Chỉ là muốn nhìn thấy Bách Lý Mặc cũng không phải một việc dễ dàng.
Tuy Ninh Thư là ảnh vệ của đối phương, nhưng hiện tại ở Vương phủ cậu cũng không khác gì một hạ nhân quét rác, thậm chí còn hạ đẳng hơn.
Dù sao được giữ lại một tiện mệnh cũng đã cực kỳ may mắn.
Ảnh Nhị nhìn dương mặt tuấn tú của thiếu niên, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi trở về đi, Vương gia rất bận, không rảnh gặp ngươi".
Ninh Thư nhấp môi: "Ta chỉ muốn nói hai câu với Vương gia thôi".
Ảnh Nhị cau mày, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người này, cảnh cáo nói: "Ảnh Thất, có phải ngươi vẫn chưa buông bỏ ý định không? Ngươi cảm thấy mình có 7 cái mạng hay sao"?
Ninh Thư lại có điểm mờ mịt nhìn người.
Chung quy, cậu cảm thấy lời nói của đối phương có ẩn ý.
Nhưng cậu cũng không hiểu ý tứ gì, chỉ tưởng tượng đến bản thân phải ăn bánh bao cả đời, còn không bằng mạo hiểm tìm Bách Lý Mặc.
Dù sao hắn cũng là mục tiêu công lược của cậu.
Ninh Thư cũng tự thấy có lẽ mình đang tìm chết, nhưng cậu cũng không còn cách nào.
Bánh bao ăn với dưa muối hay có nhân này nhân kia cậu còn có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Nhưng cứ ăn bánh bao không, không có gì nữa hết, Ninh Thư cảm thấy cho dù là hoà thượng cũng không chịu nổi.
Đôi mắt lại trở nên kiên định: "Tôi muốn gặp Vương gia".
Ảnh Nhị thấy cậu ngoan cố không đổi, ánh mắt cũng mang theo chút lạnh băng không kiên nhẫn.
Thời điểm y chuẩn bị rút kiếm, cửa phòng phía sau chợt mở ra, âm thanh truyền tới.
"Chuyện gì"?
Ảnh Nhị ôm quyền nói: "Vương gia, Ảnh Thất nói có chuyện muốn bái kiến ngài".
Bách Lý Mặc bước ra, hắn ngọc lập thon dài, y quan đẹp đẽ quý giá, ống tay áo to rộng, ngón tay đường nét hữu lực.
Gương mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, đôi mắt đào hoa hẹp dài hơi rũ xuống nhìn qua, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Hửm? Muốn gặp bổn vương"?
Ninh Thư chỉ bị nhìn một cái như vậy, là có thể cảm nhận được loại khí thế khiến người ta sợ hãi trên người đối phương.
Bách Lý Mặc luôn sâu không lường được, không ai có thể phỏng đoán cảm nhận cùng suy nghĩ của hắn.
Hắn tính cách cổ quá, luôn luôn hành sự tuỳ hứng.
Cặp mắt hạnh của thiếu niên nhìn vào nam tử quý khí, không nhịn được lên tiếng: "Vương gia, thuộc hạ biết sai rồi".
"Về sau, sẽ không lại làm chuyện khiến Vương gia không vui".
Tuy Ninh Thư không biết thân thể này đã xảy ra chuyện gì cùng Bách Lý Mặc, nhưng đối với ảnh vệ theo hắn mười mấy năm lại có thể vô tình như vậy, ở một phương diện nào đó, chứng minh nguyên chủ hẳn đã làm gì khiến đối phương rất tức giận.
Một phần cũng cũng có thể nhìn ra, Bách Lý Mặc này thật sự là người máu lạnh vô tình.
Người máu lạnh là khó công lược nhất, Ninh Thư thầm thở dài, giờ cậu muốn xoát hảo cảm của người này, càng là một chuyện khó hơn lên trời.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất, khẽ nâng mắt, đôi mắt kia sạch sẽ vô ngân, cũng có chút ướt át.
Đi xuống nữa là chiếc cổ thon dài, ẩn hiện dưới dưới lớp cổ áo.
Đôi mắt Bách Lý Mặc càng thêm thâm thuý, hắn hơi nhướng mày, lộ ra biểu tình cười như không cười: "Ngươi sai gì"?
"Không nên va chạm Vương gia".
Ninh Thư cúi đầu, có chút khẩn trương nắm chặt tay, tận lực nói giảm nói tránh.
Bách Lý Mặc im lặng.
Đến lúc Ninh Thư quỳ đến có điểm chết lặng, đối phương mới không nhanh không chậm nói: "Ảnh Thất, ngươi tìm bổn vương có chuyện gì"?
Ninh Thư nâng mắt, lấy hết can đảm nói: "Vương gia, Ảnh Thất không muốn ăn bánh bao nữa".
"Chỉ cần ăn đồ ăn bình thường gì đó cũng được rồi".
Bách Lý Mặc không chút để ý nói: "Ngươi là đang bất mãn với bổn vương sao"?
Ngữ khí nói chuyện của hắn rất lãnh đạm.
Nhưng Ninh Thư lại cảm giác được một cổ lạnh băng cực hạn.
Tầm mắt nam nhân nhìn cậu cũng không có một chút độ ấm.
wattpad @huyenhuyen3710
Thậm chí mang theo một chút chán ghét nhỏ đến khó phát hiện.
Ninh Thư ngâu ngốc một chút, không biết phải trả lời như thế nào đành trầm mặc nói: "Thuộc hạ không dám".
Bách Lý Mặc từ trên cao nhìn xuống cậu, mở miệng nói: "Người đâu, ban một bàn rượu và thức ăn".
Ảnh Nhị đã biết ý định của Vương gia, trầm mặc đứng một bên, ánh mắt có chút thương hại nhìn thiếu niên đang quỳ trên đất, cũng có phần lạnh nhạt.
Ban đầu, Ninh Thư cũng không biết Bách Lý Mặc muốn làm gì, chờ đến khi đồ ăn được dọn lên, cậu mới hiểu, hắn là muốn cậu ăn hết toàn bộ những thứ này.
Một bàn đồ ăn lớn.
Linh Linh: "Ký chủ!!! Một bàn lớn như vậy chắc chắn anh không ăn hết.
Linh Linh thấy rõ ràng hắn muốn làm khó anh"!
Cuối cùng Ninh Thư cũng hiểu vì sao danh hào của Bách Lý Mặc ở kinh thành lại làm người nghe biến sắc, ngay cả đại thần trong triều cũng không muốn nhắc tới.
Bách Lý Mặc bị coi là biến thái, hoàn toàn là vì tâm tư của hắn yêu thích việc tra tấn người khác.
Cậu nhìn bàn đồ ăn trước mặt này, trầm mặc, sau đó ngồi xuống yên lặng bắt đầu ăn.
Linh Linh: "Ký chủ, anh thật sự không định ăn cho xong đi? Nhiều như vậy, chắc chắn ăn không hết".
Ninh Thư nhấp môi: "Nhưng nếu anh không ăn, sẽ càng chọc giận hắn".
Bắt đầu ăn là thưởng thức hương vị.
Trù thần Vương phủ trù nghệ rất tốt, mỹ vị là thứ bá tánh bình thường ăn không được.
Nhưng nếu đã chắc bụng, lạnh cưỡng ép nuốt xuống, đó chính là thống khổ.
Vì không có đũa nên thiếu niên phải đỡ tay áo, chậm rãi đưa đồ ăn vào miệng.
Săc mặt bình tĩnh.
Nhưng dần dần, sắc mặt liền tái nhợt.
Bách Lý Mặc cũng không còn ở đây, hắn không có hứng thú đi xem một hạ nhân làm sao ăn hết bàn ăn này.
Qua một canh giờ sau, hắn mới nhớ tới, thuận miệng hỏi một câu.
Ảnh Tứ: "Hồi Vương gia, Ảnh Thất vẫn còn ăn ở đó".
Bách Lý Mặc thấy chút hứng thú: "Hửm? Đi xem".
Dạ dày Ninh Thư đã sắp nổ tung.
Trên bàn còn dư vài đĩa thức ăn đã nguội lạnh.
Sắc mặt cậu tái nhợt, động tác có điểm thong thả ăn món này món kia.
Tìm vui trong khổ nghĩ thầm, ăn bàn này xong chắc 3 ngày nữa cũng không cần ăn cơm.
Vậy cũng khá tốt, ít nhất mấy ngày khỏi ăn bánh bao khô khan.
Ninh Thư nỗ lực nuốt xuống thức ăn sắp lên nghẹn lên tận cổ, ngay cả lúc Bách Lý Mặc tới cậu cũng không chú ý.
Bách Lý Mặc mắt lạnh nhìn một màn này.
Thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ trắng nõn, vẻ mặt nghiêm túc ăn đồ ăn trên bàn, cũng không có chút phản cảm cùng ghét bỏ nào.
Đôi mắt ướt át nhìn qua phá lệ xinh đẹp.
Mặt tái nhợt, cánh môi còn dính một chút dầu mỡ.
Y cuối đầu, cái miệng nhỏ nhấm nuốt đến hai má hơi phình phình ra.
Thế này so với dĩ vãng nhìn thuận mắt hơn một chút.
Bách Lý Mặc lên tiếng: "Đủ rồi".
Thiếu niên nâng mặt nhìn lên
Bách Lý Mặc híp mắt lại, lãnh đạm nói: "Hôm nay, tới đây thôi".
Đôi mắt hắn đen tối: "Bắt đầu từ mai, ngươi làm thị vệ bên người của bổn vương".
Hắn nói xong lời này liền rời đi.
Mà Ninh Thư ngồi tại chỗ, có điểm sững sờ chớp chớp mắt.
Một hồi lâu sau cậu mới bừng tỉnh, nhìn đồ ăn dư trên bàn, tốt ghê không cần ăn hết.
Ảnh Tứ đi đến, nhìn cậu một cái rồi nói: "Tiểu tử ngươi đúng là đạp trúng vận cứt chó, cũng không biết Vương gia nghĩ thế nào, thế nhưng muốn để ngươi làm thị vệ bên người".
Lúc hắn nói những lời này cũng không có ngữ khí hâm mộ gì, ngược lại có một loại đồng tình khó nói thành lời.
Ninh Thư không nói lời nào, cậu ăn no quá rồi.
Nhịn không được sờ sờ bụng lại nấc một cái.
Ảnh Tứ buồn cười.
Ninh Thư đỏ mặt, do dự nói: "Đồ còn dư làm sao bây giờ"?
Ảnh Tứ nhìn thoáng qua nói: "Cho chó ăn".
Ninh Thư nâng mặt, có điểm ngượng ngùng nói: "Tôi có thể gói về không"?
"Ý ngươi là muốn mang đồ ăn về"?
Ảnh Tứ nghe không hiểu câu nói lắm, nhưng hắn có thể đại khái đoán ra ý tứ.
Ninh Thư gật gật đầu.
Ảnh Tứ nói: "Có thể." Hắn dừng một chút: "Nhưng mà, Ảnh Thất, ngươi thật là càng ngày càng kỳ quái".
Cổ đại và hiện đại có điểm bất đồng, người ở đây tâm tư cực kỳ cẩn mật.
Đáy lòng Ninh Thư hơi khẩn trương, cậu đương nhiên biết nói nhiều sai nhiều, suy nghĩ mãi mới cẩn thận mở miệng nói: "Đại khái là dạo một một vòng qua quỷ môn quan nên có rất nhiều chuyện chợt nghĩ thấu".
Trở thành thị vệ bên người Bách Lý Mặc, hiển nhiên là một tấc không rời.
Ninh Thư tận mắt nhìn thấy một thị nữ, không cẩn thận làm ngã chén trà, nước đổ trúng người nam nhân mang mặc ngọc hoa y.
Đối phương nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lãnh khốc vô tình mở miệng: "Lôi xuống, chém cho chó ăn".
Thị nữ đang quỳ trên đất lệ dâng quanh tròng, lung lay sắp đổ, dung nhan lại là nhất đẳng mỹ mạo.
"Vương gia, Vương gia xin tha mạng mà Vương gia..."
Ninh Thư nhịn không được nhìn thêm vài lần, trong lòng có chút phức tạp.
Cậu cho rằng lời đồn ít nhiều cũng có điểm phóng đại, nhưng thì ra cậu đã xem nhẹ sự đáng sợ và hung tàn của Bách Lý Mặc.
"Như thế nào? Ngươi không muốn ả chết"?
Dường như chú ý tới tầm mắt của cậu, Bách Lý Mặc nhìn qua, cặp mắt hẹp dài sâu không thấy đáy.
Rõ ràng đang là ban ngày, lại làm người ta đổ mồ hôi lạnh.
Ngữ khí của hắn như đang dò hỏi một con chó con mèo bên đường, không chút để ý, lại mang tia lạnh băng ẩn giấu.
Ninh Thư khẽ run lại có chút trầm mặc nói: "Thuộc hạ, không dám".
Dù cậu quý trọng mạng người thật, nhưng cậu cũng không ngây thơ cho rằng, chỉ cần mình cầu xin thì Bách Lý Mặc sẽ buông tha cho thị nữ này.
Bản thân cậu còn khó bảo toàn.
wattpad @huyenhuyen3710
Nhưng không biết có phải thị nữ nhìn ra đáy mắt có sự không đành lòng của cậu hay không, thế nhưng lại thay đổi phương hướng, quỳ cầu xin cậu: "Công tử, nô tỳ không muốn chết, công tử, cầu xin hãy cứu nô tỳ một mạng đi"!
Bách Lý Mặc gợi lên khóe môi, nhưng đáy mắt lại không có nửa ý cười.
Nếu có gì đó cũng chỉ là rét buốt cùng máu lạnh sâu không thấy đáy.
Ninh Thư nhìn thị nữ đang cầu tình với mình nhẹ giọng nói: "Cô cầu tôi cũng vô dụng, bởi vì tôi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Vương gia thôi".
Có lẽ thiếu niên quá ôn nhu, thị nữ này sửng sốt một chút, lại như lẩm nhẩm cái gì đó.
Trong mắt Bách Lý Mặc nhiều thêm một chút ý cười: "Ngươi muốn hắn cứu ngươi, cũng không phải là không thể, chỉ cần hắn nguyện ý đổi mạng cho ngươi, bổn vương liền đáp ứng không giết ngươi".
Thị nữ kia sắc mặt trắng bệch, hy vọng trong đáy mắt hoàn toàn dập tắt, mặt xám như tro tàn ngồi bệt xuống đất.
Ninh Thư nghe được tiếng kêu thê thảm của nàng ngoài kia, môi khẽ nhúc nhích, có điểm mờ mịt.
Giờ có lẽ cậu đã thật sự cảm nhận được điểm khác biệt giữa hiện đại và cổ đại.
Cổ đại, những người nắm giữ quyền thế thật sự xem mạng sống như cỏ rác.
Bách Lý Mặc đứng lên nói: "Giờ có phải ngươi cũng đang cảm thấy bổn vương máu lạnh vô tình, không xem mạng người ra gì"?
Ninh Thư nói: "Không dám".
Nam nhân đi đến trước mặt cậu, hơi nâng cằm cậu lên, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào: "Ả ta là do người khác cài vào câu dẫn bổn vương".
Bách Lý Mặc thấp giọng nói: "Bổn vương sao lại không hiểu được".
"Ảnh Thất".
Ngươi nói ta có nên giết ả không"?
Ninh Thư nhìn đôi mắt của người trước mặt, bên trong chỉ có vô tình.
Lạnh băg từ đầu ngón tay hắn truyền đếm làm Ninh Thư rùng mình..