Đường Lăng đi rồi, Trình Bảo Nguyên mới thở dài một hơi.
Kỳ thực từ lúc Đường Lăng nói ra câu "Anh mỗi ngày đều nghĩ tới em", tâm Trình Bảo Nguyên cũng đã mềm xuống.
Nhưng nhìn thấy Đường Lăng vẫn không chịu hiểu rõ vấn đề, cậu lại có chút không cam lòng.
Mình thế nào lại để ý một người như thế được chứ?
Trước đây kiến thức ít, cảm thấy người này coi vậy nhưng cũng hữu tình.
Nhưng hiện tại rõ ràng đã nhìn ra được cái người này khuyết điểm đầy người, vì sao vẫn cảm thấy hắn chói mắt, không giống người bình thường?
Mẹ, lẽ nào quả thực là do thói quen bị ngược lâu ngày tạo thành?
Rất không công bằng !
Tâm lý cảm thấy cực độ bất bình làm Trình Bảo Nguyên nhịn không được muốn thử cảm giác khi dễ Đường Lăng một chút, chẳng qua thực sự khi dễ người ta đến độ chạy mất thì khi nhớ lại dáng vẻ ủy khuất, thương tâm lúc rời đi của Đường Lăng, Trình Bảo Nguyên dần dần lại có chút hối hận.
Hi vọng Đường Lăng có thể thông suốt được vấn đề này, sau đó đừng thực sự không đến gặp lại cậu...
Được rồi, Trình Bảo Nguyên thừa nhận, mình quả thực đáng bị coi thường.
Cậu thích Đường Lăng, tuy rằng đã từng giận dỗi cũng nghĩ tới việc không bao giờ liên lạc nữa, không bao giờ gặp lại, nhưng sau khi thực sự gặp được nhau, lại nhịn không được động tâm.
Ngoại trừ Đường Lăng, cậu chưa từng thích qua bất cứ người khác, chưa bao giờ trải qua cảm giác động tâm như thế, bất luận là nam hay nữ.
Nếu Đường Lăng cũng lựa chọn cậu, thế thì cho dù trọn đời Đường Lăng đều xem cậu như phụ nữ mà nhìn, cậu cũng chấp nhận.
Về đoạn thời gian trước khi tách biệt này -- tính toán mấy chuyện đó có nghĩa lý gì?
Thời gian không có cách nào quay lại một lần nữa, nếu như có thể, trân trọng quãng thời gian hiện tại hai người bên nhau không phải tốt hơn sao?
Trình Bảo Nguyên suy nghĩ xong rồi, đợi Đường Lăng tới, cậu sẽ chính thức nói rõ một lần cùng Đường Lăng, xem như là bổ sung cho những năm ảo tưởng gần đây của hắn đi.
Thứ hai, Trình Bảo Nguyên đi làm mở máy vi tính đăng nhập vào QQ, đang nghĩ muốn thêm Đường Lăng vào danh sách bạn bè, thì lại được hệ thống thông báo: người dùng 97XXXXX đã gửi cho bạn yêu cầu kết bạn, người gửi: Đường Lăng.
(Mình k có chơi QQ nên edit theo fb vậy.)
QQ của Trình Bảo Nguyên đang sử dụng chỉ thêm một số ít người trong gia đình, đồng nghiệp cùng một vài hộ khách vào danh sách, cho tới giờ còn không thêm bao nhiêu bạn học.
Đường Lăng có thể thêm cậu, chỉ có thể là ngày hôm đó sau khi nghe cậu đọc ra số QQ mà nhớ được.
Lúc đó hai người từng khắc đều không ngừng nói chuyện, đều nói nhiều như vậy, Trình Bảo Nguyên căn bản không ngờ tới chính mình chẳng qua chỉ thuận miệng nói ra dãy số một lần, vậy mà Đường Lăng liền nhớ kỹ...
Nhìn chiếc hình nền màu xám nhỏ bé, Trình Bảo Nguyên lại len lén bật cười.
Ở một nơi khác, Đường Lăng hẹn Đường Ninh đến một quán bar gặp mặt.
Đường Ninh rất nhanh liền thú nhận việc mình "Giả truyền thánh chỉ" cùng chịu tội "Phá hư điện thoại của chị dâu.", cũng thề non hẹn biển nhất định vì chị dâu khoan dung đại lượng cùng đại ca anh dũng vô song mà lập công chuộc tội.
Nhận tội cùng đại ca xong, Đường Ninh lại bắt đầu kể khổ, gã nói mình rất hối hận năm đó giúp ông già làm việc, giờ đây ông già không để ý tình xưa nhiều lần thẳng tay hạ sát thủ.
Mới đây nè, bạn trai mới của gã vừa mới gọi điện thông báo " Chịu không nổi áp lực, chia tay."
Đường Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: "Bạn trai của mày, có thể so cùng Bảo bối nhà tao sao?"
Đường Ninh nghĩ thầm, em cũng đâu muốn so cùng chị dâu đâu.
Nhưng trải qua sự ca ngợi của anh gã, gã liền nhịn không được một phen tiếc hận, sau đó không nhịn được nói: "Ôi, thực là đúng không thể so với chị dâu được! Sớm biết vậy năm đó lúc anh xuất ngoại, em dụ chị dâu đi theo em là ngon rồi..."
"..."
"Ầy, anh, em nói đùa..."
"......"
Bởi vì một câu nói đùa này, Đường Ninh bị anh gã thù mới hận cũ tính luôn một lần, bị chỉnh tới nước mắt lưng tròng.
"Anh, em sai rồi." Đường Ninh không dám đánh trả, ôm đầu cầu xin tha thứ.
"Biết sai liền sửa là được, cái này, khụ!...!Mày qua đây, giúp anh nghĩ cái kế sách!"
"Dạ, được!" Đường Ninh ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Là như vậy, Bảo Nguyên cùng anh cãi nhau, nói muốn về nhà mẹ đẻ tìm một cô kết hôn..." Đường Lăng đem chuyện ngày đó phát sinh khái quát kể lại một lần.
Đường Ninh nghe xong không ngừng thổn thức.
"Vậy là...!Chị dâu cư nhiên dùng cách cũ xì như thế làm nũng với anh.."
"Không sai." Đường Lăng gật đầu, "Chú mày nói anh phải làm sao bây giờ?"
"Theo em nghĩ, nếu chị dâu đã nói như vậy, không bằng anh..." Đường Ninh dán tại bên tai Đường Lăng bàn kế hoạch.
Đường Lăng nghe một hồi thì mừng rỡ, một hồi lại nhíu mày, cuối cùng có chút do dự nhìn phía Đường Ninh: "Làm như vậy...!Có được không?"
"Chắc chắn được mà, anh tin em đi." Đường Ninh nói chắc như đinh đóng cột.
"Để tao suy nghĩ kĩ lại đã." Đường Lăng nói.
"Được rồi.
Anh cứ suy nghĩ cho kĩ đi.
Dù sao thì em vẫn cảm thấy chiêu này nhất định có thể biểu hiện ra hết thành ý vủa anh." Đường Ninh nói xong cúi đầu nhìn điện thoại "Anh, em đi ra ngoài gọi cuộc điện thoại."
"Đi đi."
Đường Ninh rời khỏi quầy bar.
Đường Lăng một mình ngồi tại chỗ suy nghĩ.
Dung mạo của hắn vốn đã có chút tuấn mỹ, Trình Bảo Nguyên từng nói khi Đường Lăng an tĩnh sẽ tựa như một bức họa tuyệt đẹp.
Từng tia sáng từ quả cầu disco trong quán bar lúc này rọi vào trên mặt Đường Lăng đang nghiêm túc suy tư, tự nhiên lại thêm cho hắn vài phần mị lực.
Rất nhanh liền có người chú ý tới hắn, bưng ly rượu ngồi vào bên cạnh.
"Xin chào, một người sao?" Cách bắt chuyện xưa lơ xưa lắc.
Đường Lăng không để ý.
"Có thể mời cậu một ly rượu không?" Người nọ kiên nhẫn bám theo.
Đường Lăng liếc nhìn đối phương một cái, thì ra là một người đàn ông trung niên đầu chải 7/3.
Hắn có chút chán ghét quay đầu đi, như phân rõ giới hạn mà hướng bên kia dịch qua.
Người đàn ông trung niên không chỉ không bị hắn biểu tình lạnh nhạt đả kích mà trái lại như rất có hứng thú , nói: "Trước đây cậu thường tới chỗ này sao? Hình như đây lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu nhỉ..."
Đường Lăng đang suy nghĩ vài vấn đề, bị người này ngắt lời, phiền đến không chịu được, nhịn không được phất phất tay nghĩ muốn đem người này đuổi đi chỗ khác.
Kết quả tay giơ lên vừa lúc đụng trúng ly rượu, bị rượu đổ cho đầy người.
"Đệch mợ! Xui xẻo!" Đường Lăng chửi nhỏ.
Người đàn ông trung niên móc ra khăn giấy, muốn cho Đường Lăng lau đi chỗ bị ướt.
Đường Lăng nhìn cũng không thèm nhìn, cởi xuống áo khoác khoát lên khuỷu tay.
Người nọ như thưởng thức mà nhìn dáng dấp Đường Lăng chỉ mặc áo sơmi, lúc nãy nhìn qua có hơi gầy, nhưng lúc này nhìn, chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi, vóc người tựa hồ cũng rất vạm vỡ.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lay động liên tục, đang muốn tiếp tục bắt chuyện, đột nhiên chiếc điện thoại ở đáy túi không ngừng rung động, y nhìn số điện thoại trên màn hình đành phải nói câu xin lỗi, bước ra ngoài tiếp điện thoại.
Bớt đi một con ruồi ở bên cạnh vo ve, Đường Lăng rốt cuộc được thanh tĩnh.
Đợi cho Đường Ninh trở về, hắn liền trực tiếp ném áo khoác cho gã, chính mình đi trước một bước.
Đường Ninh uống hết rượu còn dư lại trong ly, vô vị nhìn xung quanh.
Người đàn ông trung niên ban nãy rất nhanh đã trở lại, nhìn thấy bóng lưng một mình uống rượu của Đường Ninh thì nhãn tình liền sáng lên.
"Tôi quay lại rồi, xin hỏi có thể ngồi ở bên cạnh cậu sao?"
"?" Đường Ninh nghiêng đầu nhìn nhìn hắn.
Người đàn ông trung niên không đợi gã mời cũng đã tự ngồi, y tiếp tục mời nói: "Có thể mời cậu uống ly rượu không?"
Đường Ninh trên dưới đánh giá người nọ một phen, suy nghĩ trong chốc lát, tủm tỉm cười gật đầu: "Có thể."
"..." Vốn cho là mình lại muốn bị lơ hoặc bị cự tuyệt, Lục Hàm sửng sốt một chút, tiếp theo nụ cười trên môi lại càng sâu.
( Đường Ninh x Lục Hàm là cp phụ nhưng k được đề cập nhiều trong bộ này.)
Tuy rằng không biết rõ vì lí do gì chính mình chỉ ra ngoài có một chuyến, người thanh niên này liền giống như thay đổi thành một người khác, thái độ đại biến, chẳng qua có thể thuận lợi câu được con cá nếm được hương vị, luôn là điều không tệ.
Lục Hàm nâng tay thử thăm dò mà khoát lên vai Đường Ninh, thấy không có gã không có bài xích cùng phản đối, liền thân thiết hơn dịch lại gần :
"Tôi rất ít đến quán bar, càng ít cùng người lạ trò chuyện, nhưng khi ánh mắt tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền nhận ra cậu không giống người thường.
Thực sự nhịn không được, muốn làm quen với cậu.
Trước đây cậu không thường tới chỗ này đúng không? Hình như chưa bao giờ gặp qua cậu.
Có thể hỏi tên của cậu sao?"
Đường Ninh ánh mắt chợt lóe, nhẹ giọng nói: "Tôi kêu Đường Ninh.
Còn anh?"
"Tôi tên Lục Hàm."
...
Vì muốn Trình Bảo Nguyên vui vẻ, Đường Lăng cuối cùng vẫn là tiếp nhận ý kiến của Đường Ninh.
Thế là, vào cuối tuần, hắn mặc vào nữ trang mới mua đi tới dưới lầu nhà Trình Bảo Nguyên, bắt chước theo những gì hay thấy trong phim, hướng về của sổ nhà Trình Bảo Nguyên lớn tiếng la: "Bảo bối, anh yêu em!"
( ╮(╯_╰)╭ )
Hắn đứng hô suốt một buổi chiều, dẫn đến rất đông cư dân vây xem, mọi người ai nấy đều chỉ trỏ, tuy rằng Đường Lăng cũng cảm thấy rất lúng túng, nhưng nghĩ làm như vậy càng có thể thể hiện lòng thành của chính mình, liền cắn răng nhịn xuống.
Cuối cùng vẫn là Trình Bảo Nguyên nhịn không được, gọi điện thoại cho Đường Ninh, gọi gã đến đem người mang đi.
Bị người mang đi rồi, Đường Lăng mới gọi điện thoại cho Trình Bảo Nguyên nhưng cậu đều ngắt máy, Đường Lăng rất không cam lòng, buổi tối lại đến nữa, lần này hắn không những lớn tiếng nói rõ, còn tại dưới lầu thắp nến, xếp thành một trái tim.
Kết quả lần này vì hắn quá ồn ào, người trên lầu nhịn không được hắt nguyên một chậu nước xuống.
"Bảo bối, anh --..." Đường Lăng từ trong ra ngoài đều lạnh, rốt cục một chữ cũng la không được.
Trình Bảo Nguyên thật quá mất mặt, âm thầm xuống dưới mang người lên.
Cậu nắm tay Đường Lăng lôi lên lầu, vào nhà.
Trình Bảo Nguyên hỏi: "Anh rảnh rỗi không có việc gì làm khi không mặc nữ trang làm gì?"
Đường Lăng lau nước trên mặt, có chút khẩn trương giải thích: "Không phải em nói muốn tìm một cô dâu hay sao? Như anh thế này có thể làm cô dâu cho em được không?"
Trình Bảo Nguyên lắc đầu, châm chọc nói: "Ha hả, tôi còn chưa từng thấy qua cô dâu nào vừa xấu vừa mất mặt như thế."
Đường Lăng "À" một tiếng, thất vọng nắm chặt góc áo.
Trình Bảo Nguyên nhìn Đường Lăng, nói: "Được rồi, đừng diễn nữa.
Anh vẫn là anh như bây giờ là tốt rồi."
Cả người ướt quả thực rất không thoải mái, Đường Lăng thấy mục đích đạt thành, lập tức lộ nguyên hình, bá đạo ôm Trình Bảo Nguyên, nói: "Vậy là em tha thứ cho anh sao!"
(Diễn sâu dễ sợ ╮(╯_╰)╭ )
Trình Bảo Nguyên một bên giúp Đường Lăng cởi váy, một bên nói: "Ừm."
Sau đó lấy ra hai miếng cao su trước ngực Đường Lăng, lại nhịn không được cười ra.
Đường Lăng lập tức nóng nảy, đỏ mặt cả giận: "Không cho cười! Em cười cái gì mà cười!...!Đệch, em mà còn cười, anh liền chơi em!"
Trình Bảo Nguyên nghe vậy liền nhéo nhéo hạ thân Đường Lăng, mờ ám nói: " Sức chiến đấu của anh còn như trước không hửm? Có bản lĩnh anh cứ tới a..."
Đường Lăng nhìn chằm chằm Trình Bảo Nguyên, hai mắt tỏa sáng, hô hấp dần dần cũng dồn dập lên.
Dương vật cũng rất nhanh sung huyết cương lên, hắn cởi váy xuống, mạnh đem Trình Bảo Nguyên hạ gục .
"Mợ nó, anh nhẹ tay chút...!chân em còn chưa khỏi kìa..."
"Cho em câu dẫn anh! Em câu dẫn anh! Đều là em câu dẫn anh!"
"Ha ha, đúng, em chính là đang câu dẫn anh.
Anh kích động đến như vậy, là bởi vì lần này rốt cục ăn tới miệng mà không phải là chính anh tự mình ảo tưởng sao."
"..." Đường Lăng mặt đỏ, hôn lung tung lên mũi, mắt cùng cổ Trình Bảo Nguyên, không thèm lên tiếng.
"Ngoan, em lại thỏa mãn anh một phát là được rồi...!em yêu anh."
"..." Đường Lăng đột nhiên cứng đờ bất động.
"Em có yêu anh không?" Trình Bảo Nguyên nghe thấy ngón tay ấn đầu Đường Lăng, thanh âm thoáng phát run.
Một hồi im lặng, âm thanh khàn khàn có chút rầu rĩ mang chút nghẹn ngào mới từ cần cổ Trình Bảo Nguyên truyền đến: "Yêu.
Yêu anh...!Em yêu anh...!Em chỉ yêu mình anh."
Đường Lăng bất chợt nhỏm dậy cùng Trình Bảo Nguyên hôn môi, hắn che lại ánh mắt Trình Bảo Nguyên, không muốn cho Trình Bảo Nguyên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn.
Trình Bảo Nguyên đành phải dùng tay mò mẫm chạm vào hai má Đường Lăng như an ủi.
Ngón tay chạm đến đều là một mảnh ướt át.
Trình Bảo Nguyên không biết thế nào, cũng bắt đầu chảy nước mắt.
"Em khóc cái gì." Đường Lăng giọng khàn khàn chấp vấn.
Trình Bảo Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn anh, anh khóc cái gì."
"Anh đâu có khóc!" Đường Lăng rất nhanh phản bác, cách một chút, lại nói, "Anh chỉ là...!có chút sợ hãi.
Bảo bối, anh có chút sợ."
"Sợ cái gì?"
"...Anh không biết nữa.
" Đường Lăng nói, gắt gao ôm Trình Bảo Nguyên, đem đầu chôn vaò ngực cậu, hỏi "Em sẽ vẫn mãi yêu anh, từ đây về sau luôn ở bên anh chứ?"
"Đương nhiên."
"Ừ...!Anh cũng vậy."
"Vậy anh còn sợ cái gì?"
"Hình như...!Không còn sợ nữa."
"..."
"Còn em?"
Trình Bảo Nguyên cười nói: "Em cũng không sợ."
Trình Bảo Nguyên nghĩ, mặc kệ qua bao nhiêu lâu, mặc kệ nỗ lực thay đổi thế nào , sâu trong thâm tâm chính mình kỳ thực vẫn là con người nhát gan, bảo thủ, không dứt khoát năm nào.
Can đảm cậu có hạn, một đời cậu can đảm hình như đều dùng trên cùng một người.
Người kia, tên gọi Đường Lăng.
【Hoàn】