Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 54




Ngón tay chàng trai mặc áo hoodie đen ngập ngừng trên bàn phím một lúc, thấy chủ bài đăng liên tiếp gửi tin nhắn tới.

【A lô, bạn còn ở đó không? Bạn có biết sửa game không? Xem ra có vẻ bạn không được chuyên nghiệp cho lắm nhỉ?】

Anh ta: “…” Đúng thật là không chuyên nghiệp.

Không những không chuyên nghiệp mà nói chính xác là trước đây anh ta chưa có kinh nghiệm sửa mã nguồn của game.

Nhưng chỉ sau vài giây do dự, anh ta vẫn gửi tin nhắn cho bên kia.

[Có thể thử. 】

Sydel nhìn tin nhắn trên màn hình: "..."

Cô cảm thấy người này thật không đáng tin cậy.

Nhưng bây giờ chỉ có anh ta liên hệ với mình nên Sydel đành ngập ngừng hỏi lại.

【Bạn có chắc không? Bạn có thể sửa xong trước 12 giờ đêm nay không? 】

Suy cho cùng, cô vẫn cần phải giải quyết những trường hợp khẩn cấp khác.

Ví dụ như lỡ may game gặp sự cố sau khi sửa, hay là sửa xong cũng không có tác dụng gì, dữ liệu game bị sai, vân vân.

Tài khoản có avatar màu đen trả lời rất ngắn gọn.

[Ừm. 】

Sydel nghĩ một lúc rồi nhắc nhở đối phương một lần nữa.

[Dù thế nào cũng không thể mở game này ra, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bạn nhận việc rồi, nếu xảy ra chuyện gì bạn tự chịu đó nhé. 】

Dù sao đây là một trò chơi bị nguyền rủa, nếu sửa nó, rất có thể sẽ bị q/uỷ ám, Sydel nhận thức sâu sắc rằng mình không thể làm hại những người vô tội, tốt nhất nên cảnh báo trước, còn nhấn mạnh lại một lần nữa.

Một lúc lâu sau, đối phương vẫn chưa phản hồi lại. Khi Sydel không đợi được muốn tìm người khác mới nhìn thấy đối phương nhắn một chữ.

【Được 】

Sydel: "..." Đúng là ngắn gọn súc tích.

Cô thử gửi game cho bên đó, cùng với những yêu cầu của bản thân.

[Đây là một game kinh dị, trong game có rất nhiều ác q/ủy, tôi đã phải khổ cực để thu thập tất cả các đạo cụ, chơi đến màn cuối cùng mới biết chỉ có một kết thúc tồi tệ là tôi sẽ bị l/inh h/ồn của đứa bé gái giếc chếc. Tôi muốn thay đổi nội dung game, sửa lượng máu của linh hồn bé gái đó thành 10, lượng máu của nhân vật do tôi điều khiển sửa thành vô cực, còn nữa, sức mạnh và tốc độ đạt tối đa, còn phải có vũ khí, tôi muốn một kh/ẩu s/úng máy Gatling, cái loại có chiếu tia laser ấy, có thể bắn bằng bằng liên tiếp, bạn biết không? Ngoài ra thêm cho tôi một bộ giáp...mà thôi, lượng máu của tôi đạt vô cực rồi cũng chẳng cần thứ ấy làm gì, nếu vậy có thể thêm cho tôi một chiếc xe tăng không? Cái loại có thể ngh/iền boss thành th/ịt nh/ão ấy.】

Sydel trông mong câu trả lời một lúc lâu, lại chỉ nhận được một câu.

【Không được. 】

Sydel: "..." Cô im lặng đặt tay lên bàn phím, nhưng hình như đối phương biết cô sẽ trả lời như thế nào nên trước khi cô kịp gửi tin nhắn đi, bên kia lập tức đưa ra lời giải thích.

[Game này sử dụng công nghệ đồ họa cũ từ mười mấy năm trước, cũng chưa cài đặt bất kỳ biện pháp mã hóa dữ liệu nào, vì vậy chỉ cần mở tệp dữ liệu nền là có thể xem mã dữ liệu. Nhưng trong mã của nó không có cài đặt phần chiến đấu, nếu sửa nó theo ý của bạn, thì phải phát triển một phiên bản mới và viết lại toàn bộ mã dữ liệu, thời gian một ngày là quá ngắn, không làm được.】

Sydel hiểu, nhưng điều này cũng không khiến cô bớt thất vọng.

Thất vọng vì không thể đuổi theo boss để báo thì rửa hận.

[Thật sự là không thể sao? 】

Cô hỏi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không nhịn được gửi thêm một tin nhắn.

[Có phải kỹ thuật của bạn không được giỏi lắm đúng không? Vậy liệu người khác có thể làm được không? 】

Chàng trai: “……”

Anh ta nhìn tin nhắn trên màn hình, nhíu mày không nói nên lời.

Điều kiện mà chủ bài đăng này đưa ra là [Sửa game với điều kiện không được vào game ] vốn đã quá đáng rồi, nhưng anh ta không ngờ rằng đối phương còn có thể quá đáng đến mức này nữa.

Anh ta nhớ tới số tiền 50.000 USD đó rồi bình tĩnh trả lời.

【Không được. 】

Sydel nhìn dòng chữ ngắn gọn trên màn hình và rơi vào trầm tư.

Vì Sydel không biết nhiều về game nên cô định thử lùi một bước. Nếu người này vẫn nói không thể sửa thì cô sẽ đổi người khác.

[Vậy bạn có thể sửa đổi đoạn kết không? 】

[Có thể, bạn muốn sửa thế nào? 】

Sydel nhớ lại những lời thoại trong trí nhớ của mình, trước khi cô kịp gửi đi vài tin nhắn, đã nhìn thấy người bên kia gửi tin nhắn tới.

[Có thể nhìn thấy lời thoại ở tệp mã nguồn.】

Bàn tay đang đánh máy của Sydel dừng lại. Cô suy nghĩ một lúc rồi miêu tả lại yêu cầu của mình.

[Những lời thoại này là những lời nguyền rủa độc ác mang cảm xúc tiêu cực. Tôi muốn bạn sửa tất cả những lời thoại đó thành những lời lẽ ấm áp, tốt đẹp, hướng tới tình yêu và hòa bình. 】

[Hãy để boss không còn oán hận nữa và để nó hòa giải với thế giới này. 】

Khi gõ dòng chữ ấy, Sydel đã bị chính mình làm cho cảm động sâu sắc – nhìn đi đây mới gọi là lấy thiện báo ác!

L/inh h/ồn muốn cô chếc, nhưng cô lại muốn l/inh h/ồn được trải nghiệm tình yêu và hòa bình, cảm nhận lại vẻ đẹp của thế giới này! Vậy thì tư tưởng của nó không phải sẽ được khơi thông hay sao?

Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối khi không thể ngh/iền nó thành th/ịt nát, để nhìn nó bị ép buộc khuất phục trước mặt mình.

Ấm áp, tươi đẹp, hướng tới tình yêu và hòa bình sao?

Chàng trai mặc áo hoodie đen: "..."

Anh ta im lặng một lúc, ánh mắt hoang mang, ngón tay chạm vào miếng băng trên cổ tay, chất lỏng ở đó vẫn đang lan ra.

Làm thế nào để viết mấy lời thoại này đây?

Anh ta nhìn chằm chằm vào mã nguồn hiển thị trên tệp dữ liệu nền của game mà rơi vào trầm tư.

Sydel bắt đầu chăm chỉ soạn ra một bài văn.

Cô định sẽ tự mình viết ra những lời thoại đó, đặc biệt là những gì cô đã nói với Boss.

Sydel vẫn còn nhớ.

Cô nói: “Thức tỉnh đi, những người đó vô tội”.

Linh hồn: “Ta muốn giếc họ.”

Cô: "Bản chất của mày vốn lương thiện."

L/inh h/ồn: "Ta muốn giếc ngươi.”

Cô: “Không phải mày sai, mà là thế giới này sai.”

L/inh h/ồn: "Ngươi nói đúng, cho nên ta mới muốn hủy diệt thế giới này."

Cô: “Trên thế gian này vẫn còn có tình yêu đích thực.”

L/inh h/ồn: “Ta muốn m/ổ b/ụng và ch/ặt đ/ầu ngươi.”

Đúng là một kẻ thiểu năng không nghe lời.

Sau đó cô bắt đầu cuộc chiến rượt đuổi với boss.

Trước khi cuộc rượt đuổi bắt đầu, boss còn nói với cô một câu.

Ngươi thật đáng ghê tởm.

Sydel quyết định thay đổi lời thoại của mình.

Hãy để boss hối hận về tất cả những gì nó đã làm.

Hãy để nó nói ra những lời thoại mà nó cảm thấy ghê tởm.

Nhưng cô chưa kịp sửa xong lời thoại, thì người bên kia đã gửi lại file game cho cô.

[Sửa xong rồi, bạn xem đi. 】

Sydel do dự một lúc, muốn nói rằng cô vẫn chưa gửi lời thoại qua mà.

Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn dừng tay gõ phím rồi mở game.

Nếu phát hiện có điều gì không ổn sẽ lập tức thoát ra.

Sau khi vào game, Sydel ngạc nhiên phát hiện có vẻ như người này sửa cũng khá ổn.

Anh ta còn chu đáo thay đổi nền cảnh cuối cho cô.

Từ bức tường d/ính m/áu biến thành họa tiết hoa nhí tươi mới.

Mặc dù nếu để ý kỹ thì có thể thấy logo thương hiệu [Ngôi nhà của trẻ em] được in ở mép bức tranh trên tường.

Sydel: "..." Tâm trạng phức tạp.

Nhất thời, cô không biết phải nói gì. Nên nói người này phục vụ chu đáo hay thái độ chiếu lệ đây.

Cảnh trò chơi chuyển sang cảnh cô vừa bước vào màn cuối cùng, Sydel điều khiển nhân vật tiến về phía trước, lại một lần nữa nhìn thấy boss l/inh h/ồn của game, hai bên người boss là nam q/uỷ a và nam q/uỷ b.

Theo cốt truyện, đây là lúc nhân vật chính thương lượng với boss l/inh h/ồn.

Tuy nhiên, Sydel lại nhìn thấy nhân vật mà cô điều khiển đột nhiên lùi lại hai bước, mà l/inh h/ồn cô bé và hai l/inh h/ồn bé trai trước mặt bắt đầu trìu mến nói chuyện với nhau.

Tại sao lại phải dùng những từ trìu mến để miêu tả?

Sydel rơi vào trầm tư.

L/inh h/ồn bé gái: "Ôi Chúa ơi, lẽ ra em nên sớm biết rằng, các bảo bối, các anh đều là đôi cánh của em, tình yêu đích thực của em.... Em không thể rời xa các anh, dù là bất cứ người nào trong hai người, mất đi bất kỳ ai trong hai người đều khiến trái tim em tan nát.”

Nam q/ủy a: “Đúng vậy, em yêu, anh nghĩ em nên hiểu tâm ý của bọn anh, anh và cậu ta–“

Nam q/ủy b: “Đúng vậy, cậu ta nói đúng.”

Hai nam q/ủy đồng thanh nói: “Bọn anh đều bằng lòng chấp nhận đối phương, cùng ở bên cạnh em.”

L/inh h/ồn bé gái: “Em nghĩ có lẽ giường của em đủ rộng cho cả ba chúng ta…”

Họ nói nói cười cười, nhìn nhau trìu mến, nắm tay nhau đi ngang qua nhân vật chính do Sydel điều khiển và bước ra khỏi phòng, càng đi càng xa.

Có vẻ như nhân vật chính là cô đã hoàn toàn bị lãng quên.

Sydel: "..."

Nhìn những lời thoại không ăn nhập với phong cách hội họa Nhật Bản xung quanh, cô có cảm giác quen thuộc đến lạ.

Mở điện thoại lên kiểm tra, quả nhiên.

Bộ phim truyền hình Mary Sue kèm theo tình tiết 18+ đang nổi tiếng mới phát hành gần đây kể về ba người nhân danh tình yêu để chơi 3p.

Anh ta đã sao chép toàn bộ những lời thoại cuối của bộ phim.

Cô nhìn boss l/inh h/ồn bé gái trước đây trong lòng đầy oán hận, giờ lại bẹo hình bẹo dạng nói những câu thoại của một bộ phim máu chóa với hai con q/ủy nam.

Mặc dù đó không phải là tình yêu và hòa bình trong tưởng tượng của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Trong cốt truyện tiếp theo, đáng lẽ Sydel sẽ xuất hiện trên cánh đồng và bắt đầu cuộc rượt đuổi với l/inh h/ồn bé gái. Tuy nhiên, một tia sáng lóe lên, Sydel phát hiện ra cô vẫn xuất hiện trên cánh đồng, nhưng l/inh h/ồn bé gái trước mặt đang tay trong tay với hai nam q/ủy.

Khi nhạc dạo đầu vang lên, ba con quỷ cứ vậy nắm tay nhau trên cánh đồng lúa, bay lên trời theo hình xoắn ốc.

“Bay lên trời theo hình xoắn ốc” theo đúng nghĩa đen, kết hợp xen kẽ với âm thanh thô ráp khi vòng xoắn xoay trong không khí.

Vút vút vút.

Sydel: "...??"

Sydel, người hoàn toàn không hiểu gì về game, đã vô cùng bất ngờ.

Hóa ra còn có thể làm được như vậy.

Trò chơi cuối cùng chuyển sang màn hình đen trên nền âm thanh ‘vút, vút, vút’ của luồng không khí lưu động, trò chơi kết thúc nhưng Sydel vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cô đặt cuốn sổ xuống và bước tới cửa sổ sát đất của thư viện.

Rất sạch sẽ.

Những l/inh h/ồn vừa rồi còn bò trên mặt đất đã biến mất, Sydel bước ra khỏi thư viện và nhìn xung quanh.

Thật là một điều may mắn khi không còn những thứ đó nữa sau ba ngày chịu đựng ô nhiễm thị giác!

Để đảm bảo an toàn, Sydel cất điện thoại di động và chuẩn bị đi tuần tra quanh khuôn viên trường.

***

Ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi anh ta gửi trò chơi.

Anh ta liếc nhìn thời gian một lần nữa, mặc dù biết rằng chủ bài đăng chắc chắn sẽ kiểm hàng trước.

Nhưng thế này thì.... lâu quá rồi đúng không?

Chàng trai tiu nghỉu, vẻ mặt thờ ơ, gõ một dòng chữ.

[Nếu không có vấn đề gì, thì thanh toán đi.】

Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi lộp độp, sau khi gửi tin nhắn, anh ta lại chìm vào trạng thái im lặng, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngón tay anh ta vô thức chạm vào sau đầu, ngón tay dính mùi m/áu nồng nặc.

Cơn mưa tháng chín dường như mang theo chút hơi lạnh, anh ta nhìn xuống, siết chặt cổ áo, khẽ mím đôi môi mỏng tái nhợt.

Cơn buồn ngủ và hơi lạnh xâm chiếm lấy cơ thể, nhưng anh ta biết bây giờ không thể ngủ được.

Vẫn chưa nhận được tiền.

Chàng trai vô cùng kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa mới gửi đi tin nhắn thúc giục thứ hai.

【Thanh toán đi.】