Bí Kíp Giả B

Chương 35




Kì thi giữa kì đếm ngược chỉ còn lại hai ngày nữa, bầu không khí giữa Tô Tinh và Hạ Trì trở nên vô cùng xấu hổ.

Ngay cả người cẩu thả không một chút tinh tế như Lý Lãng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, trước giờ học sinh giỏi lạnh lùng như một, cậu không nói câu nào thì thôi, thế mà Hạ Trì cũng bắt đầu giả vờ diễn sâu là thế nào?

Lý Lãng khó chịu ghê gớm, áp suất thấp sau lưng khiến hắn cảm thấy hít thở không thông. Hắn không dám quay người xuống hỏi trực tiếp Hạ Trì xem đã xảy ra chuyện gì, vì vậy viết lên một tờ giấy rồi ném ra phía sau.

“Lão đại, mày cãi nhau với học sinh giỏi?”

Hạ Trì không để ý tới hắn, tờ giấy qua tay liền ném vào thùng rác.

“Học sinh giỏi, cậu cãi nhau với lão đại?”

Bị lão đại từ chối một cách vô tình, Lý Lãng viết một tờ giấy khác muốn ném cho Tô Tinh.

Tờ giấy đáng thương bị Hạ Trì chặn lại trên không trung, số phận thê thảm cuối cùng cũng chui vào thùng rác.

Ngày hôm sau, sự việc lại trở nên kì dị hơn.

Tô Tinh tới lớp trước Hạ Trì, vừa tới đã đưa cho Lý Lãng một cái túi nilon, bên trong là hai quả trứng luộc và một bình sữa đậu nành.

“Cho tôi à?” Lý Lãng chỉ vào mũi mình, nhận lấy vừa mừng vừa lo.

Tô Tinh nâng cằm chỉ về chỗ của Hạ Trì: “Đợi cậu ấy tới thì đưa cậu ấy.”

Lý Lãng: “… Sao cậu không tự mình đưa nó?”

Tô Tinh nhét balo vào ngăn bàn, giương mi mắt lạnh lùng liếc hắn: “Cậu đưa giúp tôi không được sao?”

Lý Lãng bị ánh mắt kia thổi tới Bắc Cực, vội vàng gật đầu: “Được! Quá được luôn! Có gì mà không được!”

Hai mươi phút sau Hạ Trì mới đến, hắn bước vào lớp qua cửa trước, Tô Tinh liền đứng dậy bước tới cửa sau rời phòng học.

Hạ Trì lấy từ trong balo ra một cái túi giấy, ném vào ngực Lý Lãng.

Lý Lãng vui sướng ngây ngất: “Cho tao?”

Hạ Trì nói: “Nằm mơ giữa ban ngày! Đợi Trạng nguyên quay về, đưa cậu ấy giúp tao.”

Lý Lãng:???

Ngày mới còn chưa chính thức bắt đầu mà hắn đã trải qua hai lần thất vọng.

Hạ Trì dặn dò tiếp: “Hôm nay không có bánh bao trứng sữa, vẫn là bánh bao đậu, bảo cậu ấy đừng kén ăn, hai cái bánh bao xá xíu cũng phải ăn, bữa sáng thì ăn nhiều chút.”

Lý Lãng rướn cổ nhìn thoáng qua trong túi giấy có tổng cộng bốn cái bánh bao mềm mụp nóng hổi, hắn thèm tới mức hai mắt sáng như đèn pha ô tô.

Hắn chớp chớp mắt, ra vẻ đáng thương nhìn Hạ Trì chằm chằm: “Lão đại ơi tao cũng chưa ăn sáng đâu đó!”

“Ừ,” Hạ Trì ngồi vào chỗ, tỏ vẻ chuyện không liên quan tới mình mà nói, “Liên quan gì đến tao.”

Lý Lãng nổi giận: “Tình anh em bấy lâu nay không đáng một xu sao?!”

Hạ Trì còn xách một cái túi tới trường, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc túi sưởi nhỏ đưa cho Lý Lãng, miệng nói liến thoắng: “Đợi chút nữa đưa cho cậu ấy cái này. Sáng tao vừa sạc điện, có thể dùng một buổi sáng, giờ nghỉ trưa tới nhà ăn ăn cơm thì sạc điện trong lớp, ăn cơm xong quay về là có thể dùng tiếp.”

“Xì tốp xì tốp!” Lý Lãng bực bội bứt tóc, “Hai người liên tiếp làm cái trò gì đấy? Rõ ràng là ngồi cùng bàn, thế nào cứ bắt tao đưa đồ cho đối phương?! Ủa trước kia tao tạo nghiệt gì vậy trời!”

Hạ Trì nhanh chóng bắt được từ khóa trong lời nói dài dằng dặc này: “Cậu ấy bảo mày đưa tao cái gì?”

Lý Lãng đưa trứng luộc và sữa đậu nành cho Hạ Trì, bĩu môi: “Này, đây này.”

Hạ Trì nhận lấy, giận dữ đạp lên mông Lý Lãng một phát: “Mẹ nó sao không đưa tao sớm, nguội hết mẹ rồi!”

Lý Lãng oan ức: “Ai bảo mày đến muộn thế, đã nguội lâu rồi! Tình anh em hai ta cũng nguội lạnh!”

Hạ Trì ‘hứ’ một tiếng.

Đợi Tô Tinh quay trở lại chỗ ngồi, Lý Lãng đưa bánh bao cho cậu, Tô Tinh nhận túi giấy, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Lý Lãng liếc nhìn Hạ Trì, nói: “Cậu ấy nói cảm ơn.” Sau đó lại liếc nhìn Tô Tinh: “Nó nói không có gì.”

Tô Tinh cầm chiếc bánh bao ăn một cách chậm rãi, Lý Lãng thèm rỏ dãi, xoay nửa người trên xuống phía bàn Tô Tinh, hỏi: “Học sinh giỏi có thể chia cho tôi một cái được không, sáng giờ tôi cũng chưa ăn gì.”

Tô Tinh gật đầu, nói: “Ăn đi, tôi không thích ăn xá xíu.”

Lý Lãng xoa tay hăm he, ngoác miệng cười hê hê: “Tốt quá, tôi thích ăn thịt nhất đó!”

“Khụ khụ!”

Hắn còn chưa kịp thò tay vào trong túi, Hạ Trì đã ho khan hai tiếng bên cạnh.

Hạ lão đại của hắn giơ một quyển sách Tiếng Anh lên, nhìn bề ngoài thì trông có vẻ vô cùng nghiêm túc nhưng thực ra mũi chân đã chạm tới gần mông hắn dưới bàn.

Lý Lãng mặt như đưa đám thu tay về: “Không ăn nữa, cậu ăn đi, tôi uống gió Tây Bắc là no rồi.”

Tô Tinh: “…”

Không bao lâu sau, Lý Lãng lại xoay nửa người trên xuống dưới, đưa cho Tô Tinh một chiếc túi sưởi nhỏ, tuôn ra một tràng như trí tuệ nhân tạo học thuộc lòng sách giáo khoa, giọng điệu không hề nhấp nhô: “Sáng đã sạc điện nên có thể giữ nhiệt trong buổi sáng, giữa trưa tới nhà ăn ăn cơm thì sạc điện trong phòng học, buổi chiều có thể dùng tiếp.”

Nói xong hắn quay đầu hỏi Hạ Trì: “Lão đại, không bỏ sót gì chứ?”

“Khụ khụ!”

Hạ Trì hắng giọng ho hai tiếng, lật trang sách mắt không hề nhìn đi chỗ khác, chân đá mạnh vào ghế Lý Lãng dưới gầm bàn.

Trong lòng Tô Tinh biết chuyện là như thế nào, ý cười thoáng qua khóe miệng, nhận túi sưởi thì phát hiện nó là màu hồng nhạt.

Đồ dở hơi Hạ Trì rốt cuộc có chấp niệm gì với màu hồng nhạt vậy?

Mũ bảo hiểm đưa cậu là màu hồng nhạt, ngay cả túi sưởi cũng phải là màu hồng nhạt?

Hạ Trì giấu đầu hở đuôi núp sau sách giáo khoa, tự cho rằng kĩ năng nhìn trộm của mình không chê vào đâu được, liếc qua khóe mắt thấy Tô Tinh đang cất túi sưởi vào trong ngăn bàn, hắn nhíu mày, lại đạp Lý Lãng dưới bàn.

Lý Lãng sợ tới mứnhảy dựng từ trên ghế lên, xoay người vừa thấy Hạ Trì đưa mắt ra hiệu với mình, Lý Lãng đáp lại bằng động tác tay OK, nói với Tô Tinh: “Học sinh giỏi, sao lại không dùng, mau lấy ra sưởi ấm.”

Tô Tinh nhịn cười, giọng điệu lạnh nhạt: “Không lạnh.”

Lý Lãng nhún vai, tỏ vẻ ‘Tao cố hết sức rồi’.

Hạ Trì làm khẩu hình miệng với hắn.

“Đồ ăn hại.”

—–

Ngày cuối cùng trước kì thi giữa kì cứ như vậy trôi qua.

Tô Tinh không có thói quen trước khi thi mới ôm chân phật, cậu lật ngẫu nhiên hai trang sách Ngữ văn, định lên giường ngủ sớm hơn mọi hôm một chút, vừa mới tắt đèn thì Chu Cẩn Ngôn gọi điện thoại tới.

“A Tinh, mẹ mình lại mang thai tiếp,” Chu Cẩn Ngôn nói ở đầu dây bên kia, giọng điệu không những không có chút vui vẻ nào mà ngược lại có chút áp lực, “đã được bốn tháng rồi.”

“Ừm.”

Tô Tinh không rõ tâm trạng hiện giờ của cậu ấy như thế nào nên chỉ có thể im lặng lắng nghe.

“Ầy, thật ra mình cũng vui lắm nhưng lại cảm thấy…” Chu Cẩn Ngôn có chút phiền não, muốn nói lại thôi, “cảm thấy bản thân mình rất vô dụng. Bố mẹ mình rất tốt nhưng mình cũng biết thật ra bọn họ vẫn luôn muốn sinh một đứa con Alpha… Mình cứ cảm thấy Beta là giới tính vô dụng nhất, đã vậy dân số lại đông nhất, làm gì cũng ở mức trung bình, vĩnh viễn sống một cuộc đời bình thường.

“…” Tô Tinh mở miệng nhưng không nói nên lời, từ trước tới nay cậu không hiểu rõ làm thế nào để an ủi người khác, huống chi chuyện Chu Cẩn Ngôn phiền não lại là điều mà cậu mơ ước bấy lâu.

Cậu đã từng mơ sau khi tỉnh dậy, cậu không còn là Omega nữa mà trở thành một Beta đích thực.

“Nhưng mình thấy cậu đỉnh lắm luôn á, cậu cũng là Beta mà sao lại thông minh vậy, mình cũng được như cậu thì tốt rồi.” Chu Cẩn Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Ngày mai thi rồi, đừng nghĩ nhiều.”

Tô Tinh bẩm sinh đã không được kĩ năng ‘an ủi bạn bè’ thắp sáng, cậu nhịn nửa ngày rồi đáp lại một câu khô khan như vậy.

“A Tinh, cậu có người mình thích không á?” Chu Cẩn Ngôn chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi.

Tô Tinh có chút ngắc ngứ không biết nên trả lời như thế nào. Cậu đứng dậy bước tới bên cửa sổ, màn đêm ngoài cửa sổ trầm lắng, bầu trời bị những sợi dây điện chằng chịt chồng chéo lên nhau chia thành từng mảnh nhỏ.

Một hình bóng chầm chậm xuất hiện trong trái tim cậu, người đó ngồi trên bục giảng, khoác lên mình ánh hoàng hôn rực rỡ.

Tô Tinh rũ mắt, ngón trỏ gõ nhẹ lên khung cửa sổ, trả lời: “Không biết nữa.”

“Mình, mình thích đàn anh khóa trên,” Chu Cẩn Ngôn lấy hết dũng khí nói, “Anh ấy học lớp mười hai ban tự nhiên, là Alpha, mình muốn tỏ tình với anh ấy!”

Tô Tinh ngạc nhiên. Tính cách Chu Cẩn Ngôn vốn dè dặt, việc gì cũng làm theo cách an toàn nhất. Trong kế hoạch cuộc sống của cậu ấy, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết thân với một Beta phù hợp với mình, cùng nhau xây dựng tổ ấm, cùng nhau sống tới hết đời chính là điều hạnh phúc nhất, nhưng ‘tỏ tình’ là một việc liều lĩnh đầy bất trắc mà trước đây cậu ấy thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Chu Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Khoảng thời gian này mình với cậu và còn có Hạ lão đại, bọn Lý Lãng ở bên nhau thật sự rất vui vẻ. Mình cảm thấy làm người phải sống như vậy chứ, có chuyện muốn làm thì phải làm ngay tức khắc, mình thích anh ấy thì phải nói cho anh ấy biết, nếu không mình sẽ hối tiếc cả đời mất! Hơn nữa mình chỉ là một Beta bình thường, mình cũng phải nỗ lực thêm chút nữa!”

Càng nói cậu càng tăng lớn âm lượng, nói to như thể tiếp thêm tự tin cho bản thân mình, nhưng nói xong lại thiếu chút vững tâm, nhỏ giọng hỏi: “A Tinh, cậu thấy mình nói đúng không?”

Tô Tinh trầm mặc, ngón tay gõ lên khung cửa sổ phát ra âm thanh ‘cộc’, ‘cộc’ theo nhịp điệu.

Trên con đường nhỏ hẹp, một con mèo đen nhón chân nhảy qua vũng nước bẩn chạy như bay xuyên vào màn đêm.

Một lúc lâu sau, Tô Tinh dừng động tác lại, nói: “Triển đi, không thử thì sao biết thế nào là tốt thế nào là xấu.”

Thật ra Chu Cẩn Ngôn đã sớm hạ quyết tâm, cũng chỉ có một người tiếp thêm dũng khí cho cậu tiến lên phía trước. Cậu nắm chặt tay, kiên quyết nói: “Ừm! Mình nhất định phải thử một lần.”

Tô Tinh dựa vào cửa sổ, nghe giọng nói của Chu Cẩn Ngôn, im lặng mỉm cười.

Ngay cả mắt kính nhỏ ba phải còn dũng cảm hơn cậu nhiều.

Cậu nhớ tới buổi chiều hôm ấy, cậu và Hạ Trì trùm dưới chiếc áo khoác đen, hơi thở Hạ Trì vấn vương bên chóp mũi và khóe môi cậu.

Có chuyện muốn làm thì phải làm ngay tức khắc, bằng không sẽ hối tiếc cả đời.

—–

Kì thi giữa kì được sắp xếp vào hai ngày thứ năm và thứ sáu, các môn thi được bố trí chặt chẽ, hai môn thi trong nửa ngày.

Phòng thi xếp một cách ngẫu nhiên, Tô Tinh và Hạ Trì ở hai phòng khác nhau, một ở tầng một và một ở tầng ba.

Môn cuối cùng buổi chiều thứ sáu là Tiếng Anh, Tô Tinh nộp bài sớm nửa tiếng, muốn lên tầng trên đợi Hạ Trì.

Khi tới góc cầu thang tầng hai, cậu nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ tầng trên, một người mặc chiếc quần rằn ri bó ống trong đôi bốt ngắn màu đen, đôi chân thon dài thẳng tắp bước từ tầng ba xuống.

Hạ Trì sững sờ một chút: “Cậu…”

Tô Tinh: “Cậu…”

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đồng thời mở miệng lại đồng thời ngập ngừng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ mặt đối mặt nói chuyện với nhau sau bốn ngày, hai người đứng hai bên góc rẽ cầu thang, một trên một dưới, không ai biết nên nói gì.

“Ừ thì…” Hạ Trì sờ cổ, phá tan bầu không khí im lặng trước, “Tiếng Anh khó quá, tôi chép nguyên một đoạn trong bài đọc hiểu rồi nộp luôn.”

“Ò,” Tô Tinh gật đầu, nói, “tôi thấy quá đơn giản, viết xong là nộp luôn.”

Hạ Trì đưa tay che nửa bên mặt, phụt cười: “… Nhóc Trạng nguyên, thế này là đang chế giễu sao?”

Bởi vì tiếng bật cười của hắn, bầu không khí căng thẳng và xấu hổ một cách khó hiểu giữa hai người bỗng giảm bớt đi một chút.

Tô Tinh hắng giọng ho hai tiếng, trịnh trọng thanh minh: “Không phải, đang trần thuật lại sự thật thôi.”

“Vậy cậu…” Hạ Trì bước xuống một bậc thang, dò hỏi, “Cậu lên tầng có chuyện gì sao?”

Giọng nói của hắn mang theo chút bồn chồn nhưng trong lòng lại tràn ngập mong đợi, Tô Tinh nghiêng đầu tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, dường như cậu hơi căng thẳng, năm ngón tay siết chặt lan can cầu thang.

Nhưng rất nhanh sau đó cậu ngẩng đầu lên lần nữa, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Hạ Trì: “Chẳng sao hết, tôi muốn đi tìm cậu.”

Hạ Trì ngẩn người một lúc, sau đó khóe môi mím chặt khẽ run giương lên chầm chậm.

Hắn cười nhẹ nhõm: “Trùng hợp thật đấy, tôi cũng muốn tìm cậu.”

—–

Giờ thi chưa kết thúc, cổng trường vẫn khép kín.

Hai người tìm một chiếc ghế dài trong sân thể dục ngồi xuống, vai tựa sát vai.

Ánh hoàng hôn vàng rực rỡ phủ lên bóng hai người trên mặt đất.

“Chu Cẩn Ngôn nói với tôi cậu ấy thích một đàn anh Alpha, muốn tỏ tình.”

Hạ Trì nói: “Không ngờ mắt kính nhỏ trông vậy mà lại rất dũng cảm.”

“Cậu ấy nói cậu ấy được mấy người bọn cậu truyền cảm hứng, muốn làm gì thì phải làm ngay tức khắc, không thì sẽ hối tiếc.”

Tô Tinh chống tay lên băng ghế, nửa người trên ngả ra sau, ngẩng đầu hướng về phía mặt trời.

Ánh mắt Hạ Trì không tự chủ được mà dừng lại trên mặt cậu, cổ cậu vươn thành một đường cong thanh thoát, nơi yết hầu gồ lên. Tô Tinh rất hiếm khi lộ ra dáng vẻ không cảnh giác như vậy, thường ngày cậu giống như món đồ sứ lạnh lùng, chỉ có lúc này mới có chút hơi ấm.

Ánh mắt hắn lưu luyến đôi môi ửng hồng của Tô Tinh, không biết cảm giác khi chạm vào nó như thế nào, có phải vừa mềm mại vừa ngọt ngào hay không…

Đột nhiên Tô Tinh mở mắt, nghiêng đầu mắt đối mắt với Hạ Trì.

Ngắm trộm bị bắt ngay tại trận, Hạ Trì không chút hoảng sợ, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tô Tinh, nói đầy ẩn ý: “Đúng vậy, có cái gì mà phải sợ.”

Tô Tinh hỏi: “Cậu thì sao?”

Hạ Trì không phản ứng kịp: “Gì cơ?”

Tô Tinh mím môi, khóe môi khô khốc khó mà mở miệng, cậu liếm môi, hỏi: “Có phải cậu… thích Alpha không?”

Hạ Trì có chút căng thẳng, cũng hỏi theo: “Có phải cậu thích Omega không?”

Hai người nhìn nhau, phát hiện biểu tình của đối phương có gì đó không đúng.

“Tôi không…”

“Tôi không…”

Hạ Trì cười ‘xì’ một tiếng, Tô Tinh cũng không nhịn được mà bật cười, lắc đầu bất lực.

“Cậu vẫn luôn cho rằng tôi thích Omega?” Tô Tinh bật cười.

Mũi Hạ Trì sụt sịt, có chút ngượng ngùng.

“Sao cậu lại cảm thấy tôi thích Alpha?” Hạ Trì cười nói, “Nếu tôi thích một người, cho dù giới tính của cậu ấy là gì đi nữa tôi nhất định phải có cậu ấy.”

Tay Tô Tinh khẽ run lên, chậm rãi quay đầu nhìn Hạ Trì.

“Sáng ngày kia cậu rảnh không? Muốn đưa cậu tới một nơi.” Hạ Trì đứng lên, nhìn vào mắt cậu, mời một cách nghiêm túc, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Được.” Tô Tinh cũng nhìn hắn cười, “Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”