Chương có nội dung bằng hình ảnh
*nguồn: Pinterest*
- -------------------------------
Trương Gia Hào là người kiên định chủ nghĩa duy vật. Anh ta không tin chuyện quỷ thần, chỉ luôn tin rằng mọi vụ án đều do con người cố ý. Từ mọi dấu vết tìm ra kẻ phạm tội, đó chính là công việc của anh ta.
Nếu thế giới này có quỷ, anh ta phải phá án sao đây?
Anh ta luôn coi thường những trò ma quỷ vì anh ta luôn tin rằng đằng sau những chuyện đó đều do bàn tay con người dựng nên. Những vụ án mà anh ta từng phụ trách, luôn có một số người thề thốt việc đó là quỷ làm nhưng chân tướng thì không phải vậy.
Vụ án của Lý Diễm Hồng vốn là vụ án thông thường. Ngoài hành tung khó đoán của Lý Diễm Hồng và những màn thoát thân khó hiểu của bà ta mỗi khi bị truy bắt, vụ án đó không có gì quá đặc biệt.
Vậy mà giờ đây, Trương Gia Hào đã được mở ra một tầm nhìn mới.
So với thứ đằng sau Lý Diễm Hồng, vị bên cạnh Cố Ỷ càng dễ thu hút sự chú ý. Bộ váy cổ phong màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt. Nàng đứng ẩn dưới mái hiên dường như không muốn phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang. Chiếc váy đỏ được bao quanh bởi màn sương đen đang đong đưa nhè nhẹ. Nhìn thôi cũng đã biết kẻ đó không phải nhân vật đơn giản...có lẽ là quỷ?
Thân ảnh phía sau Lý Diễm Hồng hình như phát giác ánh mắt của Trương Gia Hào. Ả quay nhìn anh ta. Viên cảnh sát dày dặn kinh nghiệm như Trương Gia Hào cũng bị giật mình vì khuôn mặt của ả.
Một gương mặt trắng bệch không huyết sắc, không phải dạng trắng vì phấn trang điểm như chị em phụ nữ mà thật sự trắng không một chút máu. Trương Gia Hào luôn phân biệt rõ hai thứ này.
Còn vị bên cạnh Cố Ỷ, mặt nàng không thuần trắng mà pha chút màu xanh đen. Dung mạo diễm lệ không phân cao thấp với Cố Ỷ nhưng nhìn vào liền thấy lạnh buốt rợn tóc gáy. Mặc dù trời đang giữa trưa oi bức nhưng chỉ cần nhìn nàng tự dưng bị rùng mình vì lạnh.
Trương Gia Hào thu hồi tầm mắt, quay lại đối mặt với thứ sau lưng Lý Diễm Hồng. Anh ta hình dung thứ đó như sau: thân hình nữ giới, toàn thân gầy còm, làn da nhạt nhẽo nhăn nheo, mái tóc rối bời như rơm rạ, xuyên qua mái tóc rơm có thể thấy loáng thoáng cặp mắt đỏ ngầu và đôi môi khô khốc. Tóm lại, nó không giống người.
Trương Gia Hào không biết nên nói gì bởi vì anh ta nhìn thấy thứ đó đang cầm tay của Lý Diễm Hồng. Nó đang điều khiển tay cầm dao của bà ta để uy hiếp tên nam sinh. Nếu xét theo động tác, trách nhiệm thuộc về Lý Diễm Hồng. Tuy nhiên, nếu dựa theo lời của Cố Ỷ, con quỷ là thủ phạm, Lý Diễm Hồng là tòng phạm.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này thôi, Trương Gia Hào đã thấy nhức đầu. Bắt người sống thì anh ta rành, còn khi quỷ là nghi phạm, anh ta phải làm sao đây? Anh ta không thể nhờ cậy một nữ sinh viên đại học đi làm chuyện đó, vả lại cô ta hoàn toàn không liên quan đến vụ án, nhưng bản thân anh ta thì...thiệt khó giải quyết.
Trong khi Trương Gia Hào vẫn còn tự đắm chìm trong băn khoăn, Cố Ỷ đã lên tiếng: Không phải do ngươi ư, nếu không tại ngươi, bà ta sẽ không chọn con đường báo thù! Đúng vây, bà ta muốn báo thù nhưng so với việc đó, bà ta càng muốn đón Nhân Nhân về nhà! Tôi biết Nhân Nhân đang ở đâu! Lý Diễm Hồng! Tôi sẽ dẫn bà đi gặp Nhân Nhân!
Câu nói bắn trúng tim của Lý Diễm Hồng. Bà ta bắt đầu dao động bởi vì bà ta biết Cố Ỷ đang muốn làm gì: Cố Ỷ đang nghĩ cách chứng minh bà ta không phải chủ mưu.
Lý Diễm Hồng không phải kẻ ngu. Bà ta nhận ra điều đó. Nếu Lý Diễm Hồng không bị ép vào đường cùng, bà ta sẽ không đại náo cục cảnh sát. Nhưng mà, khi nãy Cố Ỷ nói, cô ta biết Nhân Nhân đang ở đâu...
Lý Diễm Hồng muốn gặp Nhân Nhân. Chỉ cần nhìn thấy Nhân Nhân, bà ta chấp nhận trả bất cứ giá nào.
Ả ác quỷ cảm nhận được sự dao động của Lý Diễm Hồng. Đợt dao động này hoàn toàn khác với những lần trước. Lần này, bà ta thực sự muốn thoát khỏi trói buộc của ả. Ả bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cố Ỷ thấy ả đang hấp thụ hồn lực của Lý Diễm Hồng. Hồn lực của con người vốn đã không nhiều. Nếu ả cứ tiếp tục hút, Lý Diễm Hồng sẽ ngủm củ tỏi tại đây, đừng nói gì đến việc gặp Nhân Nhân.
Cố Ỷ hít sâu, liếc nhìn Trương Gia Hào. Cô tin anh ta là một cảnh sát lợi hại.
Vào lúc Trương Gia Hào tiếp nhận ánh mắt của Cố Ỷ, anh ta đã biết mình nên làm gì. Anh ta hít một hơi thật sâu, hét lớn: Lý Diễm Hồng! Đợi đến khi sự chú ý của Lý Diễm Hồng và ả ác quỷ đều bị Trương Gia Hào hấp dẫn, anh ta tiếp tục lặp lại những câu cũ rích trước đó: Chỉ cần cô bỏ con dao xuống! Cô còn cơ hội quay đầu!
Trương Gia Hào cố ý làm vậy. Anh ta không làm nhiều, chỉ cần thu hút sự chú ý của hai nhân vật kia là đủ rồi.
Trong giây phút ả quay đầu nhìn Trương Gia Hào, Cố Ỷ nhanh chóng phóng lại gần Lý Diễm Hồng. Cô đang đứng giữa hai bên. Chính xác hơn, vị trí cô đang đứng lệch gần phía Lý Diễm Hồng. Tốc độ của cô rất nhanh nhưng khoảng cách vài mét cần có thời gian để kéo gần. Ngay khi cô vừa khẽ động, ả đã phát hiện.
Ả trợn to đôi mắt đỏ ngầu. Ánh mắt ác liệt đến mức mái tóc rối không thể che giấu. Ả lập tức lôi kéo Lý Diễm Hồng để rút lui nhưng Lý Diễm Hồng không cử động. Bà ta chỉ thì thầm: Nhân Nhân...
Quả nhiên, Cố Ỷ đoán không sai. Nguyện vọng chân thật của Lý Diễm Hồng không phải là báo thù mà là gặp lại Nhân Nhân. Câu nói cửa miệng của bà ta không phải báo thù mà luôn là sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cơ hội nhìn thấy Nhân Nhân đã ở trước mắt, tạm thời buông hận thù, tại sao không được?
Thế nhưng Lý Diễm Hồng đã quá suy yếu. Bà ta vẫn không thể chống cự sự thao túng của ả ác quỷ. Ả nâng tay cầm dao của Lý Diễm Hồng, chuẩn bị giết tên nam sinh đang nắm trong tay.
Nếu Cố Ỷ không hiện diện tại đây, nó có thể chờ Lý Diễm Hồng giết chết kẻ này, sau đó náo loạn cục cảnh sát. Ả chờ sau khi Lý Diễm Hồng bị cảnh sát bắn chết, ả sẽ hút sạch hồn lực của bà ta. Nếu vận may của ả không tệ, ả còn có thể tiện tay ăn luôn hồn phách của hai tên cảnh sát.
Chết tiệt, Cố Ỷ có mặt, con đại quỷ kia cũng ở đây. Hồn lực của Lý Diễm Hồng sẽ không đến lượt ả hút! Bây giờ ả đã cùng đường mạt lộ, giết một đứa cho đủ vốn! Không chừng còn ăn được một miếng!
Đáng tiếc, ý nghĩ cuối cùng của ả vụt bay.
Đùng, tiếng súng vang lên, đạn bay ra khỏi nòng, bắn thẳng vào con dao. Ả kinh ngạc vội ngẩng đầu nhìn về hướng đạn xuất phát. Nữ cảnh sát đang cầm súng nhắm thẳng vào ả.
Đạn bắn văng con dao. Lưỡi dao lướt qua cổ của tên nam sinh để lại một vết thương không sâu. Tên đó không chết được. Sau khi con dao rơi xuống đất, ả muốn dùng hồn lực cầm nó về. Ả chưa kịp hành động, một tiếng súng lại vang lên, con dao bay thật xa. Trong lúc đó, Cố Ỷ đã đến trước mặt Lý Diễm Hồng. Cô vừa kéo tên nam sinh ra khỏi Lý Diễm Hồng vừa lấy ra một người giấy, sau đó dán người giấy vào trán của Lý Diễm Hồng.
Cút khỏi người của Lý Diễm Hồng, cút nhanh cho ta!
Hồn lực thiêu đốt người giấy. Ả ác quỷ kêu thảm thiết. Lý Diễm Hồng nhăn nhó mặt mày và nổi cả gân xanh vì đau đớn. Người giấy bị đốt cháy như thế nào, ả bị đốt nóng như thế ấy. Ả đành phải rời khỏi thân thể của Lý Diễm Hồng. Ngay khi thoát ly thân thể Lý Diễm Hồng, ả lập tức muốn trốn chạy. Bởi vì ả biết rõ kẻ mà Cố Ỷ giết không phải Lý Diễm Hồng, mà là ả.
Mặt trời chói chang ngay trên đỉnh đầu, cục cảnh sát nặng nề dương khí cộng thêm việc mất đi sự che chở của Lý Diễm Hồng, ba yếu tố đó đủ khiến toàn thân ả nóng rực như bị cháy khét. Từng vết bỏng đen nhánh dần hiện trên da ả. Ả vội vàng giơ cao tay để che ánh mặt trời, tay vừa giơ cao đã bị đốt phỏng. Giờ phút này, ả chỉ muốn trốn. Ả nhảy ra khỏi sân thượng, lơ lửng trong không trung chuẩn bị chạy.
Ả chưa kịp chạy, một giọng nói đã vang lên sau tai ả.
Ngươi muốn đi đâu?
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo. Ả cứng người giữa không trung. Mặt trời ban trưa nóng nực cũng không chống nổi cái lạnh thấu xương. Ả chậm rãi quay đầu nhìn lại phía sau. Khương Tố Ngôn đã bay đến sau lưng ả.
Sau lưng nàng là vầng thái dương rực rỡ nhưng thân ảnh đỏ thẳm của nàng gần như muốn che cả bầu trời.
Khương Tố Ngôn liếm đôi môi, duỗi tay về phía ả. Dải lụa đỏ tung bay nhanh chóng trói chặt cả người ả, sau đó kéo ả về phía nàng.
Ta vốn đã muốn ăn ngươi từ lâu. Hình như ngươi đã ăn không ít người phải không? Mùi thơm quá, nhưng phu quân không cho, nàng không cho ta ăn kẻ kia cùng với ngươi. Giáp mặt với ngươi ba lần, lần nào ta cũng thèm vô cùng.
Khương Tố Ngôn chăm chú nhìn ả ác quỷ. Nàng thực sự đã thèm rất lâu rồi. Lần đầu tiên nàng gặp ả là giữa trưa, cộng thêm khi đó ả đang nhập vào con người nên nàng không muốn đụng đến vì nàng biết nếu nàng ăn cả hai thì Cố Ỷ sẽ không vui. Lần thứ hai, nàng ở trên lầu xem phim truyền hình, khi đó nàng còn nghĩ nếu ả động thủ, nàng có thể thuận lý thành chương ăn cả hai. Còn lần thứ ba, nàng muốn hành động nhưng đã bị Cố Ỷ ngăn cản. Nàng đã nhịn thật lâu.
Gần đây, số lượng quỷ đến tìm Cố Ỷ đêm khuya dần ít đi. Có lẽ lũ quỷ tụi nó đã truyền tai nhau nên không dám đến kiếm chuyện nữa. Vì thế, tần suất được ăn vặt đêm khuya của Khương Tố Ngôn cũng giảm đi nhiều. Bởi vậy, ngay lúc ả đến tìm, cơn thèm của nàng càng khó kìm được.
Khương Tố Ngôn xòe ngón tay. Bộ móng đủ màu của nàng cào rách mặt ả để thu hồn lực. Nàng bỏ từng ngụm vào miệng, nếm nếm, sau đó híp mắt: Quả nhiên thơm ngon.
Ả hoảng sợ nhìn Khương Tố Ngôn. Nàng nhẹ nhàng mở miệng nuốt ả vào bụng. Nàng không hề ưa thích mặt trời nên vừa ăn xong đã vội quay về chỗ Cố Ỷ. Khi đến gần cô, nàng nói: Phu quân, ta đã giúp nàng giải quyết thứ đó, nàng nên nghĩ đến việc báo đáp ta. Dứt lời, nàng lập tức chui vào bóng cô.
Cố Ỷ đương nhiên hiểu ý của Khương Tố Ngôn.
Chuyện này sẽ kết thúc trong ngày hôm nay. Khoảng thời gian vừa qua, Khương Tố Ngôn đã giúp Cố Ỷ rất nhiều. Nếu như cô không làm chút gì cảm tạ, quả thật rất ngại ngùng. Nhưng cô nên làm gì để cảm tạ Khương Tố Ngôn? Cô chưa nghĩ ra. Có lẽ cô nên ưu tiên hoàn thành lời hứa với Nhân Nhân.
Cố Ý đi đến chỗ Trương Gia Hào: Có thể để cho Lý Diễm Hồng đi theo tôi đến một nơi không? Tôi muốn hoàn thành lời hứa với Nhân Nhân, cho em ấy về nhà. Anh cũng thấy rồi đó, Lý Diễm Hồng không phải người tội ác tày trời, bà ấy chỉ bị khống chế thôi.
Trương Gia Hào nhìn Lý Diễm Hồng, nhìn sang Cố Ỷ. Nữ cảnh sát nhỏ giọng nhắc nhở anh ta: Sếp Trương, chuyện này...
Trương Gia Hào biết chị ta muốn nói gì nên đã ngăn lại: Chuyện này để tôi chịu trách nhiệm. Chúng ta cũng đi theo. Thi thể của Lý Nhân cũng là một vật chứng vô cùng quan trọng.
Lý Diễm Hồng ngồi sụp xuống đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Cố Ỷ. Đôi mắt sâu vô thần nay đã đẫm lệ tràn đầy chờ mong.