Chương có nội dung bằng hình ảnh
*Nguồn: pinterest*
- ------------------------------------
Cố Ỷ đôi co với tiểu hòa thượng hai mươi phút. Cuối cùng, hòa thượng thua trận, trả lại tiền cho cô vì da mặt của Cố Ỷ quả thực quá dày.
Trước đó, cô không vui vì chuyện người đàn bà, tiếp đến là kỳ thi học kỳ nên dạo gần đây cô cực kỳ mệt mỏi. Vì thế, khi nghe một loạt lời của hòa thượng, cô mới hứng chí bỏ tiền ra mua lá bùa. Giờ bình tĩnh lại, cô mới lật đật đi đòi lại tiền.
Nếu lá bùa đó thật sự đuổi được quỷ, cô sẽ không nói gì. Tuy nhiên, vấn đề ở đây chính là nó không hề có tác dụng với Khương Tố Ngôn. Một sinh viên nghèo kiết xác như Cố Ỷ nhất định phải đòi lại tiền.
Một người keo kiệt như Cố Ỷ, 200 tệ có thể xài hơn một tuần lễ. Cô dành 6 tệ cho bữa sáng, 12 tệ cho phần cơm trưa ở căn tin trường, bữa tối ăn ở tiệm cơm cũng không tốn bao nhiêu. Một ngày tốn chừng 30 tệ.
Lá bùa này 200 tệ lận đó!
Cố Ỷ càng nghĩ càng xót.
Liên quan đến sinh kế mấy ngày liền, Cố Ỷ phải dốc hết sức bình sinh đấu võ mồm với hòa thượng để đòi lại 200 tệ.
Lấy lại được tiền, Cố Ỷ lập tức trả lại lá bùa cho hòa thượng, tranh thủ chạy mau.
Hòa thượng cầm túi nhỏ, nhìn bàn tay vừa cầm 200 nay đã trống không, thầm mắng: Thân nghèo rớt mồng tơi không có tiền mua thì đừng có mua, xui xẻo.
Hắn nói xong câu đó, bất thình lình, nghe tới một tiếng cười lạnh gáy: "Haha."
Tiếp sau tràng cười lạnh gáy chính là một đợt gió lạnh rót vào cổ áo của hắn. Giữa tiết trời mùa hạ, đợt gió lạnh càng thêm rõ ràng, nó tựa như một khối băng bất thình lình nhét vào trong y phục của hắn khiến toàn thân hắn run lập cập.
Hòa thượng vội quay đầu lại để kiếm tìm giọng cười nữ tính đó nhưng không phát hiện gì cả. Hắn sửng sốt, nhìn cánh tay và nhận ra hắn đã nổi da gà toàn thân. Hắn nắm chặt ví tiền và nhớ lại lời nói của cô gái lúc nãy.
Cô ta nói: Tôi đã cho nữ quỷ đi theo tôi nhìn rồi, cô ta không có phản ứng với nó. Hòa thượng nuốt nước miếng, thầm niệm Nam Mô A Di Đà Phật.
Hòa thượng vừa dứt lời đột nhiên lại nghe được tiếng cười.
Cố Ỷ không hề hay biết chuyện sau đó của hòa thượng cũng không biết Khương Tố Ngôn lén lút giở trò xấu. Cô ngồi xe buýt, nhìn điện thoại, đi đến ngôi chùa thứ hai.
Lần này cô không để mình tiếp tục bị hòa thượng lừa gạt. Trước khi hỏi Khương Tố Ngôn, cô cũng đã tự đưa ra phán đoán, thứ này không có hồn lực. Nếu như ngay cả một điểm hồn lực cũng không có, những cái khác không cần phải cân nhắc, chắn chắc là lừa gạt.
Tương đối đáng tiếc chính là Cố Ỷ đã bôn ba liên tiếp đến ba bốn ngôi chùa và hai đạo quán cũng không nhìn thấy vật phẩm chứa hồn lực. Cố Ỷ thở dài, quả nhiên, vốn không có nhiều hòa thượng đạo sĩ có bản lĩnh thật sự. Tất cả mọi người chỉ là người thường kiếm miếng ăn thôi.
Những chùa miếu đó tuy nhang khói thịnh vượng nhưng một người có bản lĩnh bắt ma cũng không có. Cố Ỷ thoáng thất vọng.
Hành trình của cô vẫn còn một đạo quán cuối cùng nhưng Cố Ỷ không muốn đi vì nó quá xa xôi lại đìu hiu vắng vẻ, thiếu bóng khách hành hương. Chỉ là trên đường về thuận đường nên cô mới nhét nó vào hành trình.
Cả ngày thăm hỏi các chùa miếu đạo quán, hai chân Cố Ỷ đau nhức, toàn thân đều mệt mỏi. Đến cũng đã đến rồi, còn một nơi thôi, hay là đi luôn cho rồi.
Trên mạng nói nơi đó vô cùng hiu quạnh tĩnh lặng, không có khách hành hương. Cố Ỷ nghĩ thầm coi như là một nơi tốt nên tiếp tục đi đến đó. Đạo quán vô cùng vắng vẻ y như thông tin trên mạng. Nó tọa lạc dưới chân của một ngọn núi nhỏ. Những chùa miếu khác thông thường đều xây trên sườn núi hoặc đỉnh núi. Còn đạo quán này lại không giống bình thường, xây ở chân núi. Thôi, cũng may là ở chân núi, nếu ở sườn hay đỉnh núi, chắc Cố Ỷ cũng không đủ sức leo đến nơi. Tuy nó ở chân núi nhưng cô cũng phải đi một đoạn bậc thang mới đến.
Ngay vừa đến đạo quán, Cố Ỷ cảm giác có điểm không thích hợp. Ngay lúc ấy, cô bỗng nảy ra suy nghĩ: hình như có hy vọng.
Nhang khói ở đây có điểm lạ. Tại cửa ra vào không ngửi thấy mùi nhang khói như ở các đạo quán đông đúc khác nhưng tại đây lại có một làn khói xanh bay lững lờ phía trên đạo quán. Cố Ỷ nhìn thấy một ít hồn lực xen lẫn trong làn khói xanh ấy.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là Khương Tố Ngôn chui ra từ cái bóng của Cố Ỷ. Nàng đứng bên cạnh cô, đưa mắt nhìn đạo quan với ánh mắt bất thiện.
Ta thực sự không ngờ, phu quân có thể tìm được nơi này.
Khương Tố Ngôn nhìn thẳng về trước. Cửa đạo quan bỗng đóng chặt chẳng rõ nguyên do. Sau khi câu nói của nàng được thốt ra, một giọng nữ trong đạo quan cũng vang lên: Ta không rõ tại sao thời tiết hôm nay xấu đến vậy, thì ra có một con đại quỷ tới trước cửa. Lá gan cũng lớn lắm, dám tìm đến tận đây.
Giọng nói vừa vang lên đã mang theo chút bén nhọn, nghe vào chói tai. Cách một cánh cửa đã phát giác Khuong Tố Ngôn, đối phương quả thật có bản lĩnh.
Cố Ỷ thầm nghĩ người này chắc chắn sẽ giúp được cô trừ con ác quỷ đang đi theo người đàn bà kia. Cô vui mừng và bắt đầu tò mò, lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh cửa. Tiếng nói vừa dứt, hai canh cửa gỗ của đạo quan cũng từ từ mở ra, từ bên trong bước ra....
Một nam sinh đang mặc đồng phục sơ trung?
Cố Ỷ bối rối. Cô nghĩ chủ nhân của giọng nói kia là một cô gái trẻ, kết quả thật bất ngờ, một nam sinh bước ra. Giọng nói the thé kết hợp với hình dáng nam sinh cấp hai, Cố Ỷ mơ hồ phỏng đoán: Thời kỳ bể giọng ở tuổi dậy thì.
Nhìn dáng vẻ của cậu học trò cùng với chất giọng thay đổi, chắc cậu nhóc mới chỉ là học sinh trung học. Mới tuổi đó đã có thể nói ra lời như thế với Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ hiển nhiên cảm thấy cậu nhóc quá giỏi. Tuy nhiên, ông bà xưa cũng hay nói: Miệng không có râu, làm việc không vững. Cậu nhóc còn quá trẻ nên Cố Ỷ cũng nghi ngờ cậu ta chỉ mạnh miệng, chưa chắc đã làm nên việc.
Khương Tố Ngôn cười lạnh lùng, ngay cả câu nói cũng lộ ra ý lạnh: Hoàng mao tiểu tử cũng dám phát ngôn bừa bãi? Ta đến đạo quán của ngươi đó, ngươi tính sao.
Lúc đầu, cậu học trò còn bừng bừng khí thế oai vệ hùng dũng, sau khi nghe câu hỏi của Khương Tố Ngôn, cậu nhóc liền mở to cặp mắt để quan sát nàng một cách tỉ mỉ. Sau đó, cậu ta trừng mắt lớn hơn, thoạt nhìn rất tức giận. Chỉ vậy thôi, không làm gì cả.
Cố Ỷ hiểu nguyên do. Cậu học trò không thể đối phó Khương Tố Ngôn nên mới mạnh miệng nói phủ đầu. Hiện tại, cậu nhóc dừng mắt trên người của Cố Ỷ: Chị dẫn theo quỷ đến đây làm gì? Muốn kiếm chuyện? Hay muốn phá chỗ này? Thanh Sơn đạo quán bây giờ có tôi là người có tiếng nói nhất, tôi tất nhiên không phải đối thủ của con quỷ mà chị đang nuôi, muốn chém muốn giết, tùy ý chị.
Nhìn dáng vẻ khẳng khái hy sinh của cậu học trò, Cố Ỷ nhẹ nhàng hồi đáp: Là như vầy, nhóc bó tay với cô ta, thì tôi cũng bó tay với cô ta. Cậu nhóc sửng sốt nhìn Cố Ỷ bằng cặp mắt thương hại. Sau một lúc, cậu ta mời cô vào trong đạo quán.
Cậu nhóc vô cùng kiêng kị Khương Tố Ngôn. Điều đó thể hiện rõ qua động tác của cậu ta. Cậu ta mời Cố Ỷ vào bằng tư thế vô cùng cứng đờ. Sau khi tránh đường để hai nàng bước vào, ánh nhìn của cậu ta luôn dừng về hướng của nàng. Đợi sau khi cả hai nàng vào trong mới sai người đóng cửa lại.
Khi bước vào trong, Cố Ỷ mới phát hiện Thanh Sơn đạo quán không chỉ có mình cậu học trò còn có một người đàn ông tầm 30 tuổi mặc đạo phục đang chậm rãi đóng cửa cài then.
Sau khi bước vào đạo quán, sắc mặt của Khương Tố Ngôn ngày càng khó coi. Nàng giơ tay lên, tay áo dài màu đỏ che khuất nửa mặt, cuối cùng còn liếc nhìn Cố Ỷ, sau đó chui vào bóng của cô.
Tuy cậu học trò không phải đối thủ của Khương Tố Ngôn nhưng hiển nhiên nơi đây hoàn toàn khác với những chùa miếu trước đó cô đi. Nơi đây đúng thật có bản lĩnh.
Sau khi Khương Tố Ngôn chui vào bóng của Cố Ỷ, cô nhận ra thái độ của cậu học trò và người đàn ông dần buông lỏng. Động tác của cậu nhóc không còn căng cứng như vừa rồi. Cậu ta mời cô bước vào gian phòng. Hai người vừa ngồi xuống, một vị đạo sĩ bưng nước trà lên sau đó liền rời khỏi.
Cậu học trò bắt đầu nói lời ẩn ý: Nếu chị muốn tiêu diệt nữ quỷ bám theo chị, tôi khẳng định rằng tôi không có bản lĩnh đó. Chị cũng thấy rồi đó, nơi đây chỉ là một đạo quán cũ mèm, chỉ có vài người. Người nhiều hồn lực nhất cũng chỉ có mình tôi, ba người sư huynh của tôi cũng chỉ tạm được. Hên là không có người nào khác ở đây, nếu họ nghe được lời này, Cố Ỷ không biết họ có bị tổn thương không nữa.
Cố Ỷ khoát tay áo: Thật ra, tôi đến đây không phải vì trừ đi con quỷ đi theo tôi, là như vầy. Tôi biết một người, bà ta bị quỷ nhập, dĩ nhiên không phải là dạng quỷ giống như nữ quỷ đi theo tôi, mà là một con quỷ thông thường. Hôm nay tôi đã đi rất nhiều nơi, các chùa miếu đạp quán nổi danh xung quanh Lễ Phong tôi đều đi qua nhưng chỉ có nơi đây mới có sư phụ có thực lực cư ngụ. Tôi chỉ muốn học tập cách trừ đi con quỷ đó hoặc là đạo cụ gì đó.
Cậu nhóc xoa cái cằm cái bóng loáng của cậu ta, quan sát Cố Ỷ từ trên xuống dưới: Thủ pháp thì có, đạo cụ cũng có. Chị đã học được phương pháp quan sát hồn lực, chắc hẳn cũng đã học được thủ pháp trừ quỷ rồi.
Cố Ỷ gãi đầu, thành thật giải bày chuyện của mình cho cậu nhóc nghe.
Cậu học trò bật cười: Chị bị tổ tiên hại thê thảm.
Nuj cười của cậu ta đầy trào phúng. Miệng nhếch 45°, kiểu cười nửa miệng đáng ghét. Nếu tuổi không còn nhỏ, chắc sẽ là một ông chú đầy dầu mỡ ghê tởm. Cũng may cậu ta còn là học sinh nếu không Cố Ỷ đã cho cậu ta ăn một đấm vào mặt. Cô kéo lại vấn đề chính: Cho nên, tôi muốn nhờ cậu chỉ tôi cách trục quỷ.
Thực ra, cô cũng có thể trực tiếp mời cậu ta đến đuổi quỷ cho người đàn bà đó nhưng cầu người không bằng cầu mình. Hôm nay gặp phải chuyện như vậy khó tránh khỏi mai sau không gặp nữa. Đặc biệt, Khương Tố Ngôn đã nói cô là người thu hút quỷ, nói không chừng sau này người bên cạnh cô xui xẻo sẽ bị quỷ nhập vì cô.
Cố Ỷ đã dự trù rằng cô sẽ không học được. Dù sao đó cũng là phương pháp truyền thừa của người ta, vốn sẽ không truyền ra ngoài. Cô hỏi như vậy vốn đã rất thất lễ.
Chỉ là Cố Ỷ không ngờ rằng cậu học trò nháy mắt đáp nhanh: Được thôi, nhưng phải trả học phí.
- -------------------
Tác giả:
Tiểu Cố: Vừa đòi được tiền!