Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 15




Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn mỏng tràn vào trong phòng, chạm vào nơi giao thoa của hai đôi chân. Trong đó chủ nhân một đôi chân cảm giác được nhiệt độ của ánh mặt trời, không thoải mái đem chân đang bị chặn dưới một đôi chân khác rút ra, nhưng rất nhanh đôi chân kia lại nhích lại gần, đem đôi chân của hắn ngăn chặn. Chân lần nữa bị gông cùm xiềng xiếc, Trần Sâm rốt cục chậm rãi tỉnh lại, mờ mịt nhìn chằm chằm vào phản xạ ánh mặt trời ở trên trần nhà, ý niệm đầu tiên trong đầu của hắn là giống như đã muộn giờ đi làm? Nhưng rất nhanh ý nghĩ này bị một cái ý niệm khác trong đầu thay thế — chân của hắn thực con mẹ nó tê dại a! Trần Sâm ánh mắt chuyển xuống dưới, quả nhiên trông thấy đôi chân dài của Tiểu Bạch cách chăn đặt trên ở chân của mình! Ánh mắt dời lên trên, trên lưng còn đặt một cánh tay. Trần Sâm nhíu mày trừng nam nhân vẫn còn ngủ say — tiểu tử này thật đúng là càng ôm càng thuận tay a, ngay từ đầu vẫn chỉ là ôm cánh tay hắn ngủ, hiện tại dứt khoát đem cả người hắn thành ôm gối, tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm a! “Ân ngô…”

Tiểu Bạch nỉ non một tiếng, theo thói quen chúi mũi về phía người cùng giường chui, đầu cũng chỉ là đặt lên gối bên cạnh, vừa động như vậy, đầu thoáng cái trượt xuống, một chút liền tỉnh. Chớp đôi mắt, Tiểu Bạch mơ hồ nhìn Trần Sâm gần trong gang tấc một hồi, sau đó hung hăng — hắt hơi một cái. Dù Trần Sâm phản ứng nhanh nhạy vẫn bị dính chấm nước nhỏ phun ra, liền chán ghét lấy tay lau vài cái. “Sâm sớm a…”

Hung thủ một chút cũng không biết mình làm chuyện xấu gì, nửa mê nửa tỉnh đem đầu qua, ở trên mặt Trần Sâm hôn một cái, rồi trở lại trên gối tiếp tục ngủ. Trần Sâm vốn đang nghĩ nổi giận, nhưng vừa nghe thấy giọng Tiểu Bạch lửa liền tắt, hắn tự tay sờ lên trán Tiểu Bạch:”

Ngươi làm sao? Giọng ách như vậy?”

Tiểu Bạch cũng không biết nghe hay không, chỉ là từ từ nhắm hai mắt thì thào ừ một tiếng. Khá tốt không bị phỏng… Trần Sâm thu tay lại, nghĩ thầm đợi lát nữa đi mua thuốc cảm mạo gì đó. Mở chăn lên, Trần sâm cũng bị khí lạnh làm cho run rẩy, toàn thân nổi da gà. Đúng rồi, đã nhập thu … Nhìn Tiểu Bạch trên giường, Trần Sâm cân nhắc cũng nên mua y phục mùa thu cho y… A còn có chăn, phải mua chăn bông lớn hơn. Nghĩ như vậy Trần Sâm dứt khoát không đi làm, bình thường hắn thay người ta trực ca nhiều đi. Thế này nhắc tới, đồng nghiệp sẽ lập tức đáp ứng rồi cùng hắn thay ca. Tiểu Bạch nghe được âm thanh Trần Sâm thay quần áo, không tình nguyện mở to mắt ngồi dậy đầu lệch sang một bên ngủ gà ngủ gật. “Hôm nay không đi làm, ngươi tiếp tục ngủ, ta mua bữa sáng sẽ gọi ngươi.”

Trần Sâm tới vỗ vỗ đầu của y. Tiểu Bạch vừa nghe một tiếng không cần rời giường vang lên, trở về giường nhỏ, một bộ dạng trẻ con làm cho Trần Sâm nhịn không được kéo khóe miệng cười cười. Hôm nay ăn sủi cảo tốt lắm… Tiểu tử kia rất thích sủi cảo … Vừa nghĩ Trần Sâm vừa lấy tiền lẻ bên cạnh đi ra cửa. Nghe được bên ngoài đóng cửa một tiếng “cạch”

, người ở trên giường vốn nên ngủ say lại mở mắt. Tiểu Bạch lưu loát xuống giường, cầm lấy điện thoại đầu giường thuần thục ấn qua dãy số. Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Tiểu Bạch không có thời gian vòng vo, trực tiếp tiến vào chủ đề. “Việc lần trước tôi nói làm thế nào?”

“Đỗ tiên sinh? Cậu sao có thể gọi điện thoại?”

Điện thoại bên kia là giọng một nữ nhân. “Không có thời gian giải thích, nói thẳng.”

“… Rất khó! Ban giám đốc cáo già trả lời lập lờ nước đôi, bất quá trong đó hai người đã xác nhận ý định duy trì Đỗ Hi …”

“Hừ bọn họ quả nhiên chờ không được sao…”

Tuy là nói như vậy, nhưng Đỗ Viễn thần sắc không có chút khẩn trương. “Trừ lần đó ra Đỗ Hi đem người bên cạnh hắn đều thay máu, lão Lý lái xe cũng bị điều đến bộ phận hậu cần. Chúng ta rất khó lấy được hành tung của Đỗ Hi ở bên ngoài công ty…”

“Tính, hắn muốn làm cái gì chúng ta cũng không ngăn cản được. Việc chúng ta bây giờ phải làm chính là liên lạc mấy lão bảo thủ còn lại trong ban giám đốc…”

Đỗ Viễn không nhanh không chậm vừa bố trí, vừa nói chuyện, một bên chằm chằm vào đồng hồ treo tường trong phòng, vừa đến thời gian không sai biệt lắm y liền chấm dứt đối thoại, xóa bỏ bản ghi chép trò chuyện cùng trở lại trên giường tiếp tục giả vờ ngủ. Chờ y vừa nằm xong cửa sắt cũng vừa mở ra. “Tiểu Bạch rời giường!!”

Nam nhân trong phòng khách trực tiếp rống lên một tiếng, Tiểu Bạch nhãn tình trát trát, bộ dạng giả vờ như vừa rời giường, xoa mắt đi tới phòng bếp. “Sủi cảo?”

Ngửi thấy được mùi thơm quen thuộc, Tiểu Bạch thoáng cái mở to hai mắt, chạy đến lấy một cái nghĩ ăn. “Trước đi đánh răng –”

Trần Sâm không chút khách khí dùng chiếc đũa gõ lại, Tiểu Bạch lúc này mới lưu luyến nhìn qua sủi cảo đi ra khỏi phòng bếp. Ăn xong bữa sủi cảo không biết gọi là bữa sáng hay cơm trưa, hai người ra khỏi cửa đã là chuyện của một giờ sau. Trần Sâm vốn chỉ là muốn mua cho Tiểu Bạch cái áo khoác cùng quần jean thì xong rồi, nhưng Tiểu Bạch đến cửa hàng quần áo đã bị nữ nhân viên phục vụ nữ nhiệt tình vây quanh, liên tiếp cầm vài bộ quần áo cho y thử. Trần Sâm vốn không thích đi dạo phố, xem có người làm giúp cũng vui vẻ, thanh nhàn ngồi ở một bên chờ. Cửa hàng quần này bán đều là loại quần áo kém, đại bộ phận khách hàng tới đều là bà dì bác gái gì đó. Thế này sẽ thật vất vả cho Tiểu Bạch vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, nữ nhân viên phục vụ tịch mịch đã lâu nhiệt tình như lửa như sói tựa hổ, hận không thể Tiểu Bạch thay quần áo cũng vào giúp. Tiểu Bạch mỗi lần thay xong quần áo đi ra đều là bị móng vuốt sói một hồi sờ loạn, giật nhẹ góc áo sờ sờ cái mông gì đó, y hoảng sợ vạn phần, không ngừng nháy mắt đáng thương hướng Trần Sâm bên kia xin giúp đỡ. Đáng tiếc Trần Sâm mắt đi theo cái mông rất vểnh của nữ nhân viên phục vụ đảo quanh, làm sao thu được số thư đến người nào đó cầu cứu. Rốt cuộc hơn nửa giờ đồng hồ,Trần Sâm mới không kiên nhẫn đi lại giải vây:”

Đủ rồi đủ rồi, chúng tôi đi mua quần áo không phải đến bán sỉ quần áo, thử nhiều như vậy làm cái gì?”

Nói xong tùy tiện chọn lấy vài món kín đáo đưa cho người bán hàng liền hô tính tiền, người bán hàng trừng cái tên cướp đoạt cơ hội cô tiếp xúc gần gũi với nam nhân dễ nhìn vài cái, mới lưu luyến ôm quần áo đi đến quầy tính tiền. Tiểu Bạch trên người còn mặc một cái áo T- shirt màu trắng, quần jean cũng thẳng, mặt hàng bình thường đều có thể thấy đầy ngoài đường phố. Mặc ở trên người hắn chính là một bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, mặc ở trên người tiểu tử kia liền nói ra cấp bậc, đẹp trai nói không nên lời. Người này cũng là người, như thế nào chênh lệch lớn như vậy a? Trần Sâm trong lòng vẫn là nhịn không được mỏi nhừ một phen, vẻ mặt khổ sở cau mày. Tiểu Bạch cho là hắn đau lòng tiền, liền lôi kéo ống tay áo Trần Sâm thấp giọng nói không cần phải nhiều quần áo như vậy. Ngược lại nghe được Trần Sâm thật xin lỗi, bĩu môi nói mấy thứ này có thể hết bao nhiêu tiền? Sau đó chỉa chỉa quần áo trên người Tiểu Bạch đối với người bán hàng nói cùng tính một lượt. Thay đổi quần áo, Tiểu Bạch đi ở trên đường tỉ lệ người quay đầu lại nhìn cũng lớn hơn rất nhiều. Vừa vặn hai người lại là đi đến công ty bách hóa, nơi người đến người đi, không nghĩ qua là liền bị người qua đường vây xem rất nhiều. Bị để ý như vậy cũng không phải là một chuyện tốt, đặc biệt tiểu tử này còn nằm trên mặt báo — Trần Sâm một bên uy hiếp trừng những người qua đường quay đầu lại xem Tiểu Bạch kia, một bên lôi kéo Tiểu Bạch bước nhanh đến khu nội thất. Cô nàng ở khu nội thất phỏng chừng còn chưa có gặp qua hai đại nam nhân cùng đi mua đồ dùng trên giường, ánh mắt ở trên người hai qua lại vòng vo hai vòng mới phục hồi tinh thần, sau đó dùng ánh mắt cổ quái dẫn hai người đi nhìn hàng. Chờ Trần Sâm chọn xong chăn, vừa quay đầu lại, Tiểu Bạch chính trực sững sờ nhìn chằm chằm vào một hướng, theo tầm mắt của y nhìn qua, Trần Sâm thấy được một cái giường đôi lớn. “Sâm…”

Tiểu Bạch đột nhiên xoay đầu lại, vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Sâm nói: “Muốn cái kia~~~”

Trần Sâm không kiên nhẫn trả lời một câu:”

Trong nhà có, không mua.”

“Chính là…”

Tiểu Bạch không cam lòng đề cao âm lượng,”

Chính là giường ở nhà thật nhỏ, hai người ngủ quá chen chúc a!”

Quá chen chúc a…. Quá chen chúc a…. Những lời này thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc bị chung quanh vài người khách mặc ki- mô-nô nghe được, lập tức các loại ánh mắt mập mờ, chán ghét, thì ra là thế đều nhẹ nhàng đi tới, nhìn chằm chằm Trần Sâm một hồi làm hắn lạnh cả người. “Nói mò cái gì! Nói không mua sẽ không mua! Không nên nói nhảm nhiều như vậy!”

Đại chưởng hướng trên đầu Tiểu Bạch hung hăng vỗ một cái, Trần Sâm phụng phịu trách cứ. “Ngô…”

Tiểu Bạch không biết mình làm sai cái gì, ôm đầu chu môi, ủy khuất bay thẳng. Trần Sâm nháy mắt, thấy chung quanh vài bác gái đều đau lòng, đối với Trần Sâm chỉ trỏ nói nhỏ nói to Trần Sâm không phải. (oan uổng quá =))) Trần Sâm mặt lộ vẻ hung ác trừng trở lại, bác gái lúc này mới sợ hãi thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn không ngừng dừng lại nhỏ giọng nói thầm. Cuối cùng, hai người một trước một sau rời khỏi cửa hàng, lại không phát hiện đối diện có hai đôi mắt một mực theo dõi bọn họ. “Người trẻ tuổi kia…?”

Nữ nhân không xác định hỏi nam nhân bên cạnh. “Ân, quá giống.”

Ánh mắt của nam nhân đi theo thân ảnh của hai người biến mất ở góc hành lang. “Nhưng… Nam nhân bên cạnh hắn là ai? Thoạt nhìn không giống như là bạn của Đỗ Viễn a…”

Nữ nhân nhớ lại một chút nam nhân ở bên cạnh Đỗ Viễn, một kẻ ăn mặc như lưu manh du côn, nghĩ như thế nào cũng không phải một nhân vật đáng giá để Đỗ Viễn kết giao. “Không biết… Chuyện kia ngược lại không vội, ủy thác cho tên thám tử lần trước điều tra là ok. Hiện tại mấu chốt là đem tin tức này nói cho ông chủ…”

Nữ nhân gật đầu, sau đó bấm một số điện thoại:”

Ông chủ?… Không, là một việc khác…. Tôi nhìn thấy Đỗ Viễn.”

Người bên kia điện thoại cũng không có vẻ quá kinh ngạc, chỉ là giọng nhàn nhạt hỏi phải không. “Chúng tôi đây nên đi theo hay là?… Được, tôi sẽ đi liên hệ.”

Nói xong liền cúp điện thoại. “Ông chủ nói như thế nào?”

“Liên lạc lão Tất a, hắn chuyên nghiệp, chúng ta theo sau chỉ biết đánh rắn động cỏ.”

Nữ nhân vừa nói vừa gọi cuộc điện thoại khác. Nam nhân trầm mặc nhìn đại sảnh dưới lầu, vừa vặn thấy Đỗ Viễn cùng nam nhân lạ lẫm kia từ thang máy đi ra. Đỗ Viễn lôi kéo tay nam nhân đó, cười không biết đang nói cái gì, nam nhân vẻ mặt không kiên nhẫn bỏ qua y, nhưng lập tức lại bị Đỗ Viễn thân thủ giữ chặt. “… Nhìn bề ngoài là Đỗ Viễn không sai.”

Nữ nhân không biết khi nào thì kết thúc cuộc nói chuyện, mục quang cũng rơi vào hai người dưới lầu. “A…”

Nam nhân lắc đầu cười cười “Hắn là một con sư tử, có thể thích ứng bất luận tình cảnh gì… Nhưng mà tuyệt đối sẽ không an phận.”

Nữ nhân thở dài:”

Nam nhân các anh, chính là quá cố chấp ở quyền thế.”

“Nhưng chỉ có loại nam nhân này các cô mới thích, không phải sao?”

Nam nhân trêu ghẹo đáp. Nữ nhân không nói, chỉ nhún nhún vai.