Nữ nhân mặc váy chạy như điên không cẩn thận vấp ngã, đau nhức ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu to. Thời điểm trong nội tâm đang đau vì ví của mình bị đoạt, một bóng người cao lớn theo bên người cô chạy qua, chân nặng nề dẫm vũng nước làm nước bẩn đều văng đến trên đầu cô, làm cô liền há miệng mắng. (thật tình, nhân vật nữ của chúng ta xuất hiện thế này đây =.=) Còn chưa mắng vài câu, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng hét thảm, sau đó liền thấy hai thân ảnh mơ hồ ngã trên mặt đất. Thân ảnh bị đè nặng móc ra dao gọt trái cây, còn không kịp đâm người phía trên bị trên người kia trở tay chế trụ. Sau đó bụng gã bị người nọ hung hăng một quyền oanh xuống dưới, liền sau đó chỉ có ôm bụng gọi mẹ. Sửng sốt hai giây, nữ nhân mới kịp phản ứng đây là có anh hùng cứu ví của mình, cô cao hứng nhảy dựng lên, một bước đi lại, quả nhiên thấy kẻ đoạt ví mình ngã trên mặt đất kêu cha gọi mẹ. Nữ nhân cười lạnh một tiếng, đặt mông ngồi ở trên người kẻ cướp, kéo cổ áo gã mắng to: “Dám đoạt ví của lão nương? Ngươi cho rằng lão nương sắp xếp ba ngày ba đêm đội mua ví là để cho ngươi cướp? Con mắt ngươi nằm lòng bàn chân? Không nhìn xem ta là ai!? Ngươi cứ chờ pháp viện gửi đơn tới đi a! Xem lão nương đem ngươi kiện quần cộc cũng không thừa!@#¥%……”
Trần Sâm không nói gì nhìn nữ nhân tóc tai bù xù lúc trước còn khóc lóc om sòm, nhìn bộ dáng hiện tại, chuyện còn lại nữ nhân này hẳn có thể tự mình giải quyết. Hắn liền nhấc chân nghĩ chạy lấy người, mới bước được một bước đã bị gọi lại. “Ôi chao tiên sinh — Đừng đi a, anh làm người tốt làm đến cùng, giúp tôi đem hắn đưa đến cục cảnh sát đi!”
Nữ nhân ngược lại một điểm không khách khí, lời này nói ra rất đúng lẽ thẳng khí hùng. Trần Sâm nhìn về phía Tiểu Bạch quan sát, mưa quá lớn nhìn không thấy bóng người. Trong nội tâm hắn có chút bận tâm, nhất thời cũng không có đáp ứng. Nhìn hắn do dự như vậy, nữ nhân lập tức kêu to lên:”
Tiên sinh anh không thể như vậy a, anh sẽ không để cho một cô gái yếu ớt như tôi đem hắn đi chứ a?”
Xem nữ nhân một bộ dáng không giúp sẽ không được, Trần Sâm không nói hai lời đi qua đem tên cướp đặt trên vai khiêng đi. Nữ nhân thoáng cái theo trên người tên cướp thiếu chút nữa ngã vào trong vũng nước, đang muốn mở miệng mắng, lại trông thấy Trần Sâm đã khiêng người đi một đoạn đường xa, chỉ có thể nghẹn khí nhanh chân đuổi theo. Tiểu Bạch xa xa đã nhìn thấy thân ảnh của Trần Sâm, vội chạy nhanh đến. Thấy hắn trên vai khiêng một người, vội vàng lôi kéo Trần Sâm nhìn trái nhìn phải. Sau khi xác nhận Trần Sâm không có bị thương mới nhẹ nhàng thở ra. Trần Sâm thân thủ đi nắm tóc y, sờ loạn một trận, ngại y mò mẫm lo lắng. Nữ nhân xem hai người anh anh em em nhất thời hồi lâu sẽ chưa xong, lật ra cái xem thường không khách khí cắt đứt:”
Tiên sinh! Hai người có thể đổi lại nơi để “đàm tình chuyện”
? Nơi này mưa giội không sợ sẽ lạnh đông a?”
Trần Sâm bị hai chữ ‘Đàm tình chuyện’ dập vào đầu, ho khan hai tiếng liền nhanh hướng cục cảnh sát đi đến. Tiểu Bạch không có biểu lộ gì, hướng nữ nhân bên kia nhìn thoáng qua, trong ánh mắt sẳng giọng làm cho nữ nhân cả kinh. Đến khi cô phục hồi lại tinh thần, Tiểu Bạch đã đuổi theo Trần Sâm đi mất. Ba người ở đồn công an xử lý xong, nữ nhân lại hô chân đau, muốn Trần Sâm cõng cô đi bệnh viện. Tiểu Bạch vừa nghe không vui, lôi kéo Trần Sâm hô đã đói bụng phải về nhà. Trần Sâm bị hai người kẹp ở giữa, cãi không được, lại thấy ba người đều ẩm ướt đát đát, như vậy cũng không phải biện pháp, liền đề nghị trước đi ven đường mua đồ ăn lót bụng, sau đó đưa nữ nhân đi bệnh viện. Nữ nhân phàn nàn vài câu, miễn cưỡng đáp ứng. Tiểu Bạch cầm lấy góc áo Trần Sâm, một bộ dáng Trần Sâm đi đâu y phải theo đó. Vì vậy ba người liền ở trong ánh mắt hiếu kỳ của ông chú cảnh sát, lại một lần nữa tiến vào trong mưa. Trần Sâm nói tùy tiện mua thứ gì ăn thật đúng là sẽ liền làm theo, một người một sáu mao quả trứng luộc trong nước trà, lại thêm một ly sữa đậu nành, coi như là bữa tối. Nữ nhân chằm chằm vào quả trứng một hồi lâu, đúng là cơn đói vẫn chiếm thượng phong, một bộ dạng anh hùng hy sinh lừng lẫy, biểu lộ đã ăn xong quả trứng luộc không lớn. Ăn rồi cảm thấy cũng không tệ lắm, mắt cô sẽ không tự giác ngắm quả trứng đang lột một nửa trong tay Trần Sâm. Trần Sâm nhìn không được, dứt khoát đem trứng đưa tới. Nữ nhân hai mắt tỏa ánh sáng muốn tiếp nhận, lại bị Tiểu Bạch vượt lên trước một bước cắn một ngụm! Nữ nhân miệng mở rộng, nhìn một nửa quả trứng trong nháy mắt biến mất, giận đến hận không thể bóp cổ Tiểu Bạch làm y nhổ ra. Trần Sâm nhìn bộ dáng Tiểu Bạch nghẹn một miệng đã cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch bảo y từ từ ăn. Nữ nhân thấy không có người chú ý mình, cũng không tự đòi mất mặt, vừa vặn lúc này đối diện có một chiếc taxi chạy đến đây, nữ nhân chân sau nhảy lại, vội vàng ngoắc. Trần Sâm vốn muốn nói nữ nhân tự mình đi bệnh viện, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân một bộ dáng như vậy vẫn là không mở miệng nói, cuối cùng vẫn lôi kéo Tiểu Bạch cùng tiến lên xe. Đến bệnh viện lại là một hồi bề bộn: xếp hàng,đăng ký, bôi thuốc, lấy thuốc, giao tiền. Trần Sâm một mình đều ôm lấy tất cả đều mọi việc, nữ nhân bắt chéo hai chân vẻ mặt đương nhiên hưởng thụ phục vụ của Trần Sâm. “Tôi gọi xe cho, cô trực tiếp bảo lái xe đưa cô trở về thì tốt rồi.”
Trần Sâm cầm thuốc vịn nữ nhân đi ra ngoài. Thấy Tiểu Bạch ở sau lưng Trần Sâm sắc mặt âm u, nữ nhân tốt xấu cũng không nhờ đến bọn họ đưa cô về nhà, lên xe không rên một tiếng. Sau khi lên xe Trần Sâm vừa muốn đóng cửa, lại bị nữ nhân đưa tay ngăn trở:”
Ai — tôi còn không có hỏi tên họ của tiên sinh?”
Trần Sâm nhún nhún vai:”
Tên họ không cần phải nói a?”
Dù sao từ nay về sau sẽ không gặp lại. “…”
Nữ nhân trầm mặc thoáng cái, đột nhiên mở ví ra tìm kiếm, tìm một hồi lâu mới tìm được tập card nhỏ, cô đưa qua một tấm card:”
Đây là danh thiếp của tôi. Tiên sinh nếu như gặp phiền toái, nói không chừng tôi có khả năng giúp đỡ chút gì đó.”
Trần Sâm tiếp nhận không để ý nhiều lắm nhìn một chút, Viên Lệ, chủ nhiệm luật sư Dương Quang — nếu là thời gian trước kia mình còn trên đường làm hắc đạo, nói không chừng cái danh thiếp này còn dùng được chút. Bất quá đối với hắn hiện tại mà nói, ý nghĩa không còn lớn a? Trong nội tâm nghĩ như vậy, Trần Sâm vẫn gật đầu cất đi danh thiếp, Viên Lệ lúc này mới đóng cửa xe rời đi. Trần Sâm quay đầu lại gọi đến Tiểu Bạch, lại thấy vẻ mặt Tiểu Bạch như có điều suy nghĩ nhìn hướng đi của xe taxi. Trong nháy mắt, Trần sâm cảm thấy Tiểu Bạch trở nên rất lạ lẫm, lời đến bên miệng lại đột nhiên không biết nên nói cái gì. Tiểu Bạch chú ý tới ánh mắt của Trần Sâm, nhếch miệng cười,ôm lấy tay hắn cao hứng hô ‘Về nhà! Về nhà’. Trần Sâm cũng cười cười gật đầu, nghĩ thầm mình suy nghĩ nhiều quá. Mặc kệ thế nào, Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, đúng không?