Cuối cùng Tô Tinh cũng tìm được ống thuốc ức chế làm lỡ việc của mình.
Không biết từ lúc nào mà ống thuốc nhỏ lọt thỏm vào quyển sách giáo khoa Toán, thảo nào cậu không thể tìm thấy nó trong balo vào đêm giao thừa.
Cậu bơm thuốc vào kim tiêm, vén tay áo lên châm kim tiêm lên cẳng tay một cách thành thục, ngón trỏ từ từ đẩy pít tông xuống, chất lỏng trong suốt chậm rãi đi vào mạch máu.
Da Tô Tinh trắng và mạch máu rất mỏng, vẫn có thể thấy những lỗ kim trên cánh tay lờ mờ chưa khép lại hoàn toàn trước đó, những vết thương nhỏ chồng chất lên nhau rải rác khắp nơi, Hạ Trì đứng cạnh cửa phòng tắm nhìn chỉ cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Rút kim tiêm ném vào thùng rác rồi lấy hai tờ giấy ăn lau những giọt máu ứa ra, Tô Tinh nhéo ấn đường.
“Đau không?” Hạ Trì đột nhiên hỏi.
Một cảm giác khó chịu ngắn ngủi ập tới sau khi tiêm, Tô Tinh hoa mắt chóng mặt như thể bị ai đó dùng búa tạ gõ vào màng nhĩ, không thể nghe thấy những tiếng động khác xung quanh. Cậu há miệng thở hổn hển nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đợi vài giây qua đi thì cơn choáng váng cũng hoàn toàn biến mất, cậu mới hỏi: “Gì cơ?”
“Tiêm nhiều thuốc như vậy có đau không?” Hạ Trì nhíu mi, khuôn mặt lộ vẻ đau lòng xót xa không tài nào giấu nổi.
“Không…” Tô Tinh buông tay áo xuống, vừa định nói không đau thì ngẩng đầu lên thấy sắc mặt của Hạ Trì, vì vậy dừng lại một chút, sau đó duỗi tay ra, nói: “Đau lắm, cậu thổi phù phù cho tớ đi.”
“Ấu trĩ.”
Ngoài miệng Hạ Trì chê cười cậu như vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng vén tay áo cậu lên, thổi hai hơi vào chỗ chích kim tiêm vừa rồi, vừa thổi vừa phát ra tiếng ‘phù phù’.
“Bây giờ không đau nữa,” Tô Tinh vỗ đầu Hạ Trì, “bị cậu trị hết rồi.”
Vừa rồi không cảm nhận được gì nhưng bây giờ nhìn kĩ lại mới phát hiện trên cánh tay Tô Tinh chi chít toàn là vết lỗ do kim tiêm để lại. Một vài lỗ đã chích từ lâu, nhưng vì da cậu rất mỏng nên vẫn chưa lành hẳn, vết tích vẫn chưa lành hẳn thì những vết thương mới cứ chồng điệp lên nhau.
Cổ họng Hạ Trì như thắt lại, hắn cố nén một câu trong cổ họng khô khốc của mình: “Sau này đừng tiêm nữa.”
Tô Tinh buông tay áo xuống, nắm lấy ngón út của Hạ Trì lắc lắc, nói: “Được, đợi bọn mình tốt nghiệp rồi rời khỏi đây sẽ không tiêm nữa. Tớ với cậu, cả hai bọn mình không cần phải tiêm nữa.”
“Vẫn còn hai năm…” Hạ Trì thở dài một hơi nơm nớp lo sợ.
Hai năm ấy, trên cánh tay này sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu lỗ kim tiêm chích đây?
“Chỉ còn hai năm thôi, nhanh lắm.” Tô Tinh cười nói, “Với cả bây giờ có cậu rồi, cậu là liều thuốc giảm đau của tớ.”
Hai năm, chỉ cần hai năm nữa thôi.
Trước khi Hạ Trì xuất hiện, đối với Tô Tinh mà nói, thời gian chỉ là những con số hiển thị trên màn hình điện thoại, từ năm mười ba tuổi tiêm ống thuốc ức chế đầu tiên sau đó tới tuổi mười bốn, mười lăm… Thời gian chỉ nhắc nhở cậu biết mình đã dùng bao nhiêu ống thuốc nhưng lại chưa bao giờ nói cậu biết liệu mình có đang đấu tranh để bước tiếp về phía trước trên con đường cuộc đời mình hay không.
Mãi cho tới khi cậu có Hạ Trì bên cạnh, thời gian mới trở nên sống động và cụ thể hơn bao giờ hết. Sáng sớm tới trường có thể nhìn thấy cậu ấy và chiếc túi sưởi đã được sạc điện đầy đủ; giữa trưa tới nhà ăn ăn một bữa, ăn xong rồi đi dạo hai vòng quanh sân thể dục; giờ nghỉ trưa nắm tay nhau dưới ngăn bàn và cùng nhau nằm bò ra bàn đánh một giấc; tới chiều học phụ đạo ngoài quán trà sữa đối diện trường học; buổi tối về nhà băng qua hẻm nhỏ không một bóng người có thể buông thả ôm đối phương vào lòng và hôn môi, trước giờ đi ngủ cầm điện thoại nói chuyện nguyên nửa tiếng, hầu hết toàn là những câu chuyện xàm xí vô nghĩa nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Khi nhắm mắt lại liền nghĩ tới ngày mai phải đun nước ấm cho cậu ấy, đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng nhất định phải mua cho cậu ấy một chiếc bánh ú và một quả trứng luộc.
Hạ Trì điền từng giây từng giây một đong đầy vào khe hở thời gian của cậu, và cũng thắp một ngọn hải đăng phía trước, dẫn cậu bước về phía ngập tràn ánh sáng.
“Ngờ nghệch ngốc nghếch quá.” Hạ Trì miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên cười.
Tô Tinh hỏi: “Cậu tiêm không?”
“Tiêm chứ.” Hạ Trì gật đầu, lúng túng vặn vẹo cổ mình, “Tớ tiêm vào… khụ khụ, trên chỗ đó đó. Khoảng cách giữa những lần tiêm thuốc cũng dài, Alpha không có kì động dục nên cũng không quá vất vả như vậy, ngày thường biết tiết chế thì cũng có thể khống chế pheromone, không cần tiêm quá thường xuyên.”
“Ò,” Tô Tinh sớm đoán ra Hạ Trì tiêm chỗ nào, bình tĩnh nói: “Cậu tiêm đi, tớ ra ngoài trước.”
Cậu chưa đi được hai bước thì đột nhiên Hạ Trì nắm lấy tay cậu từ phía sau.
Tô Tinh quay đầu lại: “Làm gì?”
Hạ Trì nhướng mi, ý đồ xấu xa nói: “Tớ cũng sợ đau, cậu không giúp tớ thổi ‘phù phù’ à?”
Tô Tinh nhích cổ tay một chút, nói: “Có thể dùng bàn tay hoặc chân giúp cậu, cậu có thể chọn một trong hai.”
Hạ Trì: “… Cậu ở ngoài đợi tớ một lát, sẽ nhanh thôi!”
—–
Hai người nghỉ học ba ngày, Lý Lãng và Lông xanh tiến tới hỏi han niềm nở, trái một tiếng ‘lão đại’ phải một tiếng ‘anh Trì’, tình thế này khiến Hạ Trì suýt chút nữa tưởng mình mắc bệnh nan y. Hắn đánh bụp một phát lên cái đầu đầy tóc xanh cỏ úa của thằng Lông xanh đang rúc vào ngực mình, xua đuổi người ta không thương tiếc: “Lố bịch, lão đại mày chưa chết đâu, ở đây khóc tang cái đéo gì?”
Lông xanh chổng mông ưỡn ẹo, hai tay siết chặt eo Hạ Trì, ngẩng đầu, mắt chớp chớp miệng đớp đớp: “Lão đại ơi bọn em thương nhớ anh! Nhớ anh gần chết á! Nhớ tới mức trà cũng không muốn thưởng! Cũng không thiết ăn uống gì hết á!
“Cút con mẹ mày đi!” Hạ Trì cười mắng, “Hôm qua vừa đăng trong vòng bạn bè đi ăn xiên, mày nhớ tao mà thế à?”
Lý Lãng vội vàng phụ họa: “Đấy là bởi vì bọn tao đều muốn thương nhớ mày ở nơi anh em mình hay tụ tập, nhìn vật nhớ người đó!”
“Mày nhớ cái con cu!” Hạ Trì bị ôm chặt tới mức đĩa đệm thắt lưng sắp lòi ra, túm lấy tóc Lông xanh để nó buông tay. Lông xanh không chỉ có màu tóc như màu cỏ dại mà lúc này cũng bộc phát vẻ ngoan cường của cỏ dại, nói không buông chính là không buông.
“** má…” Hạ Trì bó tay, cầu cứu Tô Tinh, “Bé Trạng nguyên giúp tớ một chút, đuổi thằng mặt lờ này đi đi!”
Tô Tinh đang thay ngòi chì cho bút chì 2B của mình, cũng không ngẩng đầu lên: “Không rảnh.”
“…” Hạ Trì nắm một nhúm tóc xanh, hít sâu rồi thở ra một hơi, để lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Trương Thước, mẹ nó rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Cuối cùng Tô Tinh cũng phản ứng lại, cậu uể oải nhướng mí mắt nhìn lướt qua bên này, nói: “Hóa ra cậu là Trương Thước?”
“Đúng đúng đúng,” Lông xanh vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt eo Hạ Trì, bớt chút thời gian nhớ lại lúc mình bận không ngơi tay, “Tên thật của tôi á, Hỏa Nhạc Thước, nhưng mà chẳng ai gọi thế cả.”
Tô Tinh gật đầu sau đó thay ngòi chì cho bút chì của Hạ Trì, thuận miệng nói: “Thước thạch lưu kim(1), ngụ ý không tồi.”
(1) Thành ngữ Trung Quốc, chỉ kim loại được nung chảy, cũng đề cập tới thời tiết nóng như thiêu như đốt. Ngụ ý tỏa sáng rực rỡ, đóng vai trò to lớn. Thành ngữ xuất phát từ thời Chiến quốc nước Sở trong tác phẩm <Chiêu hồn> của Tống Ngọc (dịch theo Baidu); còn mình search trên Hanzii thì là ‘Vàng dòng chảy mảnh/ Đá cạn dòng chảy vàng’, search cụm này trên Google nhưng không cho ra kết quả gì ngoài khai thác quặng mỏ =))
“Hế! Mẹ tôi lật từ điển chọn tên bừa đấy!”
Hạ Trì: “… Hai người vẫn đang nói chuyện này cơ à?”
Hắn đập bụp một phát lên gáy Lông xanh, nói: “Mày làm khùng làm điên gì đây? Nửa tiếng nữa thi Toán rồi, cút hộ tao cái!”
Đôi mắt bé nhỏ của Lông xanh trừng hắn, vẻ mặt thành khẩn: “Lão đại, em tới tìm anh là có chuyện muốn nói…”
“Rốt cuộc là gì?”
“Lát nữa bài thi Toán… cho bọn em xem ké tí?”
“…”
Khóe miệng Hạ Trì giật giật hai lần, hắn ngàn vạn lần không ngờ cũng có ngày có người muốn mượn bài thi của hắn?
Ngô Siêu vội vã nịnh bợ: “Gần đây thành tích Toán và Vật lí của lão đại tiến bộ vượt bậc, bọn em muốn mượn bài thi của anh học tập lẫn nhau thôi mà, hí hí.”
Hạ Trì cảm thấy có chút tự đắc, khoanh tay trước ngực, nheo hai mắt lại: “Nhiều chuyện vậy à? Không hỏi…”
Tô Tinh ném bút chì đã thay ngòi xuống bàn.
Hạ Trì cảm thấy tội lỗi đầy mình, vội vàng im bặt, nghiêm mặt gõ lên đầu ba thằng đệ, răn dạy nghiêm túc: “Chép chép chép! Lớn thế này rồi mà vẫn chép chép chép! Dồn hết sức cho kì thi cuối kì đê! Chim cút xôi xéo, đừng ảnh hưởng tới việc ôn tập của tao!”
Lý Lãng, Lông xanh, Ngô Siêu: “???”
Tình anh em biến đổi trong chớp mắt thế à?
Lông xanh muốn đấu tranh cho lần cuối cùng, mặt dày cọ tới cọ lui trên người Tô Tinh, hỏi trong vô vọng: “Học sinh giỏi, cậu truyền đáp án cho bọn tôi được không?”
Tô Tinh gật đầu, đồng ý: “Được.”
“Đù má!” Lông xanh nhảy dựng lên, “Học sinh giỏi cậu mới là anh tôi! Anh ruột luôn!”
Ba người khoác vai nhau đi rồi.
Hạ Trì kinh ngạc: “Cậu đồng ý?”
Tô Tinh hỏi lại: “Sao lại không đồng ý?”
Hạ Trì đấm vào lòng bàn tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tớ hiểu rồi, cậu đang thọc gậy bánh xe, ý đồ lật đổ địa vị đại ca của tớ rồi thế tớ làm đại ca đúng không, thâm hiểm khó lường thâm hiểm khó lường à nha!”
Tô Tinh: “…”
Cậu chỉ không muốn Hạ Trì bị phân tâm vì những chuyện khác mà thôi.
Hạ Trì vẫn đang tăng thêm độ kịch tính cho vở kịch mình chế ra, ôm ngực tỏ vẻ đau đớn khôn cùng: “Cậu nói tại sao cơ chứ? Tớ là đại ca thì cậu chính là chị dâu cả, địa vị của cậu cao hơn tớ mãi mãi về sau!”
Tô Tinh lườm hắn đầy lạnh nhạt.
Hạ Trì vội vã chắp tay: “Cậu là đại ca! Anh Tinh!”