Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tồng Giám Đốc

Chương 5




Trung tâm thương mại Hoa Hạ đứng sừng sững ở giữa khu trung tâm buôn bán Diễm Dương giữa ánh nắng rực rỡ của mặt trời mùa hè, ngạo nghễ như ngọn núi trong bức tranh hùng vỹ.

Bên trong màu sắc tươi sáng, nhưng lại chỉ có màu trắng khiến cho người khác có cảm giác cô đơn.

Đ lt tờng cùng cột trụ bng đ cẩm thach đu l mu trng, nh một giai điệu đơn giản, nhng xuyn thu qua khúc xạ của nh mặt trời, lại cho thy một kết cu v cùng tinh tế.

Tòa nh lm cho ngời ta v cùng kinh ngạc ny, chính l văn phòng đại diện của tập đon kinh Thịnh tại Đi Loan.

Giữa thnh ph huyn no, n ho hoa nhng kín kẽ cùng quý khí lm cho người khác nhìn vào có cảm giác thần bí, nhìn tổng thể trông tòa nhà rất hùng vĩ, cũng giống như chủ nhân của nó Mạnh thị, ở trong thương trường có thế lực khiếp người.

Mấy ngày nay, trong đại sảnh của công ty tràn ngập không khí khác thường.

Bởi vì vị tân tổng giám đốc Mạnh Đình, cuối cùng cũng hiện thân.

Tất cả mọi người đều nghiêm cẩm chờ đợi, mọi người đều ôm trong ngực tâm tình thấp thỏm, người nào cũng cố gắng cẩn thận, để không thể trêu chọc vị "Quan mới" kia.

Nhưng, Mạnh Đình là người như thế nào—— trong mắt, trong lòng toàn bộ phái nữ ở trong công ty.

Vị tổng giám đốc trẻ tuổi anh tuấn lại nhiều tiền, đã khuấy lên ngọn lửa khát vọng yêu của các nhân viên nữ, nhất là là các nhân viên nữ trẻ tuổi chưa cưới, bắt đầu chú ý ăn mặc, ý đồ muốn vị bạch mã hoàng tử kia chú ý đến mình.

Mạnh Đình đi thẳng vào phòng làm việc riêng của tổng giám đốc, Vương bí thư đi theo ở bên, chờ báo cáo các hành trình hôm nay.

"Tổng giám đốc Mạnh, có vị Triệu Học Thánh tiên sinh, nói là bạn của ngài, muốn gặp ngài ——"

"Sắp xếp giúp anh ta." Mạnh Đình một câu nói.

Đến rất đúng lúc.

www. xit¬ing. org www. xit¬ing. org

Trong phòng khách.

"Triệu tiên sinh ——"

"Triệu tiên sinh nghe thật xa lạ, tổng giám đốc Mạnh anh cứ gọi tôi là Học Thánh đi, giống như Ân Ân vậy, anh chắc không gọi cô ấy là Tả tiểu thư chứ?"

OK, nhắc tới cô ấy, liền trực tiếp tiến vào vấn đề chính."Anh quen biết Ân Ân đã bao lâu?"

"Uhm. . . . . ." Triệu Học Thánh hiển nhiên không thể xác định, "Cũng đã nhiều năm rồi."

"Vậy anh nhất định biết tất cả mọi chuyện về gia đình của cô ấy?"

"Dĩ nhiên. Tổng giám đốc Mạnh muốn biết?"

Sau khi Mạnh Đình gật đầu, Học Thánh bắt đầu thao thao kể chuyện nhà của Ân Đệ, từ chuyện cô vốn có cuộc sống giàu có, mãi cho đến ba của cô bởi vì bị người vay khoản nợ lớn nhưng không trả được hơn nữa công ty kinh doanh không tốt mà phá sản, cuối cùng không chịu nổi đả kích bị bệnh mà chết. . . . . .

Nghe xong, Mạnh Đình nhíu lông mày, sắc mặt nặng nề.

Anh lúc này mới hiểu thì ra ngày đó, cô lúc xem tivi đã khóc, là bởi vì nghĩ đến ba của cô . . . . .

Học Thánh có điều cảnh giác, "Thật xin lỗi, tôi nói quá nhiều, tổng giám đốc Mạnh dĩ nhiên không có hứng thú nghe."

"Không sao, anh cứ nói tiếp." Mạnh Đình giơ tay ý bảo.

Học Thánh hơi ngẩn ra, tiếp tục nói, nhưng càng nói, đối với Ân Đệ càng oán giận giống như con chim được sổ lồng mà nói ra bức xúc.

"Cô ấy là người không có đầu óc, nói cái gì mà vì nguyện vọng của ba cô ấy, cái gì mà căn nhà kia là hồi ức hạnh phúc của gia đình, vẫn muốn mua lại ngôi nhà do tổ tiên truyền lại. . . . . ."

Nói nhiều như vậy, cũng nên trở lại chủ đề chứ?

" Tổng giám đốc Mạnh, tôi hôm nay đến, chủ yếu là muốn cùng anh nói một chút chuyện ——"

"Anh có biết nhà của Ân Ân ở nơi nào không?"

"Cái gì?" Học Thánh giống như bị sét đánh ngang tai, bắt đầu đứng ngồi không yên, "Biết. Chỉ là nghe nói đã bán mất, tổng giám đốc Mạnh cũng không cần quan tâm ——"

"Anh có thể đem tài liệu cặn kẽ về ngôi nhà này cho tôi không?"

"Đương nhiên là không có vấn đề." Học Thánh lúc này mới phát hiện ra khác thường, "Tổng giám đốc Mạnh, anh. . . . . . Hỏi cái này để làm gì? Hình như anh rất quan tâm đến Ân Ân thì phải?"

Mạnh Đình lông mày nhíu lại.

Đúng vậy, Anh quan tâm đến cô.

Lúc này, khi biết được toàn bộ hoàn cảnh của cô, anh bắt đầu có cảm giác mơ hồ—— anh thương tiếc cô.

Mạnh Đình bắt đầu đau lòng vì cô gái ngu xuẩn này. Nếu không ngu ngốc, cô cũng sẽ không coi trọng tên đàn ông giống như Triệu Học Thánh này. Nghe thấy Triệu Học Thánh không ngừng oán trách cô, Mạnh Đình trong ngực liền xông lên ngọn lửa tức giận.

"Anh để ý tôi quan tâm đến cô ấy sao?" Mạnh Đình hỏi.

"Tôi làm sao lại để ý? Vui mừng còn không kịp nữa là."

"Vậy?" Mạnh Đình liếc hắn một cái, mím môi cười như không cười, "Nếu như mà tôi nói tôi thích cô ấy, tôi nghĩ muốn cô ấy, anh còn có thể vui mừng sao?"

"Hả?" Học Thánh trợn mắt há mồm, thận trọng nhìn kỹ biểu tình của Mạnh Đình, "Tổng giám đốc Mạnh, anh đừng nói giỡn, anh làm sao có thể chú ý đến Ân Đệ?"

"Nếu như đây không phải là nói giỡn thì sao?" Lại kiểm tra nhân tính một lần nữa.

"Chuyện này. . . . . ." Học Thánh nói quanh co nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng: "Đây chính là may mắn của Ân Ân rồi."

"Vẫn còn chưa xác định. Nếu là người cô ấy yêu là anh. . . . . ."

"Anh yên tâm đi, Ân Ân cô ấy sẽ không ngu như vậy."

"Không nói đến cô ấy. Tôi chỉ muốn biết, nếu là tôi là tình địch của anh, anh sẽ như thế nào?"

Học Thánh dường như đã có quyết định dứt khoát, giọng điệu không hề dừng lại nữa, "Tôi có thể là đối thủ của tổng giám đốc Mạnh sao? Anh có thể yên tâm, thật ra thì tôi cũng đang có suy nghĩ, có nên chia tay với cô ấy hay không? Tôi có thể bảo đảm với anh! Tôi nhất định sẽ không bao giờ gặp cô ấy nữa! Tôi sẽ cố gắng làm việc, chỉ cần tổng giám đốc Mạnh cho tôi cơ hội này!"

Mạnh Đình nghe xong, chợt đứng dậy, gọi thư ký phân phó: "Đưa Triệu tiên sinh đi gặp Hà quản lý, nói cho Hà quản lý, tất cả cứ theo trình tự công ty mà tiến hành."

Sau đó anh quay đầu, đối với Học Thánh phất tay một cái, "Anh có thể đi."

Sau khi Học Thánh rời đi, Mạnh Đình dựa người xuống ghế sô pha một lần nữa, một loại tâm tình phức tạp ở trong ngực anh không ngừng lăn lộn.

Anh xác định, chắc chắn không phải? Tên đàn ông họ Triệu kia, tuyệt đối không thể mang cho Ân Ân hạnh phúc.

Lời mình mới nói vừa rồi, lại trở về đầu óc anh —— tôi thích cô ấy, tôi nghĩ muốn cô ấy. . . . . .

Những lời đó thật sự chỉ là vì dò xét mà cố ý nói ra hay sao?

Ban đêm ở LoungeBar, khu võ đài sống động, khu quầy rượu khêu gợi, cùng khu ghế sa lon lười biếng, tan ra trong đám người mỗi người một vẻ mặt, hoặc cuồng dã phóng túng, hoặc mất tinh thần lười biếng, cô đơn trống rỗng, nhưng đều là một đêm đầy lãng mạng với nhân vật chính.

Tối nay, khu ghế sa lon xuất hiện ba người đàn ông, cả ba ngời đu cao to đẹp trai, khí độ phi phm, vừa xut hiện lin bt cc đợc tt cả tri tim của cc c gi ở hiện trờng.

Bọn họ chính l kim cơng trong gii thợng lu "Cực phẩm ba tổng" —— Mạnh Đnh, Thợng Bng, Cổ Thin Kỳ, ba vị đu l tuổi còn trẻ đã tiếp nhận chức vị tổng gim đc của tập đon ln.

Kh đợc nht chính là, ba người bọn họ tình cảm rất tốt.

Lần này, Mạnh Đình trở lại Đài Loan, vừa vặn gặp Cổ Thiên Kỳ vừa ở Nhật Bản trở về nước chuẩn bị mở chi nhánh công ty, Thượng Bằng thân là chủ nhà, không giảm nhiệt tình thường ngày, lập tức tập hợp cả "Ba tổng” cùng xum họp" .

"Tiệm của mình, hai người ngàn vạn đừng khách khí." Thượng Bằng cử chỉ lịch sự, tác phong nhanh nhẹn, mới nhìn còn có cỗ mùi sách, nhưng cũng chỉ là "Mới nhìn" mà thôi.

Hầu như các quán ăn đêm, PUB, đều là anh trừ bỏ "Chính nghiệp" bên ngoài còn "Kiêm chức" —— mở ra làm cho mọi người cùng vui vẻ.

Mạnh Đình hướng võ đài khu thoáng nhìn qua, nam nam nữ nữ theo nhạc vi tính không ngừng uốn éo tứ chi, một tên trong đó quấn lấy thân một cô em váy ngắn báo vằn, chống lại ánh mắt của anh, đung đưa càng hăng say hơn.

"Đối với cậu mà nói, nơi này có lẽ thích hợp hơn." Kéo về tầm mắt, Mạnh Đình nói với Thượng Bằng.

"Thế nào? Chú của tôi vẫn còn ở trong giới kinh doanh, tại sao lại đem Kinh Thịnh giao cho cậu xử lý chứ?” Thượng Bằng cười đáp.

“Tôi chỉ đến để giúp cho cậu hoàn thiện sở trường của mình.” Mạnh Đình nhếch miệng rồi nói tiếp: “Cho dù nguyên nhân cái chết trong tương lai của cậu không được rõ ràng lắm.”

"Cần gì phải nghiêm trọng như thế? Phụ nữ là kiệt tác do Thượng Đế chế tạo, gặp phải loại người không biết thưởng thức như cậu, đó mới là phí của trời." Thượng Bằng cái tay đặt ở trên mặt bàn, cầm cốc rượu lên, lộ ra nụ cười tà nịnh.

"Vậy sao? Cẩn thận thượng đế cũng có khi, có lẽ ngày nào đó đưa cho cậu một người khắc tinh có tỳ vết, tới khảo nghiệm công lực của cậu." Mạnh Đình tình ý sâu xa. Ông bạn này cái gì cũng tốt, nhưng trời sinh tính tình phong lưu

"Cậu cho rằng người tới là mình không biết cự tuyệt sao? Mình rất kén chọn đó. Phụ nữ đối với mình mà nói, chỉ là giống như ăn cơm, người có thể cả ngày đều không ăn cơm, nhưng một ngày lại có nhiều bữa ăn, chỉ là mình tin tưởng, món ăn mình chọn sẽ là món ăn cấp A, còn nữa, tuyệt đối không ăn những món thiếu dinh dưỡng."

Mạnh Đình buông tay, cho Thượng Bằng một cái vẻ mặt không có thuốc nào cứu được nữa, mới phát hiện Cổ Thiên kỳ ở một bên từ đầu đến cuối vẫn không nói lới nào .

"Xem ra, chúng ta mà không chuyển đề tài, tối nay có người muốn câm rồi."

Cổ Thiên Kỳ không gần phụ nữ, răng trắng như tuyết cười cười, có gương mặt nổi bật của con lai, chỉ cần nháy mắt một cái cũng tràn đầy sức sống. Hắn rất có phong độ ý bảo: "Không sao, các cậu cứ nói chuyện tiếp đi."

Vào lúc này, đổi thành Thượng Bằng lộ ra vẻ mặt không có thuốc nào cứu được nữa rồi, hắn nhìn Cổ Thiên Kỳ cau mày.

"Mình thấy thân thể của cậu tốt vô cùng."

"Đương nhiên tốt, mình mỗi ngày đều chăm chỉ vận động." Cổ Thiên Kỳ trả lời.

"Vận động trên giường?" Thượng Bằng hỏi.

"Có muốn mình giúp chăm sóc cậu một tay không?" Thượng Bằng hỏi tiếp.

". . . . . ."

"Thượng Bằng." Mạnh Đình lên tiếng ngăn lại nhiệt tình quá độ của Thượng Bằng, anh biết Cổ Thiên Kỳ một khi đã không mở miệng, sẽ giống như cái khóa kéo bị hỏng, kéo thế nào cũng không ra .

Thượng Bằng nhún vai một cái rồi lại tiếp tục uống rượu, tổng giám đốc Cổ đã coi hắn như người tàng hình rồi, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đổi phương hướng, hắn lại hỏi Mạnh Đình: "Cậu bây giờ thế nào?"

"Mình?"

"Cậu biết em gái bảo bối của mình Thượng Nhứ chứ?"

"Cậu không phải đã nói cô ấy vẫn đang ở Anh sao?"

"Chỉ là em ấy gần đây muốn trở về rồi, cho nên. . . . . ."

"Đừng khiến mình hại não thêm nữa." Mạnh Đình lập tức nói.

"Mình lời còn chưa nói ra miệng, cậu đã cự tuyệt, thật khiến mình thương tâm quá đi."

"Chờ cậu nói xong mới mở miệng cự tuyệt, đó còn tổn thương hơn." Mạnh Đình không ngốc, anh đã sớm nghe qua lão gia Thượng gia đang nhanh chóng thay con gái tìm nhà chồng, chỉ là cái loại nóng nảy phá vỡ quy luật này, anh cảm thấy có chút kỳ quái.

Anh không muốn biết thêm bất kỳ tin tức gì, cũng không muốn khuấy bùn cho nước đục.

"Vấn đề là ứng cử viên mà em gái mình chỉ định, chính là cậu cùng Cổ Thiên Kỳ, họ Cổ người này. . . . . ." Ngắm Cổ Thiên kỳ một cái, Thượng Bằng lắc đầu một cái, tiếp theo chuyển sang Mạnh Đình nói: "Cũng chỉ còn lại có cậu thôi."

"Em ấy có tật xấu à?" Cổ Thiên Kỳ chợt mở miệng, dọa mọi người giật mình."Em ấy biết chúng ta sao?"

"Em ấy không biết hai người, có lẽ em ấy chỉ nhìn qua hình, hoặc là từng thấy trên truyền hình. . . . . Dù sao, em ấy đã nói như vậy."

"Vậy thì không phải là lỗi của mình rồi." Mạnh Đình lộ ra vẻ mặt đồng cảm mà không giúp được gì.

"Không suy nghĩ lại một chút? Có thể cậu vừa nhìn thấy em gái mình đã nhất kiến chung tình."

"Cậu cảm thấy chuyện như vậy sẽ xảy ra ở trên người mình sao?" Mạnh Đình chậm rãi hỏi.

"Mình cảm thấy được —— không biết." Thượng Bằng trả lời.

"Dĩ nhiên sẽ không." Cổ Thiên Kỳ cũng phụ họa.

Vậy thì không còn chuyện gì để nói nữa rồi.

Mạnh Đình an ủi Thượng bằng: "Mình tin tưởng nhất định em gái của cậu sẽ tìm được hạnh phúc đích thực."

"Đúng vậy." Khó thấy được Cổ Thiên Kỳ chủ động nói chuyện về đề tài nam nữ."Chỉ cần đừng gặp gỡ đàn ông như anh trai của mình là được."

"Cậu cùng với mình hoàn toàn khác nhau." Thượng Bằng nghiêng người dựa gần về phía Cổ Thiên Kỳ, gương mặt tuấn tú cười không có ý tốt, "Chỉ là, mình cho rằng cậu không thể làm cho phụ nữ hạnh phúc."

Cổ Thiên Kỳ lãnh đạm nhướng mày nói: "Mình vì sao phải làm cho phụ nữ hạnh phúc? Mình không cảm thấy cuộc sống như thế có cái gì không tốt, dù sao mình là người có thói quen toàn thân vận động." Có ý, muốn châm biếm Thượng Bằng chỉ chuyên dung "Nửa người dưới" .

Mạnh Đình nghĩ có thể, kế tiếp sẽ là một cuộc đấu võ mồm kịch liệt.

Dõi mắt nhìn những ghế sa lon khác, ba, hay hai bạn tốt tri tâm cùng ngồi trên ghế sa lon, lười nhác nghe âm nhạc, nói xấu việc nhà, tất cả đều có vẻ tự nhiên như vậy.

Mạnh Đình thờ ơ lạnh nhạt với tất cả việc ở trước mắt, nhìn vào không gian vô cùng nào nhiệt kia, thế nhưng anh lại có loại cảm giác cô đơn.

Chợt, một gương mặt cô đơn khác xuất hiện ở trong đầu của anh.

Là Tả Ân Đệ.

Theo những hình ảnh ở đầu gấp khúc, có chút câu chữ, có chút đoạn ngắn, giống như mặt hồ gợn sõng lăn tăn, nhẹ nhàng nhàn nhạt dao động trong trái tim của anh.

Mạnh Đình thu hồi tâm tình quay đầu lại, mới phát hiện hai người bạn tốt có sắc mặt rất kỳ quái.

"Cậu đang nhớ cái gì?" Thượng Bằng hỏi.

"Một cô gái." Mạnh Đình trả lời.

"Phụ nữ? !" Hai người đàn ông này trăm miệng một lời.

"Chỉ là trong lúc bất chợt nhớ tới." Mạnh Đình như không có chuyện gì xảy ra nói.

"Sau đó không cẩn thận mất hồn?" Thượng Bằng là lạ cười.

Cổ Thiên Kỳ chỉ nhăn lông mày nói: "Cậu xong rồi."

"Nói cái gì? Nhìn các cậu ngạc nhiên." Mạnh Đình xem thường.

"Thì ra là cậu đã có ý trung nhân, khó trách cậu không chịu suy tính em gái của mình, vậy cậu nói thắng không phải đã kết rồi." Thượng Bằng vẻ mặt tùy tiện nói.

Mạnh Đình mày rậm nhíu một cái, "Mình có nói yêu cô ấy sao?"

"Nhưng cậu đang nhớ cô ấy." Hơn nữa còn nghĩ đến nhập thần như vậy.

"Nhớ cô ấy, không có nghĩa là yêu cô ấy, chỉ là. . . . . ." Mạnh Đình dừng lại, dường như cũng ở đây suy tư.

"Chỉ là cái gì?"

"Hấp dẫn. Có lẽ là tính cách của cô ấy, bộ dáng của cô ấy, cô ấy nói một ít lời hấp dẫn mình, mình tự nhiên sẽ nhớ tới, như thế mà thôi."

Như thế mà thôi?"Cậu biết kết quả của việc hai người khác phái hấp dẫn nhau sao?" Thượng Bằng lành lạnh nói.

Mạnh Đình cười khẽ, "Liên quan đến cái này, Mình tin tưởng kinh nghiệm của các hạ, có thể hay không viết ra một quyển sổ tay kinh nhiệm."

"Hi vọng đó không phải là đại diện của di chứng." Cổ Thiên Kỳ lạnh lùng nói thêm một câu.

"Đừng có nói móc mình, nói không chừng ngày nào đó các cậu còn có thể cần nhờ sở trường tài năng của mình đó." Thượng Bằng ngông nghêng trả lời lại.

"Mình cũng đang có chuyện muốn cậu giúp một tay." Mạnh Đình lên tiếng.

Nhanh như vậy? Thượng Bằng rất kinh ngạc.

"Mình biết cậu cùng giới ngân hàng ở Đài Loan quan hệ rất tốt, mình muốn cậu giúp mình điều tra về một ngôi nhà mà ngân hàng thu hồi rồi cho bán đấu giá, tài liệu có liên quan mình sẽ bảo thư ký trực tiếp đưa qua cho cậu." Mạnh Đình nói.

"Cậu mua cái loại đó đồ chơi làm gì?"

"Mua cho một người bạn."

"Là một cô gái?"

Mạnh Đình gật đầu một cái.

Thượng Bằng cũng rất dứt khoát, "Được, đây là việc rất nhỏ, chỉ là ——"

Cổ Thiên Kỳ chen miệng vào: "Mạnh Đình, chú ý nghe, nếu không không cẩn thận, bài vị của bát đại tổ tông nhà cậu cũng chuẩn bị đào hố đi."

"Cám ơn cậu đã đề cao mình như vậy, điều kiện mà mình đề ra, quả thật không thể quá dễ dàng."

"Nói đi." Mạnh Đình lộ ra vẻ mặt, giống như Vampire (mà cà rồng) mở miệng.

"Chờ mình làm xong truyện này rồi hãy nói đi." Thượng Bằng ra vẻ cực kỳ công bằng.

Nhưng Mạnh Đình lại có loại trực giác —— người này lại đang muốn làm ra quỷ kế gì đây.

Chỉ là không sao cả, dù sao cũng sẽ biết được đáp án .

Thượng Bằng làm việc quả nhiên hiệu suất rất cao, hắn rất nhanh đã cho Mạnh Đình câu trả lời.

"Căn nhà kia quả thật đã bị người mua đi, mình đã điều tra được người mua, trước mắt người đó đang ở Hongkong."

"Có biện pháp liên hệ không?"

"Ý của cậu là. . . . . ."

"Cùng chủ nh ni chuyện, chỉ cần hn chịu ra gi, tt cả c th thơng lợng."

Thợng Bng thở một hơi, xem ra ngời ny l đùa thnh thật rồi! "Cậu thật sự thích Tả Ân Đệ nh vậy ?"

". . . . . ."

"Từ phòng t liệu mun tm ra tn c y khng kh." Thợng Bng cời đến thần thần bí bí, "Nhng l, chỉ c tn vẫn khng cch nào thỏa mãn tò mò của mình với cô ấy."

"Thượng Bằng, chớ đi chọc cô ấy." Mạnh Đình con mắt nhất thời thành băng vạn năm.

"Được." Thượng Bằng nhún vai, "Bất luận dùng cách nào, mình cũng sẽ mua lại được căn nhà đó, chỉ là, mình cũng vậy muốn cậu giúp mình làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

Thượng Bằng thuận tay ở trên mặt bàn cầm bút lên, viết chút chữ.

Mạnh Đình nhìn xong, bỗng chốc trợn to con mắt."Hèn hạ."

"Tin tưởng mình, đây là chuyện tốt." Thượng Bằng tà ác nói.

"Đồng ý." Mạnh Đình híp mắt lại, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Dù sao người gánh chịu hậu quả là cậu cũng không phải là mình."

Thượng Bằng trước khi đi, mới nói: "Buổi tối cùng ăn cơm nha?"

"Không, mình đã có hẹn trước."

"Ah ——" giọng nói kéo dài ra, "Hẹn với Tả Ân Đệ?"

Mạnh Đình dừng một chút, "Ừ."

"Có cái gì cần mình giúp một tay không?" Ông bạn, nhiệt tình của mình đã đạt đến trình độ nhất định a.

"Giúp một tay?" Mạnh Đình cười lắc đầu một cái, "Xem ra cậu rất hiểu con người của Mạnh mỗ, còn muốn ở lại giúp mình."

Thượng Bằng sững sờ, hồi lâu, nhếch miệng cười, "Nói đúng lắm, là mình thất kính. Vậy thì. . . . . ." Bằng bản lãnh của mình? "Liền chúc cậu được như mong muốn."

Mạnh Đình cũng mỉm cười, đáp lại lời chúc phúc của bạn tốt.