Bị Ép Chịu Trách Nhiệm

Chương 11: Chương 11






Ngoài dự liệu của Trình Bảo Nguyên, lần này Đường Lăng không dẫn cậu đi KTV chơi, cũng không dẫn tới những nơi hắn thường lui tới, mà là mua chút đồ ăn sẵn rồi xách cổ cậu tới phòng ở ngoài trường của hắn.
Đường Lăng vào phòng, đem đồ ăn ném lên trên bàn trà, lại từ trong tủ lạnh lấy ra vài lon bia, cứ như vậy ngồi xuống sô pha bên cạnh Trình Bảo Nguyên hết ăn lại uống.
Đường Lăng mở hai lon bia, một lon dành cho chính mình một lon đưa cho Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên lí nhí nói cảm ơn, cầm lon bia cũng không dám uống nhiều, chỉ uống từng ngụm từng ngụm nho nhỏ xong liền bỏ xuống.


Cậu xê dịch mông, cảm thấy giống như ngồi ở bên người Đường Lăng yên lặng thế này thì có gì đó không thích hợp lắm.

Rất kỳ lạ nha, sau khi vào nhà rồi thì hắn một câu đều không nói, liền cứ như thế cùng nhau một chỗ thoải mái vui chơi -- quan hệ của cậu cùng Đường Lăng từ khi nào đã tốt tới mức này?
Trình Bảo Nguyên gan lớn hỏi Đường Lăng: "Đường Lăng, bọn họ một lát nữa đều đến nhà anh chơi sao?"
Đường Lăng khó hiểu liếc Trình Bảo Nguyên một cái, hỏi ngược lại: "Bọn họ vì sao lại muốn tới nhà của tôi ?" Suy nghĩ một chút, mất hứng nói "Cậu quản bọn họ tới hay không tới? Cậu mỗi lần cùng tôi ra ngoài chơi chính là có ý nghĩ làm thế nào tiếp cận với bạn bè của tôi sao?"
"..." Trình Bảo Nguyên không còn gì để nói, vì cớ làm sao lại có người sẽ dùng loại câu hỏi này để hỏi cơ chứ?
Nhưng Đường Lăng lại lấy sự trầm mặc của Trình Bảo Nguyên coi như là cậu ngầm thừa nhận, hắn đem lon bia uống hết một hơi rồi đập mạnh xuống bàn, mặt đỏ bừng, một bộ dáng bị người ta xúc phạm, cả giận nói: " Nghe, tôi mang cậu đi chơi là vinh hạnh của cậu! Cậu có thể một mình một chỗ với tôi -- càng là cậu vinh hạnh...!Cậu nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, cậu còn chỗ nào không hài lòng? Hửm?" Hắn nắm chặt áo Trình Bảo Nguyên, đem người túm lên dán sát miệng đến trên người cậu, trong miệng phun ra toàn mùi rượu.
"Không không không không có! Tôi không có gì bất mãn hết..." Trình Bảo Nguyên thoạt nhìn như đang bị dọa sợ, bắt lấy cánh tay Đường Lăng, một đống lời phủ nhận.
Đường Lăng gào thét xong mới phát hiện khoảng cách lúc này của mình cùng Trình Bảo Nguyên đang rất gần, cơ hồ chỉ một cúi đầu liền có thể hôn môi nhau.
Trình Bảo Nguyên chớp chớp ánh mắt, cười một nụ cười lấy lòng.
Đường Lăng dùng khoảng cách gần quan sát gương mặt cười sáng lạng này, chỉ cảm thấy đầu óc bản thân từng đợt say xẩm, hắn vươn tay đem Trình Bảo Nguyên đẩy mạnh ra xa, quay đầu đi trong miệng vẫn còn lẩm bẩm :"Cậu..cậu làm gì...dính sát người tôi như thế chứ...cậu...!"

Rõ ràng người đem người khác kéo qua là Đường Lăng , nhưng ngược lại Đường Lăng lại là người càu nhàu, khó chịu
Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng đẩy ngã ngồi ở trên sô pha, trên mặt dở khóc dở cười, cậu coi như là biết được vị thiếu gia này có bao nhiêu không muốn nói lý lẽ.
"Ê, cậu không có gì muốn nói với tôi nữa hay sao?" Đường Lăng ngồi một chút, nhịn không được mở miệng, ngữ khí có chút cứng ngắc.
Đường Lăng lúc nói lời này, tâm lý lại cảm thấy rất khó chịu -- Trình Bảo Nguyên thực sự quá ngu ngốc, có loại chuyện này thôi cũng muốn hắn phải chỉ dạy cho.
Đường Lăng biết rõ Trình Bảo Nguyên nhát gan, hay mắc cỡ, cho nên dùng nửa ngày, cố ý vì bọn họ chuẩn bị tốt thời gian cùng địa điểm, giường đệm rồi tới bầu không khí...
Không nghĩ qua hơn nửa thời gian rồi mà còn cùng Trình Bảo Nguyên kẹt ở một chỗ, một bộ muốn nói lại thôi.
Cậu mau nói đi, nói đi, mau đi! Đường Lăng gào thét rong lòng.

Nếu không phải thấy nếu bản thân ra tay thì sẽ hạ thấp chính mình, quả thật Đường Lăng rất muốn đi đến bóp miệng bắt cậu ta nhanh nhanh nói ra.

Đường Lăng không hiểu nổi, chẳng phải chỉ là nói một câu nói thật lòng hay sao? Chính mình cũng không phải sẽ không đáp ứng cậu ta, có cái gì cứ phải do dự ?
Nhanh lên , nói nhanh lênnnn, nói xong mọi người đều thoải mái.
Đường Lăng hắn nghĩ cái gì liền ngay lập tức đi làm, hắn không phải loại người thích chơi trò mờ ám.