Trên đường trở về khu Như Ý, ánh chiều tà vẫn chưa lặn dần xuống đường chân trời.
Bóng Tô Tinh kéo dài trên mặt đất. Cậu nhớ tới buổi tối hôm đó mình và Hạ Trì sánh bước bên nhau, bóng Hạ Trì cao hơn cậu nửa cái đầu, hai người thi thoảng vai chạm vai, tay cọ tay, hai chiếc bóng ngả vào nhau rồi dựa sát lúc nào không hay.
Đi ngang qua cửa hàng tạp hóa vẫn thường lui tới, cậu lấy một túi kẹo bạc hà, trong cửa hàng có hai bé trai khoảng chừng sáu bảy tuổi, một nhóc ngậm kẹo mút, khoác tay cậu nhóc mặc quần yếm. Nhóc quần yếm nghiêm túc nói: “Ô tô con của cậu bị Vương Đại Bảo cướp mất sao không nói cho tớ, sau này không được như thế nữa, không thì tớ không thèm chơi với cậu.”
Nhóc con đang mút kẹo híp hai mắt lại, gật đầu lia lịa nói: “Sau này nhất định sẽ mách cậu, vì tớ thích cậu nhất đó, có chuyện gì cũng phải nói cho cậu.”
Nhóc quần yếm vênh mặt, nói: “Thế thì tớ đây sẽ tiếp tục tốt với cậu nhất thế giới.”
Hai đứa bé hoạt bát nắm tay nhau chạy đi.
Cậu xé vỏ rồi cho một viên kẹo vào trong miệng, trong nháy mắt cảm giác lạnh buốt tràn ngập khoang miệng, cậu hít sâu một hơi, trong không khí đều là hương vị tươi mát.
Cậu cắn viên kẹo, sau đó mỉm cười.
Ngay cả trẻ con cũng hiểu đạo lí ấy, vậy mà cậu nghĩ không thông.
Hạ Trì nói không sai, cậu chính là đầu ngỗng ngu ngốc.
—–
Đi ngang qua hẻm nhỏ, một vài người dựa vào ven tường, trong tay ai cũng cầm một tờ giấy bạc, bên trên là bột phấn trắng.
Người nghiện trong khu vực này cũng không phải là hiếm, những người này cũng không chủ động rước phiền phức vào người, Tô Tinh nín thở, bước chân nhanh hơn, cậu liếc qua nhóm người trước mặt mình chợt phát hiện trong đó có một gương mặt quen thuộc.
Đó là cậu bé Omega cậu cứu vào đêm trước ngày khai giảng trong con hẻm nhỏ.
Đã hai tháng trôi qua nhưng cậu bé vẫn rất gầy, tóc dài gần như che hết hai mắt, gò má hõm sâu, làn da trắng bệch xanh xao bất thường, trên khuôn mặt nổi bật hai quầng thâm mắt và vài nốt đỏ đang mưng mủ.
Cậu bé cũng nhìn thấy Tô Tinh, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn, bàn tay cầm giấy bạc run rẩy, bột phấn bay tán loạn, cậu bé lấy tay kia che lại ngăn không cho bột phấn vương vãi ra ngoài.
Người đàn ông bên cạnh ấn chiếc bật lửa, cậu bé nhanh chóng đưa tờ giấy bạc tới hơ trên ngọn lửa, động tác gấp gáp nhưng cũng cẩn thận nghiêm túc. Tiếp đó, cậu bé lấy một chiếc ống hút nhỏ ra, nhét một đầu vào lỗ mũi và đầu còn lại hướng về phía làn khói lờ mờ tỏa ra, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Một giọt nước mắt chảy từ khóe mắt cậu bé, Tô Tinh từng thấy cậu bé khóc, buổi tối ngày đó gã đàn ông lôi kéo ống quần cậu bé, trong ánh mắt sạch sẽ ngập tràn vùng vẫy cùng không cam lòng, cầu xin Tô Tinh cứu mình.
Giọt nước mắt ngày hôm nay có lẽ không giống với giọt nước mắt hai tháng trước.
Một người giãy giụa muốn bò ra khỏi vũng lầy, một người bị quái vật vũng bùn nuốt chửng.
Tô Tinh không có chút cảm xúc nào, loại người như thế này cậu đã gặp quá nhiều. Cậu bước qua một cách vô cảm, một tiếng thở dài truyền tới từ phía sau như một tiếng rên rỉ sau khi đạt cao trào, lại như một tiếng hô đầy tuyệt vọng.
Khi bước qua con hẻm nhỏ, mặt trời đã lặn khuất sau những rặng núi, và bóng tối như nuốt trọn toàn bộ con hẻm và những người bên trong.
—–
Về tới nhà, trên người cậu không có chìa khóa, đành phải thử vận may xem Tô Hồng có ở nhà hay không. Cậu ấn tay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa, còn chưa kịp kéo tay nắm cửa xuống thì giọng nói của người đàn ông và âm thanh yếu ớt của người phụ nữ láng máng từ trong phòng vọng ra.
Tô Tinh sững sờ, không khỏi nắm chặt tay nắm cửa, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Cậu nén cơn giận đang cuồn cuộn trong lồng ngực, không ngừng thở dốc, nhếch miệng tự giễu, đành tìm bất cứ một nơi nào đó để trú một lúc.
Vừa mới xoay người lại lập tức phát hiện có gì đó không ổn.
Tô Hồng hét lên một tiếng, âm thanh này, không chừng là…
Cậu đạp cửa xông vào nhà, chạy vọt vào trong thì thấy Tô Hồng bị một gã đàn ông bóp cổ trên sofa, quăng mấy tờ nhân dân tệ xuống dưới đất. Người đàn ông xoay bả vai, bàn tay tát mạnh lên mặt Tô Hồng: “Tao ** mày con đĩ điếm, cho mày mặt mũi mày còn chê đúng không! ** chết mẹ mày con đĩ!”
Trong nháy mắt Tô Tinh cảm thấy ngọn lửa đang bập bùng bỗng rực cháy ‘phừng’ tới tận đỉnh đầu, như thiêu cháy lí trí cậu không sót chút tro tàn nào, hai mắt cậu đỏ ngầu, lao về phía trước hai bước, túm lấy cổ gã đàn ông, giáng một cú đấm thô bạo lên mặt gã ta: “Tao *** con mẹ mày!”
Gã đàn ông bị nện một cú đấm bất ngờ không kịp cảnh giác, nổ đom đóm mắt ngay lập tức. Tô Tinh thở hổn hển giống như dã thú bị chọc giận, túm lấy gã đàn ông lê lết từ sofa xuống dưới đất, quỳ một gối lên ngực gã, lấy hết sức bình sinh đấm thẳng lên mặt gã.
Gã đàn ông phản ứng kịp thời, vội vàng giơ cánh tay lên đỡ mặt mình, toàn thân cậu ngập tràn hơi thở tàn bạo, tay với lấy gạt tàn trên bàn trà, giương tay định nện xuống đầu gã đàn ông.
“Tô Tinh –!”
Tô Hồng đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, trái tim Tô Tinh giật nảy lên, quay đầu nhìn mặt Tô Hồng be bét máu dựa vào sofa. Như bị chậu nước đá dội thằng từ đầu xuống chân, cậu buông tay gã đàn ông, chạy tới bên cạnh Tô Hồng, hai tay run rẩy nâng mặt bà: “Bà thế nào rồi? Không sao chứ?”
Tô Hồng nâng tay quẹt qua mặt, kinh hồn bạt vía lắc đầu.
Tô Tinh vén tóc bà lên kiểm tra một hồi, trên trán có vết rách nhỏ, không phải chuyện gì to tát.
Gã đàn ông nhân cơ hội bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy.
Tô Tinh vào nhà vệ sinh vắt khăn mặt, vừa bước ra thì phát hiện Tô Hồng đang quỳ trên mặt đất nhặt từng tờ tiền một.
Bước chân cậu khựng lại, nhìn Tô Hồng đang cúi lưng, xương bả vai nhô cao, bờ vai mỏng như một tờ giấy có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.
“Đừng vậy có được không?” Tô Tinh nói.
Tô Hồng nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên, một bên má sưng đỏ, trên mặt vẫn còn vết máu khô đọng lại.
Bà đã hồi phục tinh thần qua cơn hành hạ kia, quay trở về dáng vẻ cay nghiệt thường ngày.
“Sao? Sợ bẩn à?” Bà quơ vài tờ nhân dân tệ, nói, “Không có chúng nó, mấy năm nay mày sống bằng cách nào?”
Tô Tinh thử giữ bình tĩnh khai thông mối quan hệ với bà. Cậu bước tới, ngồi xổm trước mặt bà, đỡ lấy vai bà, nói: “Mẹ, tôi đã lớn rồi, tôi có thể nuôi mẹ. Tôi có tay có chân, tôi có thể kiếm tiền, còn có thể đưa mẹ dọn tới nơi ở tốt hơn, cho mẹ một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Tô Hồng sững sờ một lúc, bà ngẩng đầu nhìn con trai mình. Đã rất nhiều năm rồi bà chưa nghe thấy Tô Tinh gọi mình một tiếng ‘mẹ’, và cũng rất lâu rồi chưa ngắm nhìn đứa con trai của mình kĩ càng tới vậy.
Tô Tinh đã trưởng thành rồi, đã cao hơn bà rất nhiều, cũng rất đẹp trai, đỡ bả vai bà với đôi tay mạnh mẽ vững vàng.
“Bố không còn nữa, mẹ còn có tôi.” Tô Tinh nhìn thẳng vào mắt bà, nói.
Dường như Tô Hồng bị kích thích khi nghe thấy lời này, người bà run bần bật, đẩy Tô Tinh thật mạnh.
“Mày còn mặt mũi nhắc tới anh ấy! Mày còn mặt mũi nhắc tới anh ấy! Nếu không phải vì mày thì anh ấy sẽ không chết! Đáng nhẽ trước kia tao không nên đưa mày về!”
Tô Tinh bị bà đẩy ra, gáy va vào cạnh bàn trà phát ra âm thanh nặng nề.
Tô Hồng điên cuồng trút giận xong thấy Tô Tinh ngã bên bàn trà, hai tay chống đất, một chân co lại, cái trán tựa lên đầu gối, toàn thân ngập tràn hơi thở cô đơn lạnh lẽo.
Bà hoảng loạn chớp mắt, hé miệng nhưng không biết nói gì, vươn tay muốn đỡ lấy Tô Tinh, lại bối rối không biết nên làm như thế nào. Hai tay bà cứng đờ trong không trung, cuối cùng run rẩy thu về, lật đật quay về phòng mình, đóng ‘rầm’ cửa lại một tiếng.
—–
Dự báo thời tiết thông báo đợt không khí lạnh đầu tiên của năm đã ập tới, Tô Tinh vẫn chưa đổi chăn bông, tay chân cậu lạnh toát nằm trên giường, xoay người cuộn tròn mình lại, thế nào cũng cảm thấy lạnh.
Hình ảnh buổi xế chiều hôm nay hiện lên trong đầu cậu, Hạ Trì ngồi trên bục giảng, khuỷu tay chống đầu gối, lúc ấy vẫn còn ánh mặt trời, bụi lởn vởn trong không khí bao quanh hắn, góc nghiêng anh tuấn của hắn dường như đang phát sáng.
Trong lòng Tô Tinh khẽ gọi tên Hạ Trì hai lần.
Không thể nói cho hắn, Tô Tinh nắm ga giường, muốn cảm nhận chút độ ấm.
Cậu nghĩ, không thể nói cho hắn.
Bởi vì ở nơi ánh sáng càng rực rỡ, bóng hình càng u ám.