Bí Kíp Giả B

Chương 43




Rốt cuộc thì Hạ Trì vẫn là thằng liều chưa từng một lần yêu đương, mặc dù thường xuyên gạ gẫm bạn trai bằng những lời cợt nhả, tuy vậy việc giở trò lưu manh cũng khác nhiều so với mở miệng dâm dê, vừa mới đè con nhà người ta xuống sofa hôn hít cả nửa ngày, hiện tại lí trí giành lại thế thượng phong, hắn vẫn có chút ngượng ngùng.

Hai người vai kề vai ngồi trên sofa, Hạ Trì tặc lưỡi vẫn còn thòm thèm, bé Trạng nguyên quá thơm ngon, môi thì mềm, đầu lưỡi thì trơn, trong miệng còn có hương bạc hà ngòn ngọt…

Cái đờ mờ! Ngày mai thâu tóm toàn bộ sữa chua trong siêu thị! Tích trữ kín tủ lạnh luôn!

Hắn hắng giọng khụ khụ hai tiếng, ôm gối che khuất bộ phận thất lễ trên đùi một cách giấu đầu hở đuôi.

Tô Tinh xé vỏ hai viên kẹo bạc hà ném vào trong miệng, Hạ Trì liếc nhìn cậu qua khóe mắt, phát hiện cậu ngồi thẳng lưng, một bên má phồng lên, vành tai đỏ ửng.

“Sữa chua.”

Tô Tinh chỉ xuống đất, cuối cùng cũng có người nhớ tới hộp sữa chua đào vàng xấu số bị ụp xuống đất, sữa chua chảy từ sofa xuống nền nhà.

Hạ Trì nhìn chất lỏng sền sệt màu trắng ngà dưới đất, trong đầu hiện lên một vài liên tưởng về nửa thân dưới ngay tức khắc.

Tô Tinh rút giấy ăn cúi người định lau sàn, Hạ Trì lập tức nắm lấy tay cậu: “Để tớ.”

Tô Tinh nói: “Tớ làm đổ, để tớ.”

“Tớ hại cậu làm đổ, để tớ để tớ!” Hạ Trì buột miệng thốt lên.

Hai người nhìn nhau giây lát, đồng thời nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lại đồng thời dời ánh mắt, mặt đỏ bừng.

“Vậy cậu làm đi.” Tô Tinh giả vờ bình tĩnh.

Hạ Trì ngồi xổm xuống đất, cầm khăn giấy lau sàn nhà một hồi.

Lau tới lau lui tự dưng có chút ý muốn bật cười khó tài nào giải thích, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Tô Tinh, phát hiện Tô Tinh cũng đang cúi đầu nhìn mình.

“Nhìn cái gì mà nhìn, lau sàn nhà của cậu đi!” Tô Tinh nhướng mày, đạp nhẹ lên đùi hắn.

Hạ Trì sờ mũi, nói: “Lần sau lại tới chỗ tớ ăn sữa chua tiếp.”

“Gì cơ?” Tô Tinh không nghe rõ.

Hạ Trì ném khăn giấy sang một bên, ngồi quỳ dưới đất, dựa đầu lên đầu gối Tô Tinh, hai tay vòng qua khoeo chân cậu, cười trầm thấp nói: “Làm sao bây giờ, thích cậu lắm, thích cậu chết mất.”

Tô Tinh có chút sững sờ, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, cười tới hai mắt híp lại.

Cậu nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm xù xù của hắn, nói: “Bắt chước tớ à, tớ cũng vậy.”

—–

Dịch cúm hoành hành cuối tháng mười hai, trong lớp có tới bốn năm người nhiễm virus, Lý Lãng thường ngày khỏe như vâm cuối tuần tới quán net đánh game bị lây bệnh, cả ngày hắt xì không dứt.

Hạ Trì cực kì đề phòng, ngay khi Lý Lãng quay đầu xuống hắn lập tức lấy sách che mặt Tô Tinh, sợ Tô Tinh bị lây bệnh của Lý Lãng.

“Lão đại, tao thấy mũi tao chẳng khác gì cái vòi nước cả.” Lý Lãng than vãn.

Hạ Trì không có chút đồng cảm nào, một tay che chắn cho Tô Tinh, một tay gõ lên đầu Lý Lãng hai phát, nói: “Cút dùm tao, không có việc gì thì không được quay đầu xuống, mà có việc thì cũng không được quay đầu xuống!”

Lý Lãng tủi thân: “… Tại sao?”

Hạ Trì nói lời thích đáng: “Bởi vì cả người mày toàn là virus.”

Lý Lãng cầm khăn giấy xì mũi: “Trước kia mày không như thế nhá lão đại! Hồi tao bị viêm phổi ngày nào mày cũng tới thăm tao mà.”

Hạ Trì vỗ vai hắn: “Lãng tử, bây giờ không phải trước kia nữa. Trạng nguyên nhà tao vô cùng quý giá, tao còn hận không thể nhét cậu ấy vào túi hút chân không để ôm vào lòng nữa là, mẹ nó mày thì đéo phải, cút hộ tao cái!”

Lý Lãng cảm thấy lời này có chút kì cục, đại ca hắn muốn nhét học sinh giỏi vào túi hút chân không để ôm vào lòng, nghe vừa quái vừa hoảng, phim kinh dị cũng không dám quay tình tiết này đi?

“Ôm con mẹ mày!”

Tô Tinh không nghe nổi nữa, hất tay Hạ Trì đang che mặt cậu ra, mặt tối sầm lại: “Hai người cút xa tôi ra một chút.”

Khóe miệng Lý Lãng như đang lên dây cót, cứ dần dần căng ra, chuẩn bị hắt xì một phát long trời lở đất.

“** mẹ nó!” Hạ Trì tay nhanh mắt lẹ, trùm mũ áo khoác của Tô Tinh lên đầu cậu, sau đó ấn gáy cậu xuống bàn, “Cậu làm tớ yên tâm hơn xíu xem nào, nếu cậu lăn đùng ra bệnh thì tớ là người chạy trước chạy sau chăm sóc cậu chứ ai!”

Trán Tô Tinh đập ‘bịch’ xuống bàn, cùng lúc đó Lý Lãng hắt xì một cái thật to, nước bọt bắn lên mặt Hạ Trì.

Hạ Trì: “… Con mẹ nó mày che tay lại khi hắt xì thì kiệt sức chết hay sao?”

Lý Lãng hắt xì xong cái mũi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, liếc mắt thấy mặt Hạ Trì đen không khác gì nhọ nồi, vội vàng dùng hai tay che miệng lại, nói: “Vừa nãy quên mất!”

“Sao mày đéo quên đái ỉa đánh rắm trên máy bay hả?”

Hạ Trì đạp một cước lên mông Lý Lãng, thằng mặt lờ này nhanh chân bỏ chạy mất, đi hãm hại Lông xanh.

Tay hắn vẫn đặt trên gáy Tô Tinh, trán của Tô Tinh bị thành bàn đập phát đau, cậu đưa tay ra sau lưng, thúc cùi chỏ lên sườn eo của Hạ Trì. Hắn lập tức buông tay vì đau, lúc này Tô Tinh mới ngẩng đầu lên, trùm lại mũ.

Hạ Trì xoa xoa chỗ thắt lưng vừa bị Tô Tinh huých vào, nói: “Chỗ thắt lưng không thể đánh được đâu, bị trọng thương sau này người khổ chính là cậu.”

Tô Tinh lạnh lùng lườm hắn: “Cứ thử xem.”

“…” Hạ Trì gõ nhẹ lên đầu cậu, “Đúng là nhóc con bạc tình mà.”

Gõ xong thuận tay men xuống vành tai cậu sờ soạng tới lui, lại thuận tay vuốt ve cổ cậu.

Tô Tinh không thể nhịn được nữa, ném một ánh mắt hình viên đạn tới khiến Hạ Trì lập tức đứng dậy, chạy về phía nhà vệ sinh.

—–

Hạ Trì sợ Tô Tinh đổ bệnh, trong mắt hắn, bé Trạng nguyên nhà hắn vô cùng mong mong manh manh lại cực kì cao quý, một khi cảm lạnh phát sốt thì đó chính là chuyện động trời.

Hắn đóng then cài chốt cửa ra vào phía sau, cửa này không ai được phép ra vào, cửa sổ cuối phòng học cũng bị khóa tịt lại; buổi sáng tới lớp sớm hơn bất kì ai, việc đầu tiên là sạc điện túi sưởi, chờ Tô Tinh tới là có thể dùng được luôn; ngay cả tới nhà vệ sinh cũng phải đi cùng Tô Tinh, dù đoạn đường hành lang ngắn ngủn chỉ cách vài bước chân, hắn cũng phải đi phía bên ngoài để chắn gió cho Tô Tinh.

Tô Tinh vừa bực mình vừa buồn cười, đã nói với Hạ Trì mấy lần rồi mà vô ích, có khi đồ dở hơi này cảm thấy cậu liễu yếu đào tơ, cậu cũng bó tay đành phải đi theo Hạ Trì.

Cậu phát hiện Hạ Trì tới lớp từ sáng sớm nhưng nửa ngày không uống giọt nước nào, vì vậy cậu tới trung tâm mua sắm dạo quanh một vòng, lúc này tiêu chút tiền cũng không thấy tiếc, hỏi nhân viên cửa hàng muốn một chiếc bình giữ nhiệt chất lượng tốt nhất.

Buổi sáng nào Tô Tinh cũng đun một ấm nước nóng, đổ vào bình giữ nhiệt đem tới lớp cho Hạ Trì, buổi tối lại đem bình về nhà.

Suốt ngày mang cái bình giữ nhiệt nặng trịch đi đi về về, Hạ Trì sợ Tô Tinh mệt, nói mình tự đem về đun nước uống là được. Tô Tinh ‘xùy’ một tiếng chế nhạo, nhà Hạ Trì chất đầy toàn là nước đóng chai Nông Phu Sơn Tuyền, muốn cái đồ dở hơi này đun nước ấm hàng ngày còn khó hơn việc hắn đỗ Bắc Đại.

Trong lòng Hạ Trì vô cùng cảm động nhưng con người hắn trời sinh sợ nhiệt, thậm chí chỉ vì không muốn uống nước ấm, đành phải nhân lúc Tô Tinh không để ý liền mở bình giữ nhiệt ra cho nước nguội bớt rồi mới dám uống.

Cứ như vậy một hai ngày, cuối cùng Hạ Trì cũng tự làm mình mắc ốm.

Giữa trưa thứ sáu hai người tới quán ăn quận Sa đối diện trường ăn trưa, ngay sau khi về lớp Hạ Trì nói buồn ngủ rồi nằm bò trên bàn ngủ thẳng cánh cò bay hơn một tiếng rưỡi. Tô Tinh thử gọi hắn, đẩy cánh tay hắn, Hạ Trì mơ mơ màng màng nắm lấy tay cậu, đưa tới bên miệng hôn hôn, miệng lẩm bẩm: “Ngủ thêm một lát, đừng nghịch, ngoan.”

Tô Tinh vội vàng rụt tay lại, cũng may giọng Hạ Trì nhỏ, không ai trong lớp nghe thấy.

Tới giờ vào học mà Hạ Trì vẫn li bì không tỉnh, Tô Tinh cảm thấy có gì đó không ổn, áp mu bàn tay lên gáy hắn, nóng đến rợn người.

“Hạ Trì, tỉnh tỉnh!”

Tô Tinh nhíu mày gọi hắn vài tiếng, Hạ Trì mới ngẩng đầu dậy, hất tóc, híp mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Ồm ồm, giọng mũi cực kì nặng.

Tô Tinh sờ tới sờ lui trán hắn rồi lại sờ trán mình để so sánh, quả nhiên nóng rực.

“Cậu sốt rồi, đi bệnh viện.”

Tô Tinh cất sách giáo khoa vào balo, sau hai giây ngẩn người Hạ Trì mới phản ứng lại: “Tớ sốt á?”

Tô Tinh kéo tay hắn, nói một cách nghiêm túc: “Đi ngay lập tức, tớ đi cùng cậu.”

Không biết tại sao lúc Hạ Trì nghe thấy đi bệnh viện, đầu lắc như trống bỏi: “Không đi bệnh viện.”

“Không được,” Tô Tinh hiếm khi tỏ lập trường cứng rắn, “Tớ nói đi là phải đi.”

Hạ Trì túm lấy cánh tay Tô Tinh lắc qua lắc lại, chơi xấu nói: “Buổi tối tớ uống thuốc là được rồi, không đi bệnh viện đâu.”

“Không được, tớ đi xin nghỉ, cậu uống trước chút nước ấm đi.”

Tô Tinh lấy bình giữ nhiệt trong ngăn bàn Hạ Trì, vừa mới vặn nắp bình ngay lập tức phát hiện không có chút hơi ấm nào.

Lúc mua đã nói là có thể giữ ấm hơn mười hai tiếng, giá cũng hơn một trăm đồng, không dởm tới mức vừa mới dùng mấy ngày đã hỏng rồi ha?

Hạ Trì thấy tình thế không ổn, cực kì tự giác: “Xin lỗi, tớ sai rồi, tha thứ cho tớ một lần đi có được không?”

Thật sự Tô Tinh có chút tức giận, vừa mở miệng còn chưa kịp buông lời quở trách thì đã thấy hai má Hạ Trì đỏ bừng, khóe mắt cũng phiếm hồng, bám lấy cánh tay cậu nói: “Có được không?”

Tô Tinh khẽ thở dài, nói: “Ngoan ngoãn đi bệnh viện, tớ khen thưởng cho cậu.”

“Thật á?!” Hai mắt Hạ Trì phát sáng, từ khóa ‘khen thưởng’ tự động liên tưởng tới ‘tai thỏ’, “Đi thôi đi thôi, cậu viết giấy phép xin nghỉ đi, tớ gọi xe qua đón!”

Tô Tinh: “….”