Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 21-2




“Đỗ Viễn.” Trần Sâm giống như rốt cục đã nghĩ kĩ, hít sâu một hơi, rút tay ra, từ từ nói,”Ngươi gạt ta, chuyện này lão tử sớm biết như vậy. Ta trước kia không có so đo với ngươi, hiện tại cũng không. Lão tử bây giờ giúp ngươi, ngươi cũng đừng áy náy, lòng ta cam tình nguyện — nếu ngươi thực cảm thấy thiếu nợ ta, chờ ngươi lên làm Đỗ tổng thì viết chi phiếu cho lão tử an tường lúc tuổi già. Lão tử cũng không thiệt thòi — ngươi nhớ kĩ, đây là lão tử nghĩa khí, mẹ nó đừng nghĩ mình trọng yếu như vậy được không?”

“Mẹ nó! Anh cũng đừng nghĩ tôi không trọng yếu như vậy được không?” Đỗ Viễn khó có lúc phát nổ một câu nói tục, nhưng ngữ khí lại ôn nhu nói không nên lời,”Tôi ở trong lòng anh thật sự một chút vị trí cũng không có, anh sẽ tha thứ tôi giả ngốc? Anh không vạch trần — không phải là sợ nói trắng ra tôi sẽ không lý do tiếp tục lưu lại –” Y chậm rãi tới gần Trần Sâm, nhẹ nhàng cắn vành tai của nam nhân, cuối cùng ghé vào lỗ tai hắn tổng kết một câu:”Anh không nỡ để tôi đi.”

Trần Sâm giống như bị dẫm lên cái đuôi, hung hăng đạp y một cái. Nam nhân lại mặt dày mày dạn lập tức ập đến, Trần Sâm dứt khoát ra đấm tay, hai người liền ở tại WC chật hẹp bắt đầu ác đấu.

Trần Sâm sợ động tĩnh quá lớn bị bảo vệ tuần tra nghe được, động tác ra tay không dám mạnh quá. Đến một lần vừa đánh ra liền rơi xuống hạ phong, bị Đỗ Viễn bắt lấy hai tay hắn bẻ ngoặc đến sau lưng, sau đó phịch một tiếng, cả người đều bị đặt dựa ở trên tường.

“Ai?” Chết tử tế không chết, bên ngoài vừa có bảo vệ đi ngang qua,nghe tiếng động liền cầm theo cảnh côn chạy tới. Trần Sâm trong nội tâm kêu to không tốt, vội vàng hô ngừng. Xem xét phía dưới, hai đôi chân, nghĩ thầm người khác thấy được khẳng định tưởng lưu manh đùa giỡn ở WC, hắn vội phất tay ý bảo Đỗ Viễn nhảy lên nắp bồn cầu.

Đỗ Viễn tròng mắt vừa chuyển, ý nghĩ xấu liền để lộ ra bên ngoài. Y không nhảy lên bồn cầu mà là lôi kéo Trần Sâm đang cứng ngắc ngồi xuống — thành ra, y ngồi trên nắp bồn cầu, Trần Sâm bị đè nặng ngồi xuống trên đùi của y. Ngồi xong y đem hai đùi cường tráng của Trần Sâm làm thành một vòng trên lưng mình, nghiêm túc dặn dò đừng để hai chân rơi xuống làm người ta thấy được.

Trần Sâm bị tư thế này dọa đỏ bừng mặt, hắn giãy dụa muốn xuống, lại nghe đến tiếng bước chân của bảo vệ càng ngày càng gần, trong nội tâm đành thôi miên bản thân việc nhỏ không nhẫn việc lớn sẽ hỏng.

“Ai ở bên trong?!” Bảo vệ đem đèn pin quét qua WC.

“Ai — là tôi — lái xe cho ông chủ –” Trần Sâm vội vàng đáp.

“Cậu đi WC tiếng động lớn như vậy?” Bảo vệ hồ nghi hỏi.

“Sàn nhà trơn trượt a! Lão tử vừa đi đến liền ngã — răng thiếu chút nữa cũng rụng mất!”

“Ha ha! Tiểu tử cậu vận khí tốt a, không phải ngã vào bồn cầu chứ?” Bảo vệ ngẫm lại ở WC cũng không có gì phải lo lắng, tùy tiện trêu ghẹo vài câu đã đi. Trần Sâm cũng cười, tốt xấu là đưa cái quả bom hẹn giờ kia rời khỏi.

Chờ bảo vệ vừa đi, hai chân ở bên hông nam nhân lập tức buông. Hắn cúi đầu nhìn xuống, con sói bạch nhãn kia đang dùng tay nâng quần áo của hắn, chui đầu vào trước ngực hắn vất vả cần cù canh tác. Trần Sâm không chút khách khí tát lại một cái:”Con mẹ nó! Ngươi hấp nãi!”

Hắn mắng xong lại cảm thấy không đúng, những lời này nghe cứ như thế nào a! (như thế nào ó.ò)

Quả nhiên tiểu tử kia dừng lại, dùng ánh mắt lục quang lập loè theo dõi hai điểm ẩm ướt trước ngực hắn, biểu lộ hiển nhiên chính là bộ dạng hèn mọn bỉ ổi như mấy tên Nhật Bản nhìn thấy hoa cúc khuê nữ.

Ngoài cảm giác không ổn ra, còn có xúc giác thô sáp từ giữa đùi truyền đến, Trần Sâm dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là cái gì. Hắn nâng

mặt, nghĩ thầm không thể hai lần bổ nhào vào một cái hố, quyết đoán xoay người nhảy xuống bỏ chạy. Đáng tiếc Đỗ Viễn động tác nhanh, y thân thủ vòng qua eo Trần Sâm, sau đó giữ chặt quần lót của hắn,cùm cụp một tiếng, dây lưng liền bị cởi bỏ.

Trần Sâm kinh hãi, đại gia tên tiểu tử này trước kia từng luyện qua? Động tác cũng thực mẹ nó thuần thục a?(bản năng…bản năng đó =]])

Giữ chặt quần lót, tay Đỗ Viễn lại luồn vào phía sau,dùng sức kéo một cái, làm cái mông của hắn lộ ra hơn phân nửa. Cái mông rắn chắc bị nội khố ghìm, càng vểnh lên rất rất tròn. Đỗ Viễn càng nhìn càng miệng đắng lưỡi khô, không chút do dự hướng trên mông hung hăng cắn mạnh một cái.

A!!!– Trần Sâm thét không ra tiếng, đây là muốn đem thịt hắn cắn xuống a!! Hắn nghẹn nước mắt uốn éo thân kéo tóc Đỗ Viễn, nhất thời hồi lâu lại kéo không ra!

Chờ Đỗ Viễn cắn đủ, tay Trần Sâm cũng kéo đến mỏi nhừ, đơn giản giống như đầu hàng, tùy ý để Đỗ Viễn lăn qua lăn lại. Đỗ Viễn tốt xấu không luyện hàm răng thêm nữa, chỉ là đem Trần Sâm kéo lại ngồi trên đùi y, đầu tựa vào trên lưng hắn cười ha ha.

“Sâm, cái mông của anh thực sự co dãn.” Nói xong vẫn không quên lấy tay vê hai cái để chứng minh.

Trần Sâm không có khí lực cùng y đấu tiếp, hai cái chân dài nằm ngay đơ.

“… Sớm biết ngươi như bây giờ, không bằng lão tử một mực sắp xếp cho ngươi đi…” Trần Sâm thì thào lẩm bẩm.

Sau lưng nam nhân nghe được lại là một hồi cười ẩn nhẫn, tiếp tục nói:”Sớm biết hiện tại có thể được như vậy, tôi lúc trước đã sớm thẳng thắn với anh…”

Thấy nam nhân ở trên người lại có xu thế muốn đấu võ, Đỗ Viễn vội ôm chặt eo của hắn, nói:”Đừng nhúc nhích — cử động nữa tôi thật sự nhịn không được…”

Nghe Đỗ Viễn nói nhịn không được cái gì, Trần Sâm trên mặt lại là một hồi khô nóng, mồm miệng không rõ mắng:”Ta trước kia tại sao không nhìn ra ngươi cầm thú như vậy a?”

“Ân…” Đỗ Viễn nghĩ thầm, kỳ thật lúc anh ngủ tôi cũng đã “cầm thú” qua nhiều lần — đương nhiên những lời này y không thể nói ra được…

Giữa hai người đột nhiên an tĩnh lại, Đỗ Viễn dựa vào tấm lưng cứng rắn như thiết của Trần Sâm, nhắm hai mắt nghe tiếng tim đập hữu lực trong ngực hắn, thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này.

“Ngày đó tôi trở về –” Đỗ Viễn chậm rãi mở miệng,”Gặp anh đem quần áo chi phiếu cái gì cũng mang đi, dọa tôi tim đập trống ngực đều thiếu chút nữa ngừng… Tôi nghĩ anh sẽ đi tìm Đỗ Hi liều mạng…”

Trần Sâm lông mi run rẩy, không nói chuyện.

“Tôi thật sự hối hận, hối hận đem anh coi như một bước tiến cho kế hoạch…” Đỗ Viễn cọ cọ vào lưng của nam nhân,”Nếu như tôi không lợi dụng anh… Chúng ta bây giờ cũng không…như vậy…”

“A.” Trần Sâm cười khổ một tiếng,” Nói nhảm như vậy làm gì, đừng nói là ngươi, cho dù đổi lại là ta giúp anh em, ta cũng sẽ không nói một câu làm như vậy. Cái gì lợi dụng không lợi dụng, lão tử nguyện ý làm, không cần ngươi nói nhảm một câu. Lão tử không muốn ngươi bức được?”

“…” Đỗ Viễn trầm mặc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu mừng rỡ nói,”Sâm, anh mới vừa nói ‘Cho dù đổi lại là ta giúp anh em’?”

“Ân… A?” Trần Sâm nghe không hiểu y muốn hỏi cái gì.

“Thì phải nói là, đối với anh mà nói… tôi không phải anh em của anh — mà là — người đặc biệt?” Đỗ Viễn nổi lên một chút, cuối cùng không có nói trắng ra cái từ “người yêu” buồn nôn.

“Cáp.. Gì?” Trần Sâm không nghĩ tới ở chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng bị tỉ mĩ nắm lấy, vội vàng sờ sờ mái tóc giả ngốc.

Người đứng phía sau căn bản không nghe hắn giải thích, vui mừng nhảy dựng lên, đemTrần Sâm tới hôn đủ.

Trần Sâm tự biết đuối lý, nói chuyện ấp a ấp úng loạn thất bát tao. Đỗ Viễn ở trong mắt cảm thấy Trần Sâm càng đáng yêu, ôm hắn rồi lại hôn mãnh liệt một hồi, cuối cùng Trần Sâm là bị hôn đến thẹn quá hoá giận, một quyền đánh vào trên bụng y rồi đẩy ra. Đỗ Viễn liền lùi lại hai bước, ôm bụng ngồi xuống nắp bồn cầu, vẻ mặt thống khổ.

Trần Sâm uốn éo mở cửa, do dự hai giây vẫn là xoay người nhìn nhìn Đỗ Viễn:” Ngươi không sao chứ?”

“Đau …” Đáng thương ngẩng đầu, hoàn toàn là một bộ dạng Tiểu Bạch.

“…” Chứng kiến bộ dạng này của y, Trần Sâm lông mày nhăn lại. Vừa rồi hắn không dùng sức quá a…

“Anh hôn một cái sẽ không đau nữa…” Nâng lên khuôn mặt hồng hồng, Đỗ Viễn nháy mắt chờ mong nhìn Trần Sâm.

‘Phanh’ một tiếng vang lên, thân ảnh Trần Sâm biến mất ở cửa ra vào.

“Quan hệ cũng đã đến thế này… Còn thẹn thùng cái gì chứ…” Đỗ Viễn ủy khuất lẩm bẩm nói.

Hai giây sau, cửa bị kéo ra, vẫn là Trần Sâm. Đỗ Viễn trong lòng mừng rỡ, Sâm rốt cục trở lại??

“Từ nay về sau đừng tới tìm ta, sẽ bị phát hiện… Chính mình cũng phải chú ý.” Nói xong Trần Sâm lại là ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa bước đi.

Đỗ Viễn bị ném ngồi ở trên nắp bồn cầu si ngốc cười khúc khích.