Vành mắt Ninh Thư lập tức đỏ lên, cậu cũng không biết vì sao trong lòng lại có một loại cảm giác ê ẩm.
Cảm giác như muốn khóc lên, còn có một chút tủi thân.
Chưa từng có người nói với cậu những lời này.
Trong thế giới nguyên bản của Ninh Thư, thứ cậu nghe vĩnh viễn chỉ là thanh âm thất vọng cùng tràn ngập oán trách của cha mẹ: "Tiểu Thư, con lại muốn bôi nhọ em trai, đổ lỗi nói nó làm chuyện này sao? Sao tâm tính con lại xấu xa như vậy chứ! Em trai mới bao lớn mà con cứ đẩy trách nhiệm lên người nó hả"?
"Ninh Thư, con làm chúng ta quá thất vọng rồi! Đến khi nào con mới có thể ngoan ngoãn, hiểu chuyện như em trai"?
"Anh à, sẽ không có ai tin tưởng anh đâu, bởi vì bọn họ chỉ thương tôi..." "Mà anh, vĩnh viễn chỉ có thể núp trong góc, làm kẻ đáng thương..."
...
"Khóc cái gì"?
Bàn tay thon dài, có chút vuốt ve má Ninh Thư.
Cố Sâm cúi đầu, ôn nhu đặt môi lên khoé mắt cậu.
Ninh Thư cũng không biết mình khóc vì điều gì.
Có lẽ là vì, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự tin tưởng của người khác.
Cậu nắm chặt vạt áo Cố Sâm, cảm thụ đôi môi kia từng chút, từng chút hôn lên những giọt nước mắt đang rơi xuống.
Cậu thẹn thùng hơi xoay đầu đi, một bên má đối diện với y, ngại ngùng nói: "Đừng, bẩn..."
"Tôi không chê.
Nhưng em có vẻ buồn vì chuyện cũ, hửm?" Cố Sâm xoa xoa mặt cậu, lại đặt môi di chuyển lên xuống, tiếng nói ép tới có điểm thấp: "Nói tôi nghe, sao lại khóc"?
Ninh Thư không nói lời nào.
Trong nháy mắt kia, cảm xúc của cậu bị ảnh hưởng rất lớn.
Cậu chợt cảm thấy thiếu niên biến thái cũng không quá đáng ghét nữa.
Thế nhưng cậu cũng không muốn nói chuyện của mình cho Cố Sâm biết: "Chỉ là mắt hơi khó chịu thôi, thiếu gia".
Cố Sâm nhìn chằm chằm nam sinh nhìn hồi lâu, cũng không theo đuổi đề tài này nữa.
Trong lòng Ninh Thư vẫn có điểm thẹn thùng.
Cậu chưa bao giờ chủ động bày ra nội tâm yếu đuối như vậy trước mặt người nào khác, ngay cả cha mẹ thân sinh.
Nhưng hiện tại, cậu lại phơi bày hết cho một thiếu niên còn chẳng lớn hơn cậu.
Ninh Thư thấy Cố Sâm đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi quay mặt đi.
Nhưng một đôi tay mạnh mẽ nắm cằm cậu xoay lại.
Ánh mắt Cố Sâm thâm thúy nhìn sâu vào cậu nói: "Sau này không được khóc trước mặt người khác, đã biết chưa"?
Ninh Thư vẻ mặt mờ mịt, không biết thiếu niên lại trầm mặt vì cái gì.
Còn có nguy hiểm.
Cậu không nhìn thấy bộ dáng mình như thế nào ngay lúc này.
Đôi mắt hồng như thỏ con khiến người ta yêu thương.
Làn da trắng mịn mềm mại lại dễ khơi gợi tội ác, làm người ta muốn trói chặt cậu trên giường, nặng nề đè xuống, để đôi mắt kia thấm ướt nước mắt nhục dục.
Nhỏ vụn, mang theo khóc nức nở, còn có tiếng rên rỉ uất ức.
—---------------------------------------
Nguyễn Đình Đình không đi học, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày trôi qua, liền có tin tức nữ sinh vì vấn đề sức khoẻ nên sau này cũng không đến trường nữa.
Ninh Thư trong lòng lộp bộp một chút, cậu đương nhiên biết đây là kiệt tác của ai.
Chỉ không biết Cố Sâm đã dùng thủ đoạn gì có thể khiến Nguyễn Đình Đình an phận.
Thế nhưng trực giác mách bảo cậu không nên hỏi.
Nhưng trong vòng, lại truyền ra một chút tin tức.
Nghe nói Cố Sâm vì tuỳ tùng nhỏ kia, can thiệp không ít chuyện.
Tiếng gió truyền đi, một ít con cháu phú nhị đại lộ ra ý cười không rõ ràng.
Lúc thiếu niên đi vào phòng vip đặt sẵn, Lý Hoành liền tiến lên, vỗ vai hắn: "Cuối cùng cũng đợi được Cố thiếu ha".
Những người khác trong phòng cũng chào hỏi Cố Sâm.
Đây đều là người trong vòng thượng lưu, thi thoảng vẫn tụ tập.
Hôm nay là sinh nhật Lý Hoành, mọi người đều nể tình tới chơi.
Họ còn chỉ điểm một ít người đến bồi rượu, thoạt nhìn sạch sẽ lại xinh đẹp.
Cố Sâm vừa ngồi xuống, liền có hai người đẹp dựa lại gần: "Cố thiếu".
Ngón tay uyển chuyển lướt trên ngực, mang theo một chút câu dẫn cùng ám chỉ.
Có người lập tức huýt sáo một tiếng: "Cố thiếu, diễm phúc lớn thật nha, mỗi lần có Cố thiếu ở đây, tầm mắt của mấy người đẹp này đều hận không thể dính chặt trên người cậu".
Tuy rằng nhóm công tử ngồi đây tuổi tác chẳng lớn bao nhiêu, đa số còn đang học cao trung, thế nhưng những chuyện nên hiểu, không nên hiểu họ đều thành thục.
Có nhiều người 14, 15 tuổi đã khai trai.
Cố Sâm ở trong vòng này, luận ngoại hình luận địa vị đều là xuất sắc nhất.
Tất nhiên càng có một đống người tình nguyện dâng hiến.
Cố Sâm cười như không cười nhìn thoáng qua người nói chuyện: "Hâm mộ hả? Cho đó".
Người nọ ngượng ngùng.
Tươi cười quyến rũ của người đẹp bên cạnh nháy mắt biến mất, sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng cười vui nói: "Cố thiếu không thích kiểu như em sao"?
Cố Sâm nhìn cô ta một cái, không chút để ý mà nói: "Cô cảm thấy tôi thích kiểu gì"?
Người đẹp cho rằng y đang tán tỉnh mình, thầm vui trong lòng, đôi mắt cũng trở nên có chút mị hoặc: "Cố thiếu dĩ nhiên thích người tuyệt đẹp khó gặp".
Thiếu niên dựa vào lưng ghế, chân bắt chéo, châm một điếu thuốc.
Người đẹp vốn định bật lửa giúp hắn, lại bị cự tuyệt.
Cố Sâm nhả khói thuốc, dường như trời sinh hắn làm điều gì nhìn cũng ưu nhã, đẹp mắt.
Gương mặt thanh quý ẩn hiện trong làn khói, đôi mắt ẩn càng sâu.
Hắn cất giọng nhàn nhạt: "Cũng không phait tuyệt đẹp..."
Nhưng có thể câu mất hồn người đi.
Lý Hoành còn tưởng rằng Cố Sâm sẽ giữ người lại, nhưng cuối cùng người đẹp lại phải lưu luyến rời đi.
Y lại gần hỏi: "Chướng mắt"?
Cố Sâm đang cùng bọn họ chơi Poker*, lãnh đạm nói: "Hôm nay không có hứng thú".
"Cố thiếu nói không có hứng thú, vậy gọi thêm mấy kiểu đi, người ở đây không tồi đâu".
Một phú nhị đại đề nghị.
Cố Sâm nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Ước chừng qua nửa giờ, Cố Sâm lại nhìn thoáng qua di động, hắn gửi tin nhắn mà đến giờ vẫn không có hồi âm.
Thần sắc dần trở nên lạnh nhạt hơn.
Đám người xung quanh thấy vậy, liền nổi lên tâm tư khác.
Mấy ngày nay, khắp nơi đều truyền đến tin tức Cố thiếu hình như đang thấy hứng thú với một nam sinh.
Trong vòng bọn họ loại chuyện này cũng không hiếm lạ gì, đôi khi cũng để tìm cảm giác kích thích.
Thân phận Cố Sâm không đơn giản, trước nay đều là người khác tranh giành nịnh bợ hắn.
Những người này đương nhiên nhìn ra hắn có cao hứng hay không.
Bọn họ tranh thủ lúc Cố Sâm và Lý Hoành đang nói chuyện, ngầm liếc mắt lén bàn bạc với nhau.
Trong đó một người đi đầu nói: "Cố thiếu không phải thích tuỳ tùng nhỏ họ Ninh kia sao"?
"Lưu thiếu muốn làm gì"?
Lưu thiếu lộ ra tươi cười ý vị không rõ, nói: "Đem người sửa soạn một chút, cho Cố thiếu một bất ngờ lớn".
"Tốt nhất là trang điểm thanh thuần lại quyến rũ, Cố thiếu thấy mới có thể cao hứng".
Có người chần chờ nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, dù sao cũng là người của Cố thiếu, nếu Cố thiếu tức giận thì sao"?
Lưu thiếu không để bụng: "Sợ cái gì, bất quá cũng chỉ là đồ chơi nhỏ mà thôi, đem tới để trợ hứng.
Cố thiếu nói không chừng sẽ thật vui, chỉ cần hắn cao hứng, thì xong chuyện rồi."
Người nọ cũng cảm thấy có lý.
Dù sao cũng là đồ chơi thôi, ai sẽ để ở trong lòng.
Thêm nữa, bọn họ cũng muốn nhìn thử, nam sinh có thể làm Cố thiếu hứng thú sẽ trông như thế nào..