Tô Hồng tỉnh dậy vì đau đớn.
Ban đầu cơn đau chỉ âm ỉ ở cổ tay phải, bà có thói quen ngủ nghiêng, tỉnh dậy phát hiện bàn tay phải kê dưới đầu.
Bà băn khoăn không biết có phải do bị đè lên quá lâu hay không, vừa vặn cổ tay thì cảm thấy đau nhức như hàng ngàn cây kim châm vào xương tủy. Bà đau không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, lúc ngồi dậy trên giường bà phát hiện khuỷu tay, đầu gối và mắt cá chân cũng đau âm ỉ.
Đêm qua trời mưa, có thể là do độ ẩm tăng cao dẫn tới khớp xương đau nhức.
Bà không để ý, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vậy mà trên không trung có một người đàn ông đang lơ lửng bám vào cửa sổ phòng!
Tô Hồng bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh toàn thân, cơn buồn ngủ còn sót lại cũng biến mất, lớn tiếng mắng hai câu rồi lập tức thu mình vào trong chăn. Da đầu bà nhức căng, hàm răng run cầm cập, bà nén cơn đau vừa run rẩy vừa bấm số điện thoại của Tô Tinh.
Hệ thống âm thanh tự động lạnh lùng nhắc nhở rằng số điện thoại bạn đang gọi tới đã tắt máy, có lẽ bây giờ Tô Tinh đang học trên lớp.
Một lúc sau, bên ngoài yên lặng không một động tĩnh, bà lấy hết can đảm cầm con dao quân dụng dưới gối trong tay thật chặt, bà vén chăn ra một khoảng trống, căm căm nhìn ra ngoài mới phát hiện không có người đàn ông nào cả, chỉ là một chiếc áo khoác bông lớn màu đen treo trên ban công nhà đối diện.
Bị dọa một phen hú vía một hồi, Tô Hồng thở phào, cả người tê liệt không chút sức lực nào dựa lên đầu giường lắc đầu nguầy nguậy, đêm qua ngủ quá muộn nên hoa mắt xuất hiện ảo giác.
Mặc thêm áo khoác rồi rời giường, trong lúc tới nhà vệ sinh đi ngang qua phòng Tô Tinh, bà mở cửa quay đầu nhìn vào bên trong. Căn phòng rất nhỏ, sau khi kê một chiếc giường, một chiếc bàn học và một chiếc tủ đã hỏng thì chỉ còn thừa lại một chỗ để ngồi. Chăn được gấp gọn gàng để trên giường, chai nước khoáng bị cắt đôi dùng làm ống đựng bút trên bàn học.
Thằng ranh con này không biết đã không về nhà bao nhiêu buổi tối rồi.
Mấy ngày nay Tô Hồng ở ngoài rượu chè cờ bạc, về nhà say khướt chỉ biết nhào lên giường ngủ luôn, hôm sau tỉnh dậy đã là buổi chiều, thời gian lệch hoàn toàn với Tô Tinh, nhưng nhìn chăn bông tựa hồ chưa có ai đụng vào, không biết Tô Tinh chết trong góc xó xỉnh nào.
Vừa xoa cổ tay vừa bước vào nhà vệ sinh, bà ước chừng đã ba ngày không gặp con trai mình, không nhẽ thằng ranh con lại tham gia tập huấn Olympic Toán học gì gì đó? Làm gì tới mức không gọi một cuộc hỏi thăm chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại nếu Tô Tinh có nơi để đi mà không phải quay trở về nơi quái quỷ này thì cũng không hẳn là chuyện gì xấu cho cam.
Bà cười tự giễu một tiếng, nhìn mình trong gương một lúc, cảm thấy bọng mắt dường như càng ngày càng lớn. Bà vén tóc lên, súc miệng, đang lấy dở kem đánh răng bỗng khựng lại.
Tô Hồng dựa sát vào gương, nghiêng đầu nhìn kĩ, trên cổ gần xương quai xanh có một nốt đỏ không quá lớn, chỉ cỡ đầu ngón tay cái.
Ngón tay bà gảy vết đỏ nhưng không đau, xoa vài lần với chút nước cũng không hết.
Tô Hồng cũng không quá để ý chuyện này, có thể là có côn trùng nhỏ nào đó bò vào trong lúc ngủ, chốc nữa tìm chút thuốc mỡ mắt Erythromycin bôi lên là được.
Sau khi rửa mặt xong ngồi trên giường một lúc, cũng không thiết ăn uống gì, chiếc áo khoác bông lớn màu đen nhà đối diện treo lủng lẳng thoắt ẩn thoắt hiện khiến bà bực dọc không thôi. Bà kéo rèm cửa lên, hút một điếu thuốc, lấy ví tiền rút ra vài trăm đồng, mở ngăn bàn dưới bàn học trong phòng Tô Tinh ra và tìm thấy một quyển sách tô màu ở dưới cuối cùng. Đó là một quyển sách rất cũ, giấy đã ố vàng toàn bộ, trên bìa viết hai chữ ‘Tô Tinh’ xiên xiên vẹo vẹo, còn vẽ một ngôi sao xấu chết đi được bằng bút chì màu vàng.
Mở quyển sách ra, bên trong kẹp một xấp tiền mỏng.
Số tiền Tô Tinh tiết kiệm được sau những lần đi làm thêm đều ở chỗ này, những năm gần đây cậu hầu như không xin tiền của Tô Hồng, mọi chi phí sinh hoạt đều tự mình phụ trách.
Tô Hồng phả ra một làn khói thuốc, hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Bản lĩnh đấy! Có năng lực chê tiền mẹ mày bẩn, sao không có năng lực kiếm nhiều tiền thêm chút nữa đi?”
Bà nhét vài tờ trong ví mình kẹp vào quyển sách sau đó cẩn thận đặt quyển sách trở lại xuống dưới đáy chồng sách bài tập, cuối cùng đóng ngăn kéo lại, khôi phục hoàn toàn về hiện trạng ban đầu.
—–
“Á đù kích thích vãi nồi! Giám thị đến phòng thi của tao đúng lúc tao đang chép sách lia lịa, cũng may phản ứng kịp không thì bị phạt là cái chắc!”
Sau khi kết thúc bài kiểm tra Lịch sử cuối cùng, một nhóm người khoác balo đi về phía cổng trường, Lý Lãng kể lại giây phút chấn động lòng người của mình: “Cả người tao toát mồ hôi lạnh luôn! Nhưng đời đéo may như thế, tao phát hiện ra là tao chép sai con mẹ nó rồi! Câu hỏi đánh giá tầm ảnh hưởng của Tần Thủy Hoàng kia thế đéo nào tao lại chép nhầm thành ảnh hưởng của việc đốt sách chôn Nho(1)!”
(1) Đốt sách chôn Nho là sự kiện Tần Thủy Hoàng cho đốt bỏ nhiều loại sách vở và chôn sống nhiều nho sĩ, diễn ra vào năm 213-212 TCN. Mục tiêu là để loại bỏ hết các tư tưởng, học thuyết tồn tại trong thời Xuân Thu Chiến Quốc, chỉ độc tôn thuyết Pháp gia phục vụ cho sự thống trị của vua chúa nhà Tần.
Lông xanh giơ ngón cái: “Đỉnh! Chép thẳng từ sách giáo khoa ra luôn, anh Lãng ghê gớm! Đêm qua tao chép phao ruột mèo tới hơn ba giờ sáng, mẹ nó sắp mù mắt rồi!”
“Một đám giẻ rách.” Hạ Trì đánh giá.
Lý Lãng bĩu môi: “Lão đại mày còn nói bọn tao được cơ, chắc gì mày đã đạt môn Lịch sử?”
“Xàm vừa.”
Hạ Trì khoác hai balo lên một bên vai cà lơ phất phơ, một tay khoác vai Tô Tinh, khóa áo mở phong phanh, cánh tay rộng mở lộ ra chiếc áo len màu xanh nước biển đậm, cả người trông vô cùng hăng hái phóng khoáng.
“Đừng làm màu nữa, kéo khóa áo lên.” Tô Tinh thúc khuỷu tay đụng hắn một cái, “Đừng để cảm lạnh nữa.”
Vẻ mặt Hạ Trì khinh bỉ: “Cảm lạnh á? Chuyện này có thể sao?”
Một cơn gió thốc qua khiến Hạ Trì lạnh rụt cổ lại, có phóng khoáng hay không cũng cóc quan tâm nữa, vội vàng run rẩy kéo khóa áo cẩn thận.
“Tớ thấy cực kì có thể đó!”
Diễn viên Hạ Trì lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng trưng vẻ mặt tán thành, nghiêm túc gật đầu.
Tô Tinh: “…”
Mới đây một trò chơi trực tuyến đã phát hành đang tiến hành chiêu mộ người chơi thử, Hạ Trì, Lý Lãng và Lông xanh cùng tham gia tuyển mộ. Thông báo chính thức cho biết trong vòng hai mươi tư giờ kể từ khi máy chủ chính thức ra mắt, người trải nghiệm máy chủ ban đầu có thể yêu cầu một bộ trang bị quý hiếm bằng ID của họ. Lý Lãng và Lông xanh vô cùng hào hứng, nói muốn đi quán cà phê internet chinh chiến thế giới mới.
Hai mắt Lý Lãng sáng như đèn pha ô tô, kéo quai balo của Hạ Trì vô cùng háo hức: “Lão đại đi cùng đi! Mày là bang chủ bang phái bọn mình, phải có trách nhiệm chiêu mộ người!”
Lông xanh nói tiếp: “Đúng đấy đúng đấy lão đại đi đê, lâu lắm rồi anh chưa chơi game cùng bọn em.”
Hạ Trì nhìn Tô Tinh, mím môi từ chối: “Không đi, nhạt nhẽo, cai rồi.”
Lý Lãng không tin: “Không thể nào! Mõm nó vừa thôi! Thà mày nói bỏ thuốc còn đáng tin hơn đấy.”
Hạ Trì đạp hắn: “Cút đi!”
“Trời **! Chán vãi lều!” Lông xanh ỉu xìu đá bay một hòn sỏi.
“Lần sau.” Hạ Trì nói.
“Lần nào cũng là lần sau, rốt cuộc là lần nào?” Lý Lãng phản bác.
Tô Tinh có thể nhìn ra Hạ Trì có chút rung động, trong khoảng thời gian này vẫn luôn làm bài đọc sách cùng cậu, có lẽ đồ dở hơi này đã nhịn sắp chết tới nơi rồi.
Cậu kéo tay áo Hạ Trì, nói: “Cậu đi đi.”
“Hả?” Hạ Trì ngập ngừng hỏi, “Đi cùng nhá?”
Tô Tinh lắc đầu: “Mấy ngày nay chưa về nhà, phải về thôi.”
Hạ Trì nhìn sắc trời đã dần buông tối, hắn nói, “Không được, để cậu đi về một mình tớ không yên tâm.”
Tô Tinh mặt mày vô cảm, giọng điệu bình thản trần thuật lại sự thật: “Khu đó không ai dám làm gì tớ cả, không ai đánh bại được tớ.”
“Chuẩn luôn! Lần học sinh giỏi đánh Vương Thiên Long á, một chọi bảy!” Lý Lãng nói, “Lão đại mày bận tâm lo nghĩ vớ vẩn làm gì, cũng có phải nuôi khuê nữ(2) đâu!”
(2) Con gái chưa chồng nhà quyền quý thời phong kiến.
Hạ Trì: “…”
Ông đây nuôi vợ được chưa hả!
Lông xanh đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Em thấy lão đại chưa chắc đã đánh thắng học sinh giỏi đâu, không phải lo cho đời thanh thản!”
Hạ Trì: “Luyên thuyên! Ông đây đéo cần mặt mũi à?!”
Tô Tinh xoay cổ tay, liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói một câu: “Thử xem?”
Hạ lão đại cực kì sĩ diện lập tức chắp tay: “Nào dám, tại hạ nhận thua! Anh Tinh công phu tuyệt đỉnh!”
—–
Hạ Trì cùng Lý Lãng và Lông xanh khoác vai nhau đi chơi game, Tô Tinh đi bộ về nhà một mình, tới chỗ rẽ hẻm nhỏ thấy một người dựa vào tường, nghển cổ về hướng này nhìn dáo dác xung quanh như đang đợi ai đó.
Tô Tinh cũng không thèm nhìn cậu bé mà đi thẳng vào con hẻm, người kia chần chừ tại chỗ một lúc, liếm đôi môi khô khốc của mình, thấy bóng dáng Tô Tinh chuẩn bị bước qua đầu hẻm, cậu bé mới sốt sắng mở miệng gọi một tiếng: “Này…”
Bước chân Tô Tinh ngừng lại, xoay người lại nhìn cậu bé.
“Ừm… anh còn nhớ tôi không?” Cậu bé do dự mở miệng, cúi đầu không dám nhìn thẳng Tô Tinh, “Tôi là người mấy tháng trước…”
“Vẫn nhớ.” Tô Tinh nói.
“Hả?” Cậu bé sững sờ một lát.
Tô Tinh kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Vẫn nhớ.”
Cậu tình cờ cứu cậu bé Omega vào buổi tối nào đó gặp được Hạ Trì, và không lâu sau cũng trong con hẻm nhỏ ấy bắt gặp cậu bé đang cầm một tờ giấy bạc, run rẩy hơ nóng bột phấn trắng.
Cậu bé vẫn gầy da bọc xương, gò má nhô cao và quầng mắt trũng xuống, những đường gân xanh trên cổ như muốn giương nanh múa vuốt, tay chân gầy guộc không chống đỡ nổi thân thể của mình. Nhưng hôm nay trạng thái tinh thần của cậu bé tốt hơn lần trước, có lẽ do đã cắt tóc nên trông có vẻ hoạt bát hơn nhiều.
“Có chuyện gì?” Tô Tinh hỏi một câu vừa lịch sự vừa xa cách.
Cậu bé gãi đầu, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày bẩn thỉu của mình, nói một cách nhanh chóng: “Tôi đợi anh vài ngày rồi, tôi nghe nói gần đây có một nhóm người đang dụ dỗ bắt cóc Beta, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà tôi, tôi chỉ muốn nói với anh một điều, gần đây anh hãy cẩn thận một chút…”
Cậu bé vô cùng yếu ớt, việc hút ma túy đã bào mòn cơ thể cậu, nói một câu dài như vậy cũng vô cùng vất vả, thở hổn hà hổn hển.
Cậu bé nói xong liền xoay người bỏ chạy, từ đầu tới cuối cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Tô Tinh.
“Đợi đã!” Tô Tinh gọi cậu bé lại. Cậu bé chân trái vấp chân phải, loạng choạng ngã xuống đất.
Tô Tinh bước tới trước mặt cậu bé, vươn tay đỡ cậu bé dậy cũng giống như buổi tối ngày hôm đó.
“Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận.”
Rốt cuộc cậu bé cũng thu hết can đảm ngẩng đầu nhìn Tô Tinh, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ tới trung tâm cai nghiện ma túy, tôi không muốn sống như một con chó thêm một giây phút nào nữa, tôi, tôi…”
Vừa nói, cậu bé không tự chủ được tăng lớn âm lượng như tiếp thêm tự tin cho bản thân: “Tôi muốn sống có chút danh dự!”
Lời nói vừa buột ra khỏi miệng ngay lập tức cảm thấy buồn phiền, cậu bé nói với Tô Tinh những chuyện này làm gì? Tô Tinh đã từng cứu cậu bé một lần, nhưng bản thân cậu lại không biết quý trọng cơ hội đó. Một lần sau khi bị Tô Tinh bắt gặp mình và một đám người đang hút ma túy, ánh mắt lạnh lùng của Tô Tinh lúc ấy đã giày vò cậu bé không biết bao nhiêu ngày. Cậu bé soi gương, nhìn thấy bản thân với đôi má hóp lại, con ngươi rã rời và nước mũi không thể kiềm chế được cứ chảy dài trong gương, trông không hề giống con người, cậu chẳng khác nào súc vật cả.
Cậu bé cúi gằm mặt xuống.
“Cậu tên gì?” Tô Tinh đột nhiên hỏi.
Cậu bé sững sờ vài giây rồi mới trả lời: “Trần Bình An, bố tôi gây sự bị người ta đánh chết, mẹ đẻ tôi ra bỏ chạy ngay lập tức, tôi không có hộ khẩu thường trú, là bà nội đặt tên cho tôi, hi vọng tôi bình an vô sự.”
Tô Tinh gật đầu, nói: “Bình An, cậu có thể làm được, đừng phụ lòng bà nội mình.”
Giọng cậu rành mạch lạnh lẽo, giọng điệu mộc mạc nhưng Trần Bình An nghe lại cảm thấy có chút ấm áp.
Trần Bình An mạnh mẽ gật đầu, hai tay nắm thành quyền: “Tôi, tôi có thể!”
Cậu cúi mình chào Tô Tinh, xoay người chạy một mạch.
Tô Tinh vẫn đứng lẳng lặng nơi đó, cho tới khi bóng lưng của thiếu niên Omega hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Cậu bé không bị quái thú nuốt chửng, cậu vùng vẫy bò ra ngoài.
Trần Bình An có thể, Tô Tinh cũng có thể.