Cố Sâm nhìn đến trong lòng nhộn nhạo, không nhịn được đưa tay nắm lấy nam sinh.
Người nọ đột nhiên chấn kinh, phản ứng mạnh đẩy tay hắn ra, lùi về phía sau.
Đến khi sắc mặt thiếu niên trở nên lạnh lẽo, Ninh Thư mới phản ứng được mình đã làm gì, cậu khẩn trương: "Thực xin lỗi thiếu gia, tôi...!chỉ là tôi..."
Chỉ là không quen tiếp xúc thân mật như vậy.
Tuy Ninh Thư chưa hề có kinh nghiệm gì, nhưng cậu theo bản năng cảm giác được những hành động và ánh mắt của Cố Sâm có phần ý vị sâu xa.
Cậu cũng không phải là thấy Cố Sâm có ý gì với mình, xung quanh y kiểu người gì chẳng có, chỉ cần y muốn.
Đối phương chắc là có thú vui ác ý, cảm thấy trêu chọc cậu thú vị thôi.
Ninh Thư không khỏi thầm thở dài, có lẽ cậu đã làm thiếu gia nổi nóng rồi.
Quả nhiên.
Cố Sâm nhìn chằm chằm cậu một lúc, không giận mà cười: "Cậu sợ tôi như vậy"?
Ninh Thư hơi do dự, rồi lại lắc đầu.
Cố Sâm im lặng, chợt cầm chai nước ném về phía cậu, nụ cười không đạt tới đáy mắt: "Ra ngoài hóng gió lạnh một lúc đi".
Ninh Thư không cãi lệnh hắn, bước ra khỏi phòng học.
Hiện tại, thời tiết có chút lạnh, hành lang cũng không có quá nhiều người.
Đại khái là vừa rồi thấy Cố Sâm không vui, mấy nam sinh liếc nhìn Ninh Thư một cái, liền thấp giọng cười nói: "Cố thiếu trước giờ đều nho nhã lễ độ, có thể chọc Cố thiếu sinh khí, cậu ta chắc là người đầu tiên đi".
"Nhìn như ẻo lả, da trắng như sữa bò..."
Những lời nói sau lưng này, Ninh Thư nghe qua rất nhiều, cậu cùng Ninh Hi tuy rằng là song sinh, nhưng không biết vì cái gì, Ninh Hi ốm yếu nhưng màu da khoẻ khoắn, cậu thì dù có luôn phơi nắng cũng không đen đi.
Không ít nam sinh đều ngầm bàn luận sau lưng cậu.
Cậu đã quen, nên cứ làm bộ như không nghe thấy.
Chỉ là Ninh Thư không muốn đụng tới họ, không có nghĩa là họ sẽ không cố ý kiếm chuyện với cậu.
Những nam sinh này ít nhiều ôm tâm lý xả giận và ghi điểm với Cố Thiếu.
Bọn họ luôn cố gắng lấy lòng hắn nhưng không được, lại từ đâu lòi ra một tên tuỳ tùng nhỏ, lại còn chọc giận hắn.
Có thể thấy, Cố Sâm không chỉ chán ghét cậu ta mà còn tỏ rõ muốn chỉnh người.
Vì thế bọn họ cố tình xô đẩy đùa giỡn, làm nam sinh đang đứng ở hành lang té ngã.
Một người trong đó còn giả bộ "không cẩn thận" dẫm lên tay đối phương, cười cười cúi đầu: "Ồ, thật ngại quá".
Ninh Thư cúi đầu, không nói lời nào.
Cậu sao có thể không nhìn ra những người này là cố ý, cậu che lại bàn tay, gương mặt có điểm trắng bệch.
Sau đó ngẩng lên: "Xin lỗi đi".
Những nam sinh thoáng ngạc nhiên, bọn họ không nghĩ người nhìn qua có vẻ dễ bắt nạt như Ninh Thư lại có thể mở lời như vậy.
Họ liền ác ý nói: "Mày là cái thá gì mà muốn tụi tao phải xin lỗi"?
Ninh Thư đứng dậy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm những người này.
Ninh Thư giờ không phải là Ninh đại thiếu gia như đời trước, lúc đó tuy ở nhà cha mẹ thiên vị em trai nhưng người ngoài cũng không ai dám bắt nạt cậu, cùng lắm thì nói xấu sau lưng mấy câu thôi.
Còn ở nơi này, cậu đúng thật không là gì cả.
Thân phận, địa vị của bất cứ người nào trong trường này đều có thể dẫm đạp cậu như cỏ dại dưới chân.
Nhưng điều đó không có nghĩa, cậu sẽ buông xuôi chịu đựng sự bắt nạt.
Ninh Thư yên lặng ghi nhớ từng khuôn mặt của mỗi người ở đây, hơi rũ mi, chuẩn bị bước qua.
Nhưng có người lại đẩy cậu 1 cái: "Ánh mắt gì đó"?
Nam sinh đối diện khinh thường trào phúng: "Chỉ là một con chó, còn tưởng Cố thiếu sẽ để tâm mày chắc".
Hết chương 9.