1.Bí Mật
Đường Lăng nắm chặt eo Trình Bảo Nguyên , cuối cùng đạt tới đỉnh giữa hai chân cậu, rốt cuộc cũng đặt chân tới đỉnh núi.
Tinh dịch nóng hổi bắn tại bên trong hậu đình, thân thể Trình Bảo Nguyên run rẩy, trên mặt thủy chung không có biểu tình gì nay lại hiện ra vài phần thống khổ .
Đường Lăng phát tiết xong trong đầu một mảnh trống rỗng, thân thể cao to đè xuống, đặt ngay ngắn trên người Trình Bảo Nguyên, dương vật vẫn duy trì tư thế chôn ở trong cơ thể đối phương, không thèm nhúc nhích.
Hai chân Trình Bảo Nguyên đều gác ở trên vai Đường Lăng, bộ vị tư mật nhất của thân thể bị mở ra trực tiếp hướng về phía hắn ta.
Cậu đợi một chút, thấy đối phương vẫn không có ý muốn đứng dậy, mới bất an nhúc nhích một chút.
"Đệch, cậu lộn xộn cái gì." Thanh âm tức giận của Đường Lăng thình lình ghé vào lỗ tai cậu vang lên.
"..." Trình Bảo Nguyên bị dọa sợ đến lập tức cứng đờ, bắp thịt cả người buộc chặt.
Đường Lăng đứng dậy, dương vật từ hậu đình Trình Bảo Nguyên trượt ra, mang theo một bãi lớn tinh dịch.
Trình Bảo Nguyên vội nghiêng thân thể, mặt tái đi, miễn cưỡng khép lại hai chân đã tê dại .
Đường Lăng hai tay đặt tại hai bên đầu vai Trình Bảo Nguyên, vừa tầm có thể từ phía trên nhìn bao quát cậu.
Hắn nắm cằm Trình Bảo Nguyên chuyển qua đối diện với mình, thấy người nọ gương mặt thờ ơ nhìn chính mình, trong ánh mắt lại rõ ràng lộ ra không che dấu được không cam lòng cùng oán hận -- thình lình hắn ác liệt bật cười.
Đường Lăng thô lỗ kéo xuống nịt ngực còn mặc tại trên người Trình Bảo Nguyên, rồi quăng lên mặt cậu, ngả ngớn nói: "Con đ**m! Nhìn cậu thích làm đàn bà như thế, tôi đã cố ý thỏa mãn cậu, cậu còn không biết cảm ơn tôi? Hửm?"
"..." Trình Bảo Nguyên mím môi không nói.
Đường Lăng trên tay lại tăng thêm vài phần lực, niết đến Trình Bảo Nguyên miệng đều mím chặt , nói : "Không muốn nói cảm ơn, là bởi vì vừa nãy mới chơi cậu còn chưa thoải mái sao? Nhìn cái mông cậu kẹp đến chặt như thế, có phải là còn muốn làm thêm một lần nữa không hả ?"
Hắn miệng nói nhưng ngón tay đã đâm đến bên trong hậu đình Trình Bảo Nguyên, ác liệt đưa đẩy.
Ở bên trong vẫn như cũ vừa ướt lại nóng, theo ngón tay ra vào mà co rụt lại.
Đường Lăng hướng phía dưới Trình Bảo Nguyên nhìn một cái, ngón tay thình lình đâm càng thêm sâu, chóp mũi chạm chóp mũi, uy hiếp : "Phía dưới như thế có phải vẫn muốn chơi tiếp không ? Một ngón tay sợ là thỏa mãn không nổi cậu đúng không.."
Trình Bảo Nguyên tức giận đến ánh mắt đều đỏ lên, nhưng tại dâm uy của Đường Lăng, vẫn phải cố gắng rặn ra một tiếng thay đổi tình cảnh "Cảm ơn anh...".
"Hừ ! " Đường Lăng xem thường rút ngón tay ra, tùy tiện chùi chùi hai cái lên mặt Trình Bảo Nguyên "Lần sau nên biết khôn một chút, phải nói cái gì liền nói cái đó, chứ đừng phải chờ đến khi tôi dạy cậu...!Dạy cậu thì cũng phải cần có " phí dạy " , biết chưa ?"
Đường Lăng đứng dậy bước xuống giường, giẫm lên cả đống quần áo ném bừa ban nãy , từ trên bàn cầm lấy điện thoại di động, tùy tiện chụp lấy 2 tấm thân hình lõa thể của Trình Bảo Nguyên, lật xem lại ảnh chụp, cười lạnh nói: "Cũng sắp chụp được 100 tấm cho cậu rồi nhỉ, có muốn tôi hôm nào công khai cái này với tiêu đề " Trình Bảo Nguyên nghệ thuật đặc tả hiện thực " hay không ? "
Trình Bảo Nguyên nhìn chằm chằm điện thoại di động, hàm răng nghiến chặt.
Đường Lăng cố ý quăng điện thoại di động lên cao rồi lại tiếp được sau đó quẳng luôn nó lên bàn, khiêu khích liếc nhìn Trình Bảo Nguyên một cái, xoay người đi tắm rửa.
Chờ Đường Lăng trở ra thì người nằm ở trên giường đã rời đi.
Quần áo trên mặt đất cũng thiếu đi vài món.
Đường Lăng cầm lấy điện thoại di động kiểm tra, phát hiện thư viện điện thoại di động quả nhiên bị người ta triệt để xóa sạch, một cái cũng không chừa.
Ảnh chụp trong điện thoại di động kia chính là pháp bảo Đường Lăng dùng để kiềm chế Trình Bảo Nguyên.
Lúc này pháp bảo không còn, Đường Lăng nhưng chỉ cười cười, cũng không tức giận.
Điện thoại di động trước khi đem đến hắn đã sớm lưu sang một nơi khác.
Bản chính trong điện thoại di động là hắn cố ý để ở trên bàn, vì để Trình Bảo Nguyên "bớt giận" mới dùng -- dù sao, con thỏ một khi nóng nảy cũng sẽ quay lại cắn người, không phải sao ? Có chặt có lỏng, thì mới càng nhiều lạc thú.
Với lại, Trình Bảo Nguyên dám tùy tiện động vào đồ đạc của hắn-- vậy không phải là chạm vào nòng súng của chính mình sao -- Đường Lăng đều không cần tốn công vận động đầu óc , sẵn lý do đó hắn lại càng dễ bắt người đến mà bắt nạt .
Trình Bảo Nguyên nếu như có thể nhìn thấy nụ cười của Đường Lăng lúc này, chắc sẽ hối hận chính mình vừa nãy thấp tha thấp thỏm xóa xong ảnh chụp lại nhanh nhanh chạy mất, tốn công mà lại còn vô dụng.....
Trình Bảo Nguyên trở về ký túc xá một chuyến, cậu đứng ở cửa vừa lấy ra chìa khóa, cửa ký túc xá đã được mở ra từ bên trong, Ngô Chu với khuôn mặt mệt mỏi, bên ngáp bên ôm vài quyển sách đi tới.
Ngô Chu nhìn tới cửa có người thì bị dọa cho nhảy cẩng lên, đến khi thấy rõ người nọ là Trình Bảo Nguyên, kinh ngạc lại biến thành vui sướng, nguyên bản buồn ngủ được một phát quét sạch, anh cầm lấy cánh tay Trình Bảo Nguyên cấp thiết hỏi: "Trình Tử, cậu tối hôm qua đi nơi nào vậy ? Tôi gọi cả đêm điện thoại cũng không nhận..."
"A..." Trình Bảo Nguyên ngây người một phát, hồi tưởng lại đêm trước vừa đến chỗ Đường Lăng, tiếng chuông điện thoại liền vang lên, cậu cầm lấy điện thoại di động muốn nghe, Đường Lăng cũng không cho, lật cậu lại rồi đặt ở bên cạnh xong liền cởi sạch quần áo.
Trình Bảo Nguyên càng giãy dụa, Đường Lăng càng dùng sức áp chế.
Điện thoại di động vang vài lần, mỗi lần Trình Bảo Nguyên có phản ứng muốn đưa tay lấy máy, Đường Lăng đều sẽ trêu đùa, đem Trình Bảo Nguyên buông ra khi cậu có ý muốn bò xuống giường thì lại mạnh kéo trở về, đặt tại dưới thân,song song đỉnh đi vào, tiếp tục làm.
Trình Bảo Nguyên bị đùa vài lần, rốt cục nổi giận, căm giận trừng mắt hướng Đường Lăng: " Cho tôi tiếp điện thoại!"
"Thì cứ tiếp đi..." Đường Lăng một bên thẳng lưng làm một bên ra vẻ không sao cả nói, dường như người quấy rối không cho Trình Bảo Nguyên bắt máy không phải hắn.
"Anh...!anh...anh, không buông tôi ra...!Tôi làm sao đi xuống!" Trình Bảo Nguyên cố lấy dũng khí, mặt đỏ lên nói .
Đường Lăng đỉnh đỉnh cậu, khuôn mặt vô lại nói: "Nếu đã muốn xuống giường như thế , liền nỗ lực một chút làm tôi thoải mái.
Tôi bắn trước tự nhiên có thể buông cậu ra."
"..." Trình Bảo Nguyên nghẹn nửa ngày, nghẹn ra bốn chữ, "Không biết xấu hổ!"
"Ha ha ha..." Đường Lăng cười lớn, làm càng thêm hăng say .
Trình Bảo Nguyên phiền muộn phát hiện chính mình giãy dụa, biểu tình buồn bực đều trở thành công cụ tìm niềm vui cho Đường Lăng, dù cho tức giận cũng chỉ làm cho cái thứ đồ chơi phía dưới này càng trở nên hưng phấn.
Cậu đơn giản bắt đầu giả chết, không để ý tới Đường Lăng cũng không đi quan tâm điện thoại di động, mặc nó vang đến khi không còn pin...
Đợi được đến khi Trình Bảo Nguyên được buông ra có thể nhìn điện thoại di động thì khởi động máy, máy đều lên không nổi, tự nhiên cũng không biết trước đó là ai tìm cậu.
Chẳng qua bạn bè cậu không nhiều, cũng không khó đoán ra người đó là ai, đại khái cũng chỉ có KTX trưởng , người y như má mi thích quan tâm người khác này thôi.
"...!Được rồi,điện thoại di động cậu hết pin? Tôi sáng sớm gọi điện thoại khi ấy cậu tắt điện thoại..." Ngô Chu còn đang lải nhải nói.
Trình Bảo Nguyên "Ưm" một tiếng, buồn bã ỉu xìu
Ngô Chu thấy Trình Bảo Nguyên sắc mặt không tốt lắm, anh mới xấu hổ ngậm mồm, gãi gãi đầu, nói: "Trình Tử, cậu đừng chê tôi dong dài nha, tôi chính là thấy cậu không trở về ký túc xá lại liên hệ không được, có chút lo lắng cậu thôi mà."
Trình Bảo Nguyên thần sắc hoãn hoãn, đạo: "Cảm ơn anh, Ngô ca.
Em không có chuyện gì đâu, chính là đi...nhà anh họ ..."
"À à , anh họ cậu à.
Tôi có nghe cậu nhắc tới rồi..." Ngô Chu hiểu rõ gật đầu.
Trình Bảo Nguyên cũng không am hiểu nói dối, mặt nhất thời đỏ một trận.
Cậu thật ra có một người anh họ bà con xa đang làm công tại trong thành phố, chẳng qua hai nhà qua lại cũng không nhiều, cậu cùng người anh họ này từ khi đến trường đến bây giờ liền một lần gặp mặt đều chưa gặp qua, cậu càng không có khả năng đi nhà anh họ mà tá túc.
Chỉ là cái loại tình huống cả đêm không về KTX, cậu lại không thể thành thật cùng Ngô Chu nói ra chính mình là đi đến chỗ Đường Lăng.
Cậu cùng Đường Lăng quan hệ bất hòa xung quanh mọi người đều biết, thình lình lại nói chạy đi Đường Lăng chỗ ấy, còn ở lại qua đêm -- rất khả nghi, quả thực chính là không đánh đã khai.
"Vầy đi, tôi đi ăn cơm trước ...!" Ngô Chu đem Trình Bảo Nguyên hướng trong phòng đẩy, thình lình nghĩ đến cái gì, lại nói, "Được rồi,Đường Lăng năm ba có phải gần đây hay tìm cậu gây phiền phức? Hắn cũng chỉ là dựa vào ông ba có mấy đồng tiền ở chỗ này mà bày đặt lên mặt, đều đã vào đại học, còn tửơng nơi này là nhà trẻ chắc.
Cậu đừng sợ, nếu như có chuyện gì cứ nói cho tôi biết, tôi giúp cậu!"
Trình Bảo Nguyên nghe được tên Đường Lăng đầu tiên là tim đập nhanh mấy cái, tiếp đó ngực lại thấy ấm áp hẳn .
Ngô Chu là đúng thật là bạn chí cốt, quan tâm đến cậu như vậy.
Đáng tiếc , quan hệ này của cậu cùng Đường Lăng lại liên quan đến bí mật mà chính mình một mực giấu diếm, thực sự không có cách nào nói cùng người ngoài -- ít nhất hiện tại cậu không có cái dũng khí này.
Trình Bảo Nguyên ngại ngùng cười cười, chân thành nói : "Ngô ca, cám ơn anh, anh quả thật là người tốt."
"...!Không nên khách khí, chuyện nên làm mà." Ngô Chu tay rủ tại bên người dần dần nắm chặt.