Ân Đệ bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Cô đành cố gắng mở miệng giải thích: "Anh nhất định đã hiểu lầm rồi, tôi. . . . . . Không phải là loại người như anh anh nghĩ. Cho dù sau này có gặp khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép mình hồng hạnh xuất tường (ngoại tnh)!"
"Cho nn anh cng phải ngăn cản em gả cho cậu ta." Anh dừng ni lại, sau đ truyn đến giọng ni khn khn hơn, "Tội g phải lm khổ chính mnh?"
Đúng vậy, sao lại phải tự hnh hạ bản thn, Ân Đệ chợt thức tỉnh, đy l chuyện quan trọng m c c th tự mnh quyết định, c đu c nht thiết phải lựa chọn đ cho tơng lai của mình sau này phải dựa vào "Chịu đựng" để sống qua ngày sao?
Đồng thời, cô chợt tỉnh ngộ đến, trong câu nói của anh còn có một tầng nghĩa khác.
Mắt của cô liếc nhìn anh, sau đó lần nữa nhỏ giọng nói: "Uy! Ánh mắt của anh làm ơn nhìn về phía trước được không? Rất nguy hiểm đó."
Mạnh Đình tầm mắt trở lại phía trước, nhẹ nhàng nhấc môi, tiếp túc nói: "Nếu như bởi vì nhìn em mà bị đụng xe, anh nghĩ chắc nó cũng sẽ không đau đâu nhỉ?"
Đây không phải là câu nói đường mật gì, nhưng lại làm lòng của cô cảm thấy ấm áp ."Anh không đau, nhưng tôi sẽ đau."
"Đau lòng vì anh?"
"Người nào đau lòng vì anh? Tôi cũng đang ở trên xe, nếu như bị đụng, còn có thể không có chuyện gì sao? Anh nghĩ quá nhiều rồi đấy." Làm một cái mặt quỷ, Ân Đệ nhịn không được liền nở nụ cười.
Anh nheo mắt nhìn cô, đáy mắt tràn đầy sự thỏa mãn."Anh thích nhìn em cười, lúc em cười còn đẹp hơn."
"Đó, vậy thời điểm tôi không cười thì sao đây? Rất xấu sao?" Không tự chủ, cô toát ra thần thái ngây thơ của một thiếu nữ mới lớn.
"Không chỉ là xấu xí, mà còn rất đáng đánh đòn."
"Anh. . . . . ." Ân Đệ vung mạnh quả đấm làm bộ muốn đấm anh.
"Em không phải sợ bị đụng xe hay sao?" Liếc quả đấm của cô một cái, Anh nói.
"Không phải anh nói nếu có bị đụng, cũng sẽ không bị thương nặng hay sao?"
"Nhưng, em sẽ bị thương." Nắm lấy quả đấm của cô, anh quay đầu nhanh chóng in dấu môi lên tay của cô.
Chỉ có mấy giây, nhưng đôi môi ấm áp của anh giống như xuyên qua da tay cô, giống như có một dòng điện kỳ diệu truyền vào, khiến cho cô cảm thấy cả người run rẩy. . . . . .
Ân Đệ có chút lúng túng rút tay về.
Anh có thể nào. . . . . . Không, là cô, cô tại sao có thể để cho anh làm càn như vậy? Hơn nữa cô lại còn đối với anh. . . . . . Làm nũng? Ân Đệ lâm vào trạng thái trầm tư trái tim đập loạn thành một đống.
Mạnh Đình mở miệng đánh vỡ trầm mặc."Có một việc, anh nghĩ nên nói cho em biết trước."
"Chuyện gì?"
"Hôm nay anh theo Thượng Bằng đi gặp mặt mẹ của cậu ấy."
“ uhm." Ân Đệ nắm chặt bàn tay của mình lại.
"Bà ấy chủ động hẹn anh nói chuyện hôn sự."
"Hôn sự?"
"Bà ấy hy vọng anh có thể lấy Thượng Nhứ con gái của bà ấy."
"oh." Ân Đệ bắt đầu có cảm giác khẩn trương.
"Oh? Em không muốn biết kết quả sao?"
"Tôi. . . . . ." Cô có chút căm tức thô thanh trả lời: "Nếu như anh muốn nói, liền trực tiếp nói cho tôi biết, không cần cố ý tạo không khí khẩn trương, treo khẩu vị của ngừơi khác như vậy."
"Em cảm thấy khẩn trương sao?"
"Tôi, tôi. . . . . . Tôi vì sao phải khẩn trương? Chuyện của anh cùng với những người phụ nữ khác đều không liên quan đến tôi."
"Vậy thì em hơn anh rồi." Mạnh Đình liếc cô một cái, cười như không cười hừ nói: "Anh lại có loại ý niệm, nếu như đem cậu họ Triệu kia chặt hai chân đi, như vậy cậu ta sẽ không có cách nào leo lên giường của em được nữa rồi."
"Anh ——" Cô nghe được âm thanh của trái tim mình đập mạnh. Thì ra anh vẫn quan tâm đến quan hệ giữa cô và Học Thánh sao?
"Thế nào? Bị lời của anh dọa sợ?" Anh lại đánh trống lảng: "Nếu như mà anh thật sự làm như vâỵ, cậu ta đã sớm không thể đứng mà đi bộ được rồi, chớ nói chi là có cơ hội cùng Kinh Thịnh hợp tác."
"Tôi. . . . . . Tôi không hiểu."
"Đâu chỉ có em, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu." Anh thông giọng nói vừa chuyển, "Thế nào? Em sợ anh đối phó với Triệu Học Thánh sao?"
Nghe vậy, Ân Đệ sắc mặt cả kinh."Anh không thể làm như vậy! Học Thánh anh ấy vô tội!"
"Vậy anh thì sao?"
"Anh. . . . . ."
"Yên tâm đi, anh sẽ không đối phó với cậu ta, chỉ là ——"
"Chỉ là cái gì?" Ân Đệ hỏi đến tim gan run sợ.
"Chỉ là, nếu như cậu ta không thể tránh được trở thành đối thủ của anh, như vậy anh không có lý do gì để xuống tay lưu tình rồi."
"Học Thánh anh ấy làm sao có thể trở thành đối thủ của anh?"
"Em." Một câu nói, đã thành lời thổ lộ rõ ràng nhất.
Ân Đệ bỗng nhiên có chút buồn bực, không nhịn được nói: "Anh. . . . . . Anh thật là? Đã có Thượng tiểu thư một đối tượng có điều kiện tốt như vậy——"
"Em cũng chưa từng gặp cô ấy, làm sao biết cô ấy có điều kiện tốt không tốt?"
"Ít nhất, cô ấy có gia thế rất tốt."
"Vậy gia thế của anh so với cái cậu họ Triệu kia cũng tốt hơn đó thôi."
"Làm sao anh có thể so sánh như vậy!"
"Sao không thể so sánh như vậy?, vấn đề nằm ở có thích hay không thôi." Dừng một chút, anh nói: "Em lại đi thích một người đàn ông như vậy, thật đúng là mắt bị mù."
"Uy!" Cô buồn cười vừa tức giận, "Anh làm ơn có chút phong độ quân tử, được không?"
"Không được, anh thích làm tiểu nhân." Anh cố ý hạ thấp giọng, "Anh không thể không nhắc nhở em, em hiện tại đang ngồi trên xe của một tên tiểu nhân đó."
"Anh còn có thể bán tôi hay sao?" Cô lắc đầu bật cười.
Nhưng cô cũng rất buồn bực, anh rốt cuộc muốn mang cô đi đâu vậy?
www. xit¬ing. org www. xit¬ing. org
Cuối cùng anh lại chở cô đến chợ đêm đi dạo.
"Ngoài món cháo Vương Ký em còn thích ăn món nào nữa không?" Anh quay lại hỏi cô.
Ân Đệ cắn môi làm, không ngừng lắc đầu.
"Sao vậy?"
"Không có, không có gì." Cô chỉ là nhất thời không cách nào tiếp nhận tình trạng như vậy. Thì ra anh lái xe đi một quãng đường dài như vậy, chính là vì muốn đưa cô tới đây ăn cháo?
Đi qua đường phố đông đúc chật ních người, có vài lần bọn họ cơ hồ bị đám đông tách ra.
"Lại đây" Anh duỗi tay về phía cô.
Ân Đệ cũng đưa tay của mình ra, một cách rất tự nhiên.
Đêm nay, Ân Đệ phát hiện ra anh lại có một diện mạo khác.
Cô vẫn cho rằng anh giống như loại con nhà giàu, không thể nào biết được cái thói quen loại địa phương này, nhưng dọc theo con đường, so với cô anh càng vui vẻ hơn.
Chơi phi tiêu, chơi quăng vòng, chơi bi thép, chơi câu tôm. . . . . . Anh giống như phát hiện ra cái chuyện gì mới mẻ kích thích, muốn ngừng mà không được, hưng phấn không thôi.
"Anh. . . . . . Hồi nhỏ không có chơi những trò này sao?"
"Không có. Anh chưa từng đi dạo chợ đêm." Anh đang nhìn chòng chọc máy gắp thú bông, hứng khởi trả lời.
Ân Đệ len lén chắc lưỡi hít hà, cũng khó trách anh có bộ dạng "Mở rộng tầm mắt".
Chỉ là ở đây làm gì có người nào giống như anh?
Nhíu mày, nghiêm mặt, giống như đang đối mặt khiêu chiến với cái gì. . . . . . Nói chính xác là đang khiêu chiến, nếu không cái máy này cũng sẽ không ăn hết một túi tiền xu lớn như vậy.
"Sắp được rồi, chỉ cần một chút nữa thôi. . . . . ." Vòng gắp treo bên trong đang hướng tới những con thú bông nhỏ hạ xuống, Ân Đệ cũng khẩn trương nhìn theo.
"Ai ——" Con thú bông đã bị rớt xuống, Ân Đệ chỉ biết bóp cổ tay thở dài.
Khóe mắt liếc về phía bàn tay của người đàn ông đang xòe ra, cô lập tức lắc đầu một cái, "Không. . . . . ."
"Cho anh đi."
"Không cho! Nó đã ăn hết một túi tiền lớn rồi!" Cô liều mạng giữ chặt cái túi, nhất quyết không đưa thêm tiền xu cho anh.
"Chỉ một lần nữa thôi."
"Một lần nữa? Thật?"
"Nếu không ——" Anh giơ hai đầu ngón tay,
"Anh thực không biết xấu hổ!" Ân Đệ móc ra đồng 10 xu, kín đáo đưa cho anh, còn trừng mắt nhìn anh một cái, cuối cùng cô vẫn đưa cho anh nhiều hơn một lần. ( một lượt 5 xu)
Mạnh Đình cầm lấy hai đồng tiền xu, xoay người tiếp tục chiến đấu.
Ân Đệ đứng ngoài quan sát quả thật không thể tin được người đàn ông kia, đang vì một con thú bông mà mồ hôi chảy đầm đìa, cô lại nhận ra anh thật đúng là trời sinh hiếu thắng.
Tiếng nhạc rất nhanh ngừng lại.
Mạnh Đình hai tay vẫn như cũ trống trơn, anh trừng mắt nhìn cái mày gắp thú, bộ mặt vô cũng nghi ngờ
Ân Đệ đến gần anh, "Những con thú này rất khó gắp lên, người làm ăn đều cố ý làm như vậy."
Cô lại phát hiện Mạnh Đình đang hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết đang tìm cái gì.
"Anh đang tìm cái gì vậy?"
"Chủ nhân của chiếc máy này."
"Làm gì?"
"Không biết trả bao nhiêu tiền anh ta mới chịu bán?"
Ân Đệ liếc mắt, "Anh bị bệnh thần kinh à, tại sao anh lại có tính hiếu thắng như vậy chứ? May mà trong nhà của anh có tiền, nếu không gia sản thật sự sẽ bị anh tiêu hết sạch ."
"Mua con thú bông nhỏ xíu này mà hết sạch gia sản?"
"Anh muốn. . . . . . Mua nó?"
"Không phải em nói những con thú bông ny thật đng yu sao, đng tiếc anh khng gp đợc, khng th lm g khc hơn l mua n." Anh dùng ngn tay vut lại những sợi tc ri loạn, chỉnh lại quần o.
Một dòng nc m lặng lẽ chảy qua tim của c, cui cùng chiếm cứ ở hc mt của c, cảm gic m p cay cay.
C gng khng đ cho nc mt chảy ra, tay của c đa ln cổ o sơ mi của anh, "Không chỉnh lại cẩn thận gì cả. . . . . ."
Cô giúp anh bẻ cổ áo lại, cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình, nhưng cô lại không dám nhìn thẳng anh.
"Anh bỗng nhiên rất muốn hôn em." Thình lình, anh nói ra một câu để cho người khác muốn nhũn chân .
"Anh. . . . . ." Ân Đệ trừng mắt anh, phun mắng: "Kẻ điên." Nhưng anh làm bộ mặt nghiêm túc rồi lại có vẻ dáng vẻ vô tội, khiến cho cô không khỏi nở nụ cười.
Cô cũng điên rồi, mới có thể đi cùng cái người điên này đi dạo phố.
Hơn nữa muốn chết chính là, loại tâm tình này vẫn làm cho người ta cao hứng tới cực điểm.
Điên khùng liền điên khùng thôi. Cứ tận tình làm chuyện mình muốn làm, chỉ cần có thể làm cho bản thân mình vui vẻ là được.
Từng gương mặt xa lạ trên đường lần lượt đi quan bọn họ, vào thời khắc này anh lại là người thân cận nhất của cô. . . . . .
Ân Đệ trong đầu hoảng loạn, cô chưa bao giờ có suy nghĩ giống như vậy, thì ra là. . . . . . Có một người đàn ông có thể mang lại cho mình cảm giác mãnh liệt như vậy! Giống như giờ phút này, anh ôm khẽ lấy vai của cô, cái loại tựa sát vào nhau đó có cảm giác thật ngọt ngào, cứ như thế rung chuyển lấy cả người của cô. . . . . .
Một hồi chuông điện thoại di động vang lên, anh liếc nhìn dẫy số một cái, liền buông cô ra, nghiêng người sang chỗ khác nhận cuộc gọi.
Chỉ nghe anh uy một tiếng, nhất thời sắc mặt trở nên thật là tệ."Tôi lập tức đến."
Điện thoại vừa cúp, Ân Đệ còn chưa kịp hỏi cái gì, anh đã mở miệng trước ——
"Anh có chút chuyện phải xử lý."
Cô gật đầu một cái, sau đó thì sao?
"Có chút gấp, cho nên. . . . . ."
"Vậy không cần đi dạo nữa, đi thôi." Cô rất phối hợp.
"Không, ý của anh là, anh sợ rằng không thể đưa em trở về nhà trước được." Sắc mặt của anh trầm xuống.
Ân Đệ ngẩn người, một lúc sau mới có thể mở miệng."Ý của anh là. . . . . . Muốn tôi tự gọi xe trở về?"
"Anh giúp em gọi xe ——"
"Không cần!" Lời vừa ra khỏi miệng, Ân Đệ đột nhiên ý thức được mình đang kích động, trên mặt liền vặn vẹo."Như vậy. . . . . . Cũng tốt, tôi còn chưa muốn trở về, tôi muốn ở lại đi dạo một chút nữa, anh cứ đi lo việc của anh trước đi, tôi có thể tự lo được, bái bai."
Quay đầu, Ân Đệ đã hơi méo miệng. Phong độ, phong độ a, người ta là có việc gấp nha, thỉnh thoảng bị chim bồ câu thả cũng là rất bình thường đó . . . . . .
Hai cánh tay vây quanh, cô đi chưa được hai bước mới phát hiện chân rất mỏi, sao vừa rồi lại không cảm thấy mệt mỏi đây? Cô thật sự còn muốn tiếp tục đi dạo sao?
Ân Đệ cúi đầu càng đi càng chậm, tiếng rao hàng tiếng mời gọi của các quầy hàng, nhưng không cách nào hấp dẫn bước chân của cô dừng lại, cô bắt đầu không biết mình nên đi dạo hướng nào cho phải. . . . . .
"Ân Ân."
Phía sau lưng truyền tới tiếng gọi, khiến cho cô nhanh chóng quay đầu.
Cô nhìn thấy Mạnh Đình đang chay qua bên này.
Mạnh Đình ở trước mặt cô đứng lại, thở dốc một hơi nói: "Quá muộn rồi, anh không yên tâm để em một mình."
"Có cái gì mà không yên tâm chứ? Tôi đã quen về muộn rồi mà."
"Không yên tâm chính là không yên tâm." Khuôn mặt của anh hiện nên sắc mặt bất an, hỏi: "Có muốn cùng anh đến một chỗ khác không?"
Ân Đệ chầm rì rì trả lời: "Anh . . . . . Sẽ không lại có việc gấp đấy chứ? Vậy ít nhất bị anh nhét vào nơi này, tôi cũng không cần lo lạc đường."
Tròng mắt của anh thoáng qua một tia áy náy."Chỉ sợ đến lúc đó là em bỏ lại anh chạy mất."
Ân Đệ còn chưa phản ứng kịp, anh đã dắt tay của cô, "Đi thôi. Anh dẫn em đi gặp Bà ấy."
"Bà ấy! ?"
Anh không hề trả lời lại nữa, chỉ tăng nhanh bước chân, đi về phía phía đậu xe của mình.
Lên xe, anh lại càng thêm vội vàng khở động xe.
Ân Đệ buồn bực cực kỳ, cũng có chút mơ hồ lo lắng.
Xe hướng ngoại ô thành phố chạy nhanh đi, ước chừng nửa giờ sau, dừng lại trước sân của một tòa nhà, tòa nhà này có vẻ rất bí ẩn, trước sau đều tường rào bao quanh, hai bên có bóng cây lay động, trong đêm tối toát lên một vẻ thê lương quỷ mị.
Bệnh viên thần kinh Phúc Âm ? Tấm biển lớn phía trên cổng sát khiến cho cô ngây ngẩn cả người.
“Bà ấy” trong miệng của anh , ở chỗ này sao?
www. xit¬ing. org www. xit¬ing. org
Anh đối với nơi này có vẻ vô cùng quen thuộc, nếu không ở trong đêm khuya như vậy, anh vì sao có thể đi lại mà không gặp trở ngại?
Ân Đệ trong lòng không ngừng phỏng đoán, cũng có cơ hội để hỏi cái gì, anh đi rất nhanh rất vội vàng, cô chỉ có thể seo sát bước chân anh hướng về phía trước.
Đi qua sân trước, bọn họ bước lên một hành lang, sau khi đi được một lúc, đến một cánh cổng sát khác thì dừng lại.
Mạnh Đình nói cho cô biết, đây là dãy phòng bệnh khác trong bệnh viện; mà sau cánh cổng sát này, là những người bị mắc bệnh nặng bắt buộc phải cách ly.
"Anh nói 『Bà ấy 』 ở đây. . . . . . Bên trong?"
Mạnh Đình gật đầu một cái."Bà ấy, là mẹ của anh."
"Mẹ anh——" khiếp sợ quá lớn khiến Ân Đệ ngậm miệng.
"Nếu như em không muốn đi vào, cứ ở chỗ này chờ là được rồi." Anh muốn buông tay ra.
Ân Đệ càng nắm chặt tay của anh hơn, lắc đầu một cái, "Tôi đi với anh."
Mạnh Đình cái gì cũng không nói, mang theo ánh mắt ấm áp nhìn cô.
Mở cánh cổng sát ra, một cô y tá lập tức tiến lên đón.
Mạnh Đình trực tiếp hỏi: "Tại sao mẹ tôi lại phải chuyển trở lại nơi này?"
Cô y tá báo cáo nói: "Lúc trước Bác sĩ khám cho bà đã thấy có biến chuyển tốt, mới để cho bà ấy chuyển tới phòng bệnh bình thường , nhưng mới vừa rồi bà ấy thiếu chút nữa lại đả thương người, hơn nữa còn có khuynh hướng tự sát!"
"Tự sát?"
"Đúng vậy, cho nên bác sĩ Lâm trực đêm nay đặc biệt muốn tôi liên lạc với anh, để anh hiểu rõ tình trạng của mẹ anh lúc này."
Mạnh Đình tỉnh táo gật đầu, bày tỏ hiểu, "Để tôi nhìn bà ấy trước đã."
Mạnh Đình đến gần hàng rào chán bằng song sắt nhỏ, nắm lấy song sắt nhìn sang.
Ân Đệ cũng ghé đầu theo liền nhìn thấy một bóng lưng, hình như nghe bên trong còn truyền đến một hồi tiếng cười
"Hi. . . . . . A. . . . . ."
Mạnh Đình quay đầu hỏi cô y tá: "Có thể vào không?"
"Việc này. . . . . ." Y tá có vẻ làm khó, "Bác sĩ giao phó bất luận là ai cũng không thể đến gần bà ấy ——"
"Tôi là con trai của bà ấy." Mạnh Đình thô giọng gầm nhỏ, tiết lộ tâm tình đang cố gắng đè nén.
Cuối cùng, cô y tá vẫn giúp anh mở cửa ra.
"Mẹ. . . . . ." Mạnh Đình vào cửa, thận trọng đến gần mẹ mình, dường như rất sợ dọa đến bà.
Nhưng, anh vẫn nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ trên mặt của mẹ mình.
"Anh! Anh, anh. . . . . ." Mẹ của Mạnh Đình hai mắt trợn lồi lên, "Mạnh Thiên Kình, anh. . . . . . Không nên tới!"
"Mẹ, con không phải cha, con là. . . . . . Con của mẹ, là Mạnh Đình của mẹ đây." Mạnh Đình khàn khàn nói.
"Mạnh Đình? Mạnh Đình?" Mẹ của Mạnh Đình ôm lấy đầu, rất là nghiêm túc suy nghĩ.
Ân Đệ ở một bên, cũng cảm thấy khổ sở không thốt nên lời.
Không ngờ, Mạnh mẫu* (mẹ của Mạnh Đình) một giây sau liền thay đồi, xông tới chỗ cô——
"Cô! Cái con hồ ly tinh này! Là cô! Là cô đoạt chồng của tôi, đoạt con của tôi. . . . . . Trả lại cho tôi, bọn họ đều là của tôi!" Mạnh mẫu hướng đến cô của cô không ngừng bóp mạnh
Mạnh Đình kịp thời nhào tới trước ôm lấy mẹ của mình, thoáng chốc, ba người ở một chỗ.
"Đồ đàn bà xấu xa! Tôi cắn chết cô!" Mẹ của Mạnh Đình chợt há to mồm, hướng tới cô cắn xuống.
"A!" Ân Đệ bị giữ chặt không thể nhúc nhích, nên chỉ biết nhắm mắt thét chói tai. Cái gì? Không đau?
Cô mở mắt vừa nhìn, thấy cổ tay của Mạnh Đình đang bảo vệ mình, mà hàm răng của mẹ anh đang hung hăng cắn ở phía trên.
"Mạnh Đình. . . . . ." Nhìn anh đang nhíu lông mày cố gắng chịu đau, Ân Đệ cổ họng căng thẳng.
Lúc này nhân viên hộ lý kịp thời xông vào, hóa giải một cuộc rối loạn.
"A, a. . . . . . Không được bắt ta, không được. . . . . ."
Hai người trơ mắt nhìn Mạnh mẫu bị người ta ba chân bốn cẳng bắt được, sau đó lại như đứa bé gào khóc lên, thanh âm kia làm người ta nghe không đành lòng.
Mặc dù Mạnh mẫu cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, nhưng Ân Đệ trong lòng vẫn còn đang kích động.
Cô nhìn cánh tay Mạnh Đình đang chảy máu, còn có dấu răng do chính mẹ ruột của anh tạo ra, không nhịn được hốc mắt ửng hồng, nhưng lại không dám để cho anh nhìn thấy, vội vàng lau nước mắt đi về phía anh, nhưng vừa mở miệng lại thành nghẹn ngào, "Tay. . . . . . Đau không?"
"Không sao đâu ." Thanh âm của anh ép tới thật thấp thật thấp."Đáng lẽ anh không nên dẫn em tới đây nơi này ."
". . . . . ." Cô muốn nói cái gì, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
"Đi thôi." Mạnh Đình đã mở ra bước chân.
Bất luận là do cô quá kinh sợ hay là có vẻ mặt tràn đày thương hại, cũng làm cho anh không cách nào thích ứng được.
Ân Đệ ngây ngốc nhìn bóng lưng của hanh, rõ ràng thẳng vững vàng như cũ, nhưng cô chợt cảm giác nhìn anh rất mỏng manh cô độc, giống như ngay sau đó sẽ bị hành lang kia nuốt mất. . . . . .
Cô chạy chậm bước đuổi theo, chủ động cầm tay của anh, thở gấp tức giận nói: "Anh đi nhanh như vậy, lại muốn thả chim bồ câu tôi à? Cẩn thận tôi hận chết anh."
Mạnh Đình quay lại nhìn cô, cô hiểu chuyện cùng săn sóc như vậy khiến đáy mắt lạnh như băng của anh dần dần biến mất.
Anh vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy tay của mình, "Đây không phải là địa phương tốt để nói chuyện yêu đương đâu."
Ân Đệ mặt bỗng chốc đỏ lên. Người nào đang nói chuyện nói yêu hả?