Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 121




Nói ngắn gọn, nếu có thể tìm thấy viên ngọc m/áu trước cuối tuần, thì họ sẽ không cần cố gắng đạt thứ hạng cao trong kỳ thi để ở lại trường nữa.

Tuy nhiên, nếu chỉ có một cách duy nhất thì quá mạo hiểm.

“Vậy chúng ta chuẩn bị cả hai phương án,” Sydel suy nghĩ một lúc, rồi tóm tắt ngắn gọn: “Vừa thi, vừa tìm manh mối.”

Dĩ nhiên là phải g/ian l/ận trong kỳ thi, phải đảm bảo có thứ hạng cao. Như vậy, nếu họ không lén tìm được thông tin hữu ích, thì vẫn có thể ở lại trường trong ngày nghỉ để tiếp tục quan sát.

“Nhưng mà—”

Sydel chợt nhớ ra một việc, liếc nhìn Thập Thất: “Cậu không phải không có điện thoại sao?”

Thập Thất: “...”

Đúng là không có.

Không chỉ điện thoại, mà những công cụ khác cậu cần...đều phải mua bằng tiền.

Sydel: “…” Cô hiểu rồi.

Khi cả hai trở lại lớp, thời gian thi đã trôi qua nửa tiếng.

Thập Thất quay về chỗ ngồi, tiếp tục làm bài thi, còn Sydel được dẫn vào một phòng thi riêng, làm bài thi dự phòng với thời gian tính lại từ đầu, và có một giáo viên mà cô chưa gặp bao giờ giám sát.

Cô cầm bút, nghiêm túc làm bài, nhưng càng làm càng cảm thấy có chút hoang đường, không chân thật.

Tại sao đến một thế giới đầy rẫy ma q/ủy như thế này rồi mà vẫn phải lo lắng về thành tích?

“Bíp bíp bíp…”

Thời gian trôi nhanh, chuông báo hết giờ thi vang lên. Học sinh lục tục rời khỏi lớp, tốp ba tốp năm cùng nhau đi về phía nhà ăn.

Ngoài cửa sổ phòng thi của Sydel có hai cô gái đi qua.

Chính là hai người bạn cùng phòng với cô.

Sydel dừng bút, kiểm tra lại bài một lượt cuối cùng, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, rồi nộp bài và rời khỏi lớp.

Cô đóng nắp bút, nhét mấy cây bút vào túi áo sơ mi, mắt nhìn theo bóng lưng của hai cô gái phía trước.

Toà nhà dạy học, nhà vệ sinh tầng một.

“Cậu làm bài thế nào?”

“Này, hôm nay câu cậu hỏi đó…”

Các học sinh rôm rả bàn luận về kỳ thi.

Các cô gái vừa trò chuyện, vừa khoác tay nhau rời khỏi nhà vệ sinh.

Chỉ có một cô gái nói đến chuyện khác.

“Hôm nay tôi mơ một giấc mơ.” Sydel mở vòi nước, nhìn dòng nước trong veo chảy trong lòng bàn tay trắng trẻo, ra vẻ đang hồi tưởng: “Tôi mơ thấy một cô gái, cô ấy rất xinh đẹp, mặc đồng phục của trường, mặt trái xoan, mắt phượng…”

Sydel miêu tả ngoại hình của nữ q/ủy.

“Tách.” Một giọt nước bắn ra từ bên cạnh.

Cô gái đứng bên cạnh cô hình như vô ý nhấn nhầm vòi nước.

Sydel nghi hoặc nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp của cô tỏ ra vô cùng khó hiểu: “Lee Yi Na, cậu sao thế?”

Người đứng cạnh cô chính là một trong những bạn cùng phòng của Jeon Soo Ah, Lee Yi Na.

Cô gái tóc ngắn trúc trắc quay đầu, nhìn Sydel. Khuôn mặt trắng trẻo của cô ấy như co rúm lại với nụ cười méo mó, dưới ánh sáng mờ tối của nhà vệ sinh, trông có chút rùng rợn.

“Cậu,” Lee Yi Na chăm chăm nhìn Sydel, cô nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của cô ấy, cô ấy khẽ cất lời: “Cậu cũng mơ thấy cô ấy sao?”

“Cô ấy” là ai?

Là học sinh đã t/ự s/át đó sao?

Sydel mím môi, đang suy nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì đột nhiên Lee Yi Na như tỉnh lại từ trạng thái mơ hồ. Cô ấy khẽ rùng mình, quay đi, cúi xuống nhìn bồn rửa, giọng thì thào: “Tối qua tôi cũng mơ thấy, mơ thấy cô ấy ngồi trước bàn thi, cúi đầu làm bài. Nhưng xung quanh cô ấy là lớp học tan hoang, biến thành đống đổ nát, còn có lửa đang cháy, ngọn lửa bùng lên, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, m/áu chảy ra từ mắt cô ấy…”

Nói đến đây, Lee Yi Na đột nhiên dừng lại.

Sydel hạ giọng, dò hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó sao?” Lee Yi Na mở lại vòi nước, có vẻ cô ấy đã bình tĩnh lại, khẽ nói: “Sau đó tôi tỉnh dậy.”

Lee Yi Na rửa xong, vẩy nước trên tay, hình như định rời đi.

“Đợi đã.” Sydel nắm lấy cổ tay của Lee Yi Na, cô vẫn chưa khai thác được tên của học sinh t/ự s/át ấy, có vẻ Lee Yi Na biết chuyện gì đó, Sydel không thể không giữ người này lại để hỏi thêm.

Cô thiếu nữ xinh đẹp kiêu ngạo ngẩng cao cái cằm trắng như tuyết, nhưng trong dáng vẻ cao ngạo đó lộ ra sự sợ hãi không thể che giấu.

Giọng cô run rẩy: “Này, Lee Yi Na, những lời cậu nói là có ý gì? Cô ấy đã chếc lâu vậy rồi, giờ cậu lại kể những chuyện này cho tôi nghe, có phải muốn kể chuyện ma để dọa tôi không?!”

Lee Yi Na quay đầu, nhìn phía Jeon Soo Ah, người đang cố che giấu nỗi sợ hãi bằng vẻ ngoài giận dữ.

Sắc mặt cô ấy bình thản: “Không phải cậu là người đã kể với tôi về chuyện này trước sao? Nói rằng mơ thấy cô ấy...”

“Thật buồn cười.” Biểu cảm của Lee Yi Na đột nhiên thay đổi, cơ mặt cô ấy khẽ co giật, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng lại không nở nụ cười, nụ cười nửa miệng ấy khiến cô ấy trông có phần đau khổ. Cô ấy nhỏ giọng nói: “Cậu rõ ràng hơn ai hết mà, Jeon Soo Ah.”

Ba chữ cuối cùng được cô ấy nhấn mạnh, gằn giọng nói từng chữ một.

Trong đôi mắt đen láy của Lee Yi Na phản chiếu vẻ ngỡ ngàng của thiếu nữ, khóe miệng cô ấy khẽ giật, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.

Cô ấy hất tay Sydel ra và rời đi.

Sydel không ngờ bản thân bị hất tay ra một cách dễ dàng đến vậy: “...”

Lee Yi Na chỉ có sức mạnh của một cô gái bình thường, nhưng Sydel vẫn loạng choạng, phải dựa vào bồn rửa tay mới không ngã.

Gấu váy dính ướt, Sydel đứng thẳng dậy, đầu bận suy nghĩ trong khi lau những vết nước trên váy.

Xem ra vụ t/ự s/át của học sinh đó có uẩn khúc, và sự thật đằng sau cái chếc của cô ấy... rất có thể liên quan đến cô – hoặc nói cách khác, liên quan đến Jeon Soo Ah.

Nếu cái chếc của học sinh đó có liên quan đến Jeon Soo Ah, Sydel càng không thể trực tiếp hỏi ai về danh tính của bạn học sinh đã chếc kia.

Cô nheo mắt lại, đứng trên tầng hai của nhà vệ sinh, nhìn qua cửa sổ thấy Lee Yi Na khoác tay bạn rời đi. Cô ấy quay sang bên cạnh nở nụ cười, vẻ mặt tươi tắn, rạng rỡ của thiếu nữ hoàn toàn khác hẳn với vẻ âm u và cay nghiệt khi đối diện với cô trong nhà vệ sinh.

Con bé Lee Yi Na này là một kẻ hai mặt.

Liệu cô ấy có mối quan hệ thân thiết với bạn học sinh đã chếc không? Lee Yi Na chắc chắn biết điều gì đó, nếu không cô ấy sẽ không phản ứng mạnh mẽ như vậy khi Jeon Soo Ah nhắc đến cô gái kia.

Sydel lấy điện thoại ra, nhìn thời gian.

Còn hai tiếng nữa là đến bài thi tiếng Anh buổi chiều.

Buổi chiều có hai môn thi, sau tiếng Anh là toán, cô phải tranh thủ thời gian tìm hiểu thêm về đề thi cấp ba của Hàn Quốc, tránh gặp sự cố trong kỳ thi.

Sydel rời nhà vệ sinh, không trở về ký túc xá mà đi thẳng đến phòng tự học trong thư viện.

Tranh thủ ôn tập.

Nghĩ đến việc hồn ma của nữ sinh đã chếc vẫn lang thang trong trường, có thể còn đang dõi theo cô, trong khi cô lại phải lo lắng về điểm số kỳ thi, thoáng chốc Sydel cảm thấy vô cùng phi lý.

Như thể đang ở trong hoàn cảnh sinh tử, lẽ ra cô phải hoảng loạn, run sợ vì lo cho tính mạng của mình, chỉ cần có chút động tĩnh cũng đủ khiến cô tái mặt, run rẩy nhưng bỗng có người ngồi xuống bên cạnh và hỏi cô có đói không, có muốn ăn khoai lang nướng không.

Tình huống đó tương tự với hiện tại, nữ q/ủy ở ngay bên cạnh mà cô vẫn điềm tĩnh, lật sách toán, mở tập đề thi và cầm bút lên.

Học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày.

12:34 trưa.

Còn một tiếng rưỡi nữa là đến giờ thi buổi chiều.

Thập Thất xách theo một túi đồ trở về ký túc xá.

Cậu đứng dưới lầu một lúc, mắt nhìn chùm chìa khóa treo trên tường trong phòng quản lý, rồi quay sang nhìn bản đồ tổng thể và bản đồ chi tiết của trường treo ở quầy tiếp tân.

Trường trung học số 33 là một trường danh tiếng, với cơ sở vật chất rất tốt, điều này cũng khiến diện tích của ngôi trường lớn gấp nhiều lần các trường trung học bình thường, các phòng dạy học được xây dựng rất phức tạp.

Cậu nhìn một lúc, lấy điện thoại ra chụp ảnh bản đồ.

Ngón tay trắng trẻo của thiếu niên dừng lại vài giây trên chiếc điện thoại cảm ứng, nhẹ nhàng vuốt qua, mở bức ảnh tiếp theo.

Trong ảnh là một cô gái mặt trái xoan, đôi mắt phượng, tóc đen dài, đặc điểm rất dễ nhận biết.

Về đến ký túc, trong phòng chỉ có một người.

Đó là một trong những người bạn cùng phòng của Cheon Kyung Ho, Lee Dong Hyuk.

Lee Dong Hyuk không cao, dáng người mập mạp, trông hơi đê tiện, bộ dạng có vẻ nhút nhát.

“He he,” thấy Cheon Kyung Ho quay lại, Lee Dong Hyuk gọi cậu, cậu ta cười cợt nói: “Cảm giác nịnh nọt Jeon Soo Ah thế nào? Con gái của tài phiệt chắc chắn rất khác biệt phải không? Không ngờ bình thường cậu ít nói, vậy mà lại cưa đổ được kiểu người như thế...”

“Cộp.”

Thập Thất đặt túi đồ lên bàn của Cheon Kyung Ho, mở túi, lấy ra một chiếc USB và một dây cáp, bắt đầu cài đặt.

“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!” Thấy Cheon Kyung Ho không đáp lại lời mình, sắc mặt Lee Dong Hyuk thay đổi, không nhịn được tiến lên hai bước, giọng nói gay gắt: “Cậu không nghe thấy à? Sao không trả lời, thật là bất lịch sự...”

Ánh mắt cậu ta lướt qua chiếc điện thoại cảm ứng trong tay Thập Thất, trên mặt tỏ vẻ ghen tị. Mắt cậu ta đảo quanh rồi bỗng dưng lớn tiếng nói: “Mấy thứ này đều là dùng tiền của Jeon Soo Ah mua phải không? Cheon Kyung Ho, cậu định làm kẻ ăn bám đấy à...”

... Tên này quá ồn ào.

Thập Thất khẽ cau mày.

“Đúng vậy.” Thập Thất bình thản thừa nhận, giọng nói không có chút d/ao động nào, thẳng thắn như đang kể lại hôm nay đã ăn gì: “Vậy cậu đang ghen tị à?”

Cậu và Sydel không có quan hệ gì.

Nhưng những thứ này quả thật đều dùng tiền của Sydel mua, hay chính xác hơn là tiền của Jeon Soo Ah. Cheon Kyung Ho không có tiền, Thập Thất không phải không thể kiếm được tiền trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không có gì dễ hơn là trực tiếp lấy từ Sydel... hoặc nói đúng hơn là từ Jeon Soo Ah.

Thập Thất lười phải phí lời giải thích những điều vô nghĩa, bèn dứt khoát thuận theo ý của Lee Dong Hyuk mà thừa nhận.

Chỉ một câu, ờ đúng đúng đúng.

Lee Dong Hyuk: “...” Cậu ta thực sự không ngờ Cheon Kyung Ho lại thừa nhận, gương mặt cậu ta lập tức chuyển sang màu gan lợn vì câu hỏi vặn đó.

“Cậu... cậu không biết xấu hổ!” Cuối cùng cậu ta hét lên một câu, nhưng tự cảm thấy mất mặt, sau khi bỏ lại câu nói ấy liền quay người muốn bỏ đi.

Thập Thất: “...”

Cậu bật điện thoại, thấy tin nhắn từ Sydel.

【Buổi thi chiều nay, đừng quên ký hiệu gi/an l/ận của chúng ta, ôn lại trước khi vào phòng thi đi.】

Ngón tay cậu khẽ động, nhưng cuối cùng không trả lời, mà đột nhiên đứng dậy, tiến về phía Lee Dong Hyuk.

Bóng dáng thấp bé và mập mạp của Lee Dong Hyuk đang đứng ở đầu giường cậu ta, cậu ta hơi khom lưng, không biết đang tìm gì.

Bỗng một bàn tay đặt lên vai cậu ta, Lee Dong Hyuk giật mình, theo phản xạ muốn hất ra, nhưng lại bị một lực mạnh đẩy ép vào bức tường. Cậu ta cố gắng vùng vẫy, nhưng không biết người phía sau lại ấn vào chỗ nào trên vai cậu ta, cậu ta nghe thấy một tiếng “cạch” giòn tan, sau đó một nửa cánh tay mềm nhũn, rũ xuống.

“Cậu!”

Lee Dong Hyuk vừa kinh ngạc vừa giận dữ, trơ mắt nhìn Thập Thất rút con d/ao găm cắm ở khe nứt trên tường ra.

Lưỡi d/ao sáng loáng lóe lên, phản chiếu đôi mắt lạnh lùng.

Là lưỡi d/ao thật.

Thập Thất quan sát hai giây, đầu ngón tay chạm vào một nút bấm trên chuôi d/ao.

“Tách.”

Mũi d/ao thu vào trong chuôi.

D/ao chuyển mạch.

Cheon Kyung Ho liếc nhìn Lee Dong Hyuk, d/ao chuyển mạch trong tay cậu bật ra thu vào, như thể đang im lặng chế giễu.

“Cậu...” Thấy bí mật của mình bị phát hiện, Lee Dong Hyuk tức đến run người, cắn răng định lên tiếng, ngẩng đầu trừng mắt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người phía sau, cậu ta đột nhiên im bặt, không tự chủ được mà run rẩy.

Đó giống như ánh mắt nhìn một xác chếc, bình tĩnh, không chút d/ao động, lạnh lùng đến mức khiến người ta kinh hãi.

“Nơi đó,” d/ao xoay nhanh trên đầu ngón tay, Thập Thất chỉ cái khe trên tường, qua khe hở có thể thấy một căn phòng hẹp tối đen, “là gì?”

Lee Dong Hyuk bị ánh mắt đó dọa sợ, không kịp suy nghĩ từ bao giờ Cheon Kyung Ho lại trở nên đáng sợ như vậy, lắp bắp nói: “Bên trong là một phòng học bỏ hoang, tôi cũng không biết dùng để làm gì, nhưng đã lâu không ai vào đó...”

Thập Thất thả Lee Dong Hyuk ra, nhìn căn phòng học qua khe hở một lúc, sau đó trở về vị trí của Cheon Kyung Ho, con d/ao vẫn xoay tròn trên đầu ngón tay.

Sydel nhìn thấy Thập Thất xoay bút, cứ tưởng cậu từng là một thiên tài lười biếng ở trường.

Nhưng tốc độ xoay đó, không phải do luyện xoay bút, mà là xoay d/ao mà thành.