão nhân nhà Đỗ Viễn nằm ở trên giường bệnh nghe cái tin tức này sẽ bị cấp khí thành cái dạng gì.

“Anh theo tôi đi hảo ca ca…” Lời nói càng ngày càng hạ lưu, Đỗ Viễn hoàn toàn nhập vai ác bá cường ( hài hoà) bạo khuê nữ đàng hoàng, đem quần áo của Trần Sâm kéo ra, lộ một mảng lớn cơ ngực rắn chắc bằng phẳng, trong nháy mắt, ánh mắt y bốc lên lục quang.

“Một chút — tôi có việc nói cho cậu –” Trần Sâm nghiêm mặt.

“Anh nói.” Đỗ Viễn cắn lên điểm đỏ trước ngực nam nhân, mồm miệng không rõ ứng tiếng ân ân.

“Sáng nay tôi đi gặp Viên Lệ –”

Xoạt cái ngẩng đầu, Đỗ Viễn trừng lớn mắt:”Anh — đi gặp nữ nhân kia!?”

“Là cô ấy tìm tôi…”

Đỗ Viễn trong nội tâm hung hăng mắng câu nữ nhân chết tiệt dây dưa không rõ, sau đó trong mắt lộ ra hung quang:”Cô ta nói cái gì?”

“Ách…” Ngay lúc Trần Sâm do dự muốn nói, tiếng gõ cửa bỗng vang lên một hồi.

“Đỗ đổng — anh có chuyển phát nhanh.” Nữ thư ký ở ngoài cửa nói vọng vào.

“Ân, đây chính là nguyên nhân cô ấy tìm tôi.” Trần Sâm mắt miết miết cửa gỗ ý bảo Đỗ Viễn mở cửa.

Đỗ Viễn kỳ quái đi mở cửa. Cửa vừa mở, đã thấy nữ thư ký đứng thẳng tắp, mặt mũi tràn đầy hưng phấn cười:”Đỗ đổng, anh nuôi sao? Thật đáng yêu nha!”

Đỗ Viễn ánh mắt dời xuống, nữ thư ký ôm một cái lồng sắt to đính nơ màu phấn hồng hình con bướm, bên trong một con mèo trắng lười biếng nằm sấp.

“Meo meo ~” Đại Bạch nhìn thấy tình địch, cất tiếng “meo meo” khinh miệt.

‘Phanh –‘ cửa bị dùng sức đóng lại.

“Không phải của tôi! Vứt bỏ! Làm thịt! Hầm súp cách thủy!” Nữ thư ký nghe được phía sau cửa thủ trưởng rống giận, cùng tiếng Trần Sâm an ủi như ẩn như hiện.

“Meo meo ~” Đại Bạch ở trong khung cảnh ồn ào ngáp một cái, một lần nữa tiến vào mộng đẹp mỹ diệu.

—-END——-