Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 117




“Cạch.”

Đây là một cánh cửa làm từ khung gỗ và giấy, cũng là loại cửa trượt thường thấy trong nhà ở Nhật Bản. Lớp giấy dán mỏng đã ố vàng theo thời gian, trên đó có thể thấy mờ mờ một lớp chất kết dính màu đen, cho thấy nó đã có từ rất lâu đời.

Cánh cửa bị đẩy ra làm đám bụi bay mù mịt, khiến người ta ngạt thở.

Sydel vẫn cầm chiếc đèn trong tay, ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, không truy cứu thái độ qua loa của cậu ta, và cái tên giả mà cậu ta tùy tiện đặt cho bản thân. Cô chỉ khẽ xoay cán đèn trong tay, thản nhiên hỏi: “Cậu có tin là trên đời có ma q/ủy không?”

Câu hỏi này liên quan đến cách cô sẽ xử lý người này.

Thực ra Sydel không chắc chắn mình có thể rời khỏi nơi này một cách toàn vẹn, nhưng cô không thích nói lời xui xẻo. Thêm vào đó, thái độ của cô đối với người khác luôn là có thể cứu thì sẽ cứu. Nếu cô có thể thoát khỏi ngôi nhà cổ này, thì việc dẫn theo một người cũng không phải là chuyện quá khó.

Nhưng điều kiện tiên quyết để cô ra tay giúp đỡ, có một điểm rất quan trọng: Người này phải đủ “nghe lời.”

“Nghe lời” ở đây không chỉ đơn giản mang nghĩa đen, Sydel cần chắc chắn rằng anh chàng Thập Thất này sẽ không gây rắc rối. Nếu cậu ta chỉ giả vờ bình tĩnh, mà đến khi thấy m/a lại hét toáng lên vì sợ hãi—

Một người cộng sự tạm thời như vậy, e rằng không thể dùng được.

Ngoài ra, câu hỏi này, cũng là một cách thử nghiệm.

Chàng trai ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi, cậu ta nhìn Sydel và im lặng vài giây.

Biểu cảm của cậu ta vẫn lành lùng, nhưng Sydel đã hiểu.

Có lẽ cậu ta không tin trên đời có ma q/ủy.

Nhưng cũng bình thường thôi, trước năm bảy tuổi cô cũng không tin.

“Không sao,” Cô cười khẽ, không để tâm nói: “Lát nữa cậu thấy thì sẽ tin thôi.”

Hình như Thập Thất hơi cau mày.

Cậu ta nói: “Ừ.”

Cậu ta không tỏ rõ ý kiến, xem ra không phải một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định.

Người này rất ít nói.

“Vậy thì,” Sydel nhìn cậu ta: “Vừa nãy tôi đã tự giới thiệu rồi, cậu không định nói gì sao?”

Cô cười: “Giờ chúng ta coi như đồng đội, phải cùng nhau trốn thoát, ít nhất cũng nên có một chút tin tưởng cơ bản chứ.”

Người này trông trắng trẻo gầy gò, nhưng tố chất tâm lý lại khá tốt, Sydel định thử thăm dò thêm chút nữa.

Thái độ hòa nhã của cô gái tóc vàng có thể khiến người khác cảm nhận được sự chân thành của cô. Thêm vào đó, cô rất xinh xắn, dù vẻ ngoài có hơi nhếch nhác— nhưng khi cô gái cầm chiếc đèn đồng, đứng trong căn phòng tối mờ đầy bụi, với nụ cười mỉm trên môi, vẫn toát ra một sự thân thiện khó tả.

Trong hoàn cảnh u ám đáng sợ như vậy, khiến người ta vô thức muốn tin tưởng.

Nhưng chàng trai nhìn cô, đôi mắt vẫn không gợn sóng, cậu ta liếc nhìn Sydel một cái, rồi lại nhìn đi chỗ khác, hình như đang sắp xếp câu từ.

“Tôi đang dừng xe dưới chân núi.” Cậu ta nói: “Lúc đó trời còn chưa tối, khi tôi quay người lại chỉ thấy có một gò đất bên cạnh.”

“Leo lên đó rồi gặp cô.”

Sydel hơi ngạc nhiên, người này không đi vào từ cổng chính mà lại từ một gò đất?

Sắc mặt cậu ta vẫn rất bình thản, gần như không có biểu cảm hay ngôn ngữ cơ thể nào, Sydel cũng không nhìn ra được cậu ta có đang nói dối không.

Nhưng cậu ta cũng không có lý do để nói dối.

Sydel hỏi: “Cậu vừa vào là thấy tôi ngay à?”

Thập Thất: “Ừ.”

Dừng lại vài giây, cậu ta lạnh lùng bổ sung: “Cách nhau khoảng vài phút.”

Có vẻ cậu đang hồi tưởng lại thời gian, sau khi có được con số đại khái mới bổ sung thêm.

Sydel: “…”

Cô không nhịn được, hỏi tiếp: “Vậy trong vài phút đó, cậu không gặp ma q/ủy hay thấy gì kỳ lạ à?”

Nếu may mắn một chút, thì trong vài phút ấy, đúng là có khả năng không đụng phải con m/a nào.

Thập Thất: “Ừ.”

Sydel: “... Tôi hiểu rồi.”

Cô nhớ ra điều gì đó, không mấy hy vọng hỏi: “Cái gò đất mà cậu vào, có ra được không?”

Thập Thất: “Không.”

Cậu bình tĩnh nói: “Sau khi tôi vào, giờ nó biến mất rồi.”

Điều này khớp rồi, căn nhà này vốn dĩ sẽ không để cho ai bước vào rồi rời khỏi một cách dễ dàng.

Sydel thầm thở dài. Sau khi hỏi xong một loạt câu hỏi, cô cũng không nhận thấy điều gì đáng ngờ. Đặc biệt là dấu vết dưới chân Thập Thất, trên con đường cậu ta bước qua quả thực có để lại một chút bùn cát.

Bây giờ xem ra cậu ta thật sự chỉ là một người qua đường bị lạc vào đây, thông tin biết được có lẽ còn ít hơn cả cô.

Cô suy nghĩ một lát, mỉm cười thăm dò: “Tôi biết nhiều hơn cậu một chút. Căn nhà cổ này rất nguy hiểm, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi khá quen thuộc với hoàn cảnh thế này. Nếu cậu có thể đảm bảo sẽ nghe theo chỉ đạo của tôi, có lẽ chúng ta có thể... đi cùng nhau?”

Sydel đã chuẩn bị tinh thần để phải đưa ra thêm một vài lợi ích — như bản đồ, ghi chép của tộc trưởng hoặc cho Thập Thất tận mắt thấy ma q/uỷ, rồi thuyết phục cậu ta sau. Dù sao thì trong hoàn cảnh éo le thế này, việc khiến một người đàn ông trưởng thành đột nhiên hoàn toàn tin tưởng và nghe lời một người xa lạ khác, thực sự là điều không dễ.

Nhưng điều cô không ngờ tới là Thập Thất chỉ im lặng hai giây, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Sydel: “……”

Cô không nói gì, chỉ rút bản đồ bên hông, mở ra, vừa nhanh chóng xem xét tuyến đường, vừa giải thích với Thập Thất: “Đây là bản đồ của căn nhà cổ.”

Cô không nói đã tìm thấy nó ở đâu.

Thập Thất cũng không hỏi, cậu ta chỉ đứng yên lặng bên cạnh, cách Sydel vài bước, hình như cũng đang nhìn bản đồ.

Sydel biết trong một khoảng thời gian ngắn, một người không thể nhớ được tuyến đường rối rắm như thế này. Hơn nữa, khi thực sự hành động, cô còn phải chọn con đường có ít oán khí nhất để đi.

Cô chỉ liếc nhanh một cái, chia tuyến đường từ vị trí hiện tại đến lối lên cầu thang tầng hai thành bốn đoạn, dự định sau mỗi đoạn sẽ tìm một nơi an toàn để ghi nhớ đường đi.

Vài phút sau, Sydel thu lại bản đồ, quay sang nói với Thập Thất: “Lát nữa đi theo tôi, đừng chạy lung tung.”

Nếu người này mà bị lạc, tìm lại có khi không phải là người nữa mà là m/a rồi. Đây cũng là lý do Sydel ngay lập tức gọi cậu ta lại khi thấy cậu ta muốn rời đi. Trong căn nhà cổ này đầy rẫy ma q/uỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Dù chỉ rời đi trong chốc lát, lần gặp lại tiếp theo cũng chưa chắc là người hay m/a.

Huống hồ, thực ra Sydel không chỉ đơn giản muốn rời khỏi căn nhà cổ.

Trong cuốn sổ của tộc trưởng, những ghi chép về “nó” và “chuyện đó” luôn khiến Sydel tò mò. Nếu có cơ hội, cô thực sự muốn thám hiểm một lượt căn nhà cổ này để thu thập thêm nhiều thông tin hữu ích.

Dù sao thì, ngay cả khi đã rời khỏi căn nhà cổ, ngôi làng đằng sau căn nhà cũng là một vấn đề, không biết bên trong đó tồn tại thứ gì. Sydel biết mình cần cố gắng tìm hiểu “chuyện đó” mà cô cần tránh rốt cuộc là gì.

Rời khỏi căn phòng, Sydel thuận tiện giải thích cho Thập Thất về món đồ trong tay mình: “Chiếc đèn đồng này có thể xua đuổi ma q/uỷ, nhưng có giới hạn về thời gian, ví dụ như ——”

Bây giờ.

“Tích tích tắc tắc...” Một tiếng động kỳ lạ vang lên từ trên đầu, giống như âm thanh của thứ gì đó đang cọ xát vào nhau.

Sydel bật công tắc của chiếc đèn đồng.

“Nhìn đi.” Cô bình tĩnh chỉ cho chàng trai bên cạnh, rồi quay đầu nhìn cậu ta tiếp tục giải thích: “Trong đây đầy rẫy những loại ma quỷ như thế này, con người gặp phải sẽ chếc.”

Một nữ q/uỷ có tám cánh tay, hình dạng giống như một con nhện người, tóc tai rối bời đang bám trên trần nhà. Gương mặt tái nhợt của nó chỉ cách hai người Sydel và Thập Thất chưa đầy một mét.

Sydel quan sát Thập Thất.

Khị bị phá vỡ thế giới quan, cảm giác của một người theo chủ nghĩa duy vật hẳn là không dễ chịu, cô có chút lo lắng rằng người này sẽ đột nhiên làm ra điều gì đó quá khích. Nhưng nhìn thấy con q/ủy dữ tợn ở khoảng cách gần như thế, vậy mà cậu ta chỉ hơi ngơ ngác một chút.

Hơi thở lạnh lẽo phả đến.

Thập Thất nhìn nó một lúc. Sau khi đã cho người đồng đội tạm thời này nhìn thấy q/uỷ rồi, Sydel bèn hô lên: “Chạy!”

Cô vừa nói vừa vòng qua nữ q/uỷ, đồng thời tắt chiếc đèn đồng ——

Không còn cách nào khác, bởi để đóng băng mấy con quỷ này, viên ngọc m/áu đang cháy quá nhanh.

Cô dựa vào ký ức chạy đến một ngã rẽ, không quên quay lại xem người đồng đội của mình có theo kịp hay không.

Cậu ta theo kịp rồi.

Lúc này, viên ngọc m/áu trong đèn đã tiêu hao quá nửa.

Con đường cũng dẫn đến một nơi không quen thuộc, khiến Sydel hơi bực bội. Cô tìm một căn phòng an toàn, nhanh chóng bước vào, Thập Thất cũng theo sau.

Vào phòng rồi, Sydel mới nhận ra giữa phòng đặt hai chiếc đệm bồ đoàn, trước đệm bồ đoàn có một chiếc bàn thấp. Trên bàn đặt bốn con búp bê béo trong trang phục kimono lá phong đỏ rực, với đôi mắt đen kịt, mái tóc đen bóng búi cao và nụ cười kỳ quái.

Hình như là loại búp bê Nhật thường được bày trong phòng.

Những con búp bê phủ đầy bụi, chiếc áo ngoài đỏ rực cũng đã phai nhạt nhiều. Sydel không kịp hỏi han Thập Thất, ánh mắt cô dán chặt vào bốn con búp bê kia, vài phút sau mới nhận thấy một chút oán khí yếu ớt từ chúng.

Cô nhìn chúng một lúc, rồi đột nhiên phát hiện ra một thứ, cúi xuống kiểm tra sàn nhà dưới chiếc bàn thấp. Trên phiến đá đen lạnh lẽo, hình như có ai đó đã dùng than viết lại một danh sách.

Dấu vết không đơn giản chỉ là từ than đen, nếu không thì qua thời gian đã bị phong hóa mất rồi. Trên đó còn phủ một lớp oán khí mờ nhạt, giống hệt oán khí của những con búp bê trên bàn.

Nét chữ xiêu vẹo, trông giống chữ của trẻ con, búp bê cũng giống loại đồ chơi của các cô bé.

【126:

Hôm nay, tôi cùng Haruko, Kiyomi, Eri, và Yurai đã hứa với nhau rằng năm chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi là những người bạn tốt nhất.】

【312:

Haruko đã mất tích.】

【314:

Người lớn không tìm thấy cậu ấy, họ bảo cậu ấy đã bị quái/ vật trong núi b/ắt đi và ăn /thịt, tôi rất buồn. Năm nay chúng tôi đã hứa sẽ không bao giờ xa rời, nhưng giờ đã chia ly mất rồi.

Tôi đã tìm được ba người còn lại, chúng tôi thề sẽ mãi mãi ở bên nhau.】

【428:

Kiyomi và Eri đột nhiên không thèm để ý đến tôi nữa.

Thời gian tôi gặp họ ngày càng ít đi.

Thật kỳ lạ.】

【5:12:

Yurai cũng đã mất tích.

Người lớn đều nói vậy.】

【5:13:

Nhưng tôi biết người lớn đang lừa tôi.

Rõ ràng tôi đã thấy Yurai.

Yurai... ở trong bức tường mà, đêm qua lúc dậy đi vệ sinh, cậu ấy còn cười với tôi.】

【517:

Bạn bè của tôi đều biến mất rồi.

Tôi thật cô đơn.

Họ định bỏ rơi tôi sao?

Không, tôi tuyệt đối không cho phép...】

【518:

Tôi bỗng nhận ra một điều.

Hóa ra người mất tích không phải là bọn Haruko,

Mà người mất tích, chính là tôi——】

Ghi chép kết thúc ở đây.

Giống như những nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, nhưng ở dòng cuối cùng của ghi chép, có một hình mặt cười đơn giản và méo mó: .

Bên cạnh mặt cười là một dòng chữ.

【Đến tìm tôi đi.】

…Chẹp.

Sau khi đọc hết ghi chép dưới chiếc bàn thấp, Sydel đứng dậy và nhìn lại bốn con búp bê trên bàn. Lúc này, Thập Thất cũng đã đến gần bàn thấp. Sydel nhìn búp bê một lúc, đột nhiên nghe thấy cậu ta nói: “Những con búp bê này có gì đó không đúng.”

Sydel: “Cậu phát hiện ra điều gì?” Cô chỉ có thể cảm nhận được một chút oán khí mỏng manh bám trên chúng. Nếu cô đoán không sai, bốn con búp bê này có lẽ là bốn cô bé trong ghi chép vừa nãy: Haruko, Kiyomi, Eri, và Yurai, những người đã lần lượt biến mất.

Thập Thất nói: “Tế sống.”

Sydel bàng hoàng.

Cô quay đầu nhìn Thập Thất—da người này trắng bệch, khuôn mặt cũng đẹp, nhưng Sydel cũng chỉ bị ấn tượng một chút lúc mới gặp. Bây giờ cô không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp ấy, cô cũng không hiểu về mảng này, nên quyết định hỏi chàng trai: “Ý cậu là gì?”

Chàng trai đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào một con búp bê mặc bộ kimono đỏ, đầu ngón tay dính một chút bụi. Sydel nhìn chằm chằm động tác của cậu ta, đột nhiên chú ý đến hình dáng tay của người này cũng rất đẹp, nhưng giữa các ngón tay lại có một lớp chai mỏng.

Thập Thất cúi đầu nhìn tay mình, hình như cậu ta đang suy nghĩ, sau đó quay sang Sydel và nói: “Cô đã nghe về ‘Kuman Thong’ của Thái Lan chưa? Đó là việc làm khô x/ác em bé, bọc vàng và thờ cúng trong nhà.”

Cậu lạnh lùng nói: “Những con búp bê này cũng giống như vậy. Chúng được làm từ xác/ chếc. Nhìn cấu trúc, bộ xương bên trong chắc là của trẻ dưới mười tuổi...”

Sydel hiểu rồi.

Bây giờ nhìn lại những con búp bê sặc sỡ kia, cô không còn cảm thấy ghê rợn nữa, mà chỉ thấy càng lúc càng kỳ quái, thậm chí còn buồn nôn.

Nhưng... người này có hiểu biết rất rõ, cậu ta làm gì để biết những thứ này vậy?

Nhưng Sydel không có thời gian để suy nghĩ kỹ.

Cô bé trong ghi chép nghĩ rằng bạn bè của mình liên tục biến mất, nhưng người thật sự biến mất lại chính là cô bé ấy——

Trực giác của Sydel nói với cô rằng câu chuyện của cô bé có lẽ ẩn chứa bí mật của cả ngôi nhà cổ, nhưng cô liếc nhìn viên ngọc m/áu trong tay mình, biết rằng mình không thể kéo dài đến lúc khám phá ra bí mật đó.

Viên ngọc m/áu chỉ còn lại một phần ba.

Sydel cúi xuống nhìn một lát, sau đó quay lại nói với Thập Thất: “Chiếc đèn đồng trong tay tôi có thể khống chế ma qu/ỷ, nhưng nhiên liệu của nó là viên ngọc m/áu chỉ có trong Cánh cửa đỏ.”

Câu này cô nói ra hay không cũng chẳng quan trọng, vì vừa nãy Thập Thất đã nhìn thấy rồi.

Thập Thất: “…” Chàng trai im lặng một lúc, ra vẻ đã hiểu.

Sydel tiếp tục nói: “Bây giờ viên ngọc m/áu sắp cháy hết rồi. Tôi phải vào Cánh cửa đỏ lần nữa để tìm một viên ngọc m/áu khác——“

Cô lắc lắc chiếc đèn đồng trong tay và hỏi cậu ta: “Bây giờ, cậu muốn cùng tôi vào Cánh cửa đỏ, hay ở lại đây?”

“À đúng rồi,” để đề phòng bất trắc, Sydel còn cẩn thận nhắc nhở: “Bên trong Cánh cửa đỏ cũng rất nguy hiểm, không thua kém gì bên ngoài.”

Dù muốn coi người này là đồng đội dự bị, nhưng có vài chuyện Sydel vẫn phải giải thích rõ ràng. Như vậy, bất kể Thập Thất có gặp nạn trong căn nhà cổ hay trong Cánh cửa đỏ, thì cũng không thể trách cô thấy chếc mà không cứu.

Nhưng cô vẫn giữ lại một phần thông tin, ví dụ như——

Một người chỉ có thể vào Cánh cửa đỏ một số lần nhất định.

Thập Thất: “Tôi sẽ đi cùng cô.”

Cậu ta không hề do dự.

Sydel: “Được.”

Cô trả lời cũng rất dứt khoát, tiện nhắc nhở thêm: “Khi vào Cánh cửa đỏ, có thể cậu sẽ không còn trong thân thể hiện tại nữa.”

Sydel cho Thập Thất xem viên ngọc m/áu gắn trên chiếc đèn đồng, và màu sắc của viên ngọc chỉ còn lại chưa tới một phần ba.

Cô gái mở đèn đồng, đối diện với oán khí bước ra khỏi phòng.

Thập Thất đi theo sau cô, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chiếc đèn đồng trong tay cô, đôi mắt khẽ lay động, hàng mi rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.

Thực ra, lúc nãy khi Sydel giải thích về viên ngọc m/áu, cậu không nhìn thấy màu sắc... mà cô nói chỉ còn lại một phần ba ấy.

Nếu chiếc đèn đồng không được bật sáng lên, cậu cũng… sẽ không nhìn thấy ma q/uỷ.

Nhưng cậu không nói gì cả

“Cạch.”

Sydel đẩy mở Cánh cửa đỏ thứ hai.

Ánh sáng trắng lóe lên, cô lại tỉnh dậy trên một chiếc giường, mở mắt ra, bên cửa sổ vang lên tiếng chim hót vui nhộn, có vẻ cơ thể này vừa thức giấc, còn hơi ngơ ngác.

“Này, Soo A!” Một cô gái nhẹ nhàng gọi cô: “Hôm nay có bài kiểm tra, đừng đến trễ nhé!”

Người đó nói, không phải tiếng Nhật, cũng không phải tiếng Anh.

Sydel giơ tay lên che đi ánh nắng chói mắt.

... Đây là, Hàn Quốc.