Bị Độc Thân

Chương 7-4: Mình là người hoàn toàn thất bại trong tình yêu




7.4 Mình là người hoàn toàn thất bại trong tình yêu

“Chuyện tình cảm không có thắng thua mà chỉ có bằng lòng hay không bằng lòng mà thôi. Khi bạn bằng lòng tiếp tục thua, điều đó chứng tỏ bạn cảm thấy trò chơi này vẫn còn thú vị, chỉ sợ bạn muốn thắng trở lại, kết quả sẽ càng thêm thất bại thảm hại khiến bạn thất vọng tràn trề mà thôi.

Hận thù một ai đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi, hận thù một con người sẽ hao tổn rất nhiều sức lực, thậm chí còn hao tổn sức lực hơn là yêu thương một người. Bạn thử nghĩ xem, ngày nào mình cũng phải oán hận một ai đó, nỗi hận đó sẽ thường xuyên len lỏi trong đầu bạn sẽ ảnh hưởng lớn đến thái độ và cách xử sự của bản thân bạn, chiếm lĩnh lấy tâm hồn bạn, khiến bạn chẳng thể nào nhìn nhận một sự việc với ánh mắt chuẩn xác nhất... Thù hận một con người, cái giá của nó thật quá lớn!”

Không lâu nữa là đến Tết Trung thu, công ty tặng cho mỗi nhân viên một hộp bánh hảo hạng. Không được ở cùng với bố mẹ, trăng dù có tròn đến mấy cũng chẳng thể nào có được cái cảm giác đoàn viên hạnh phúc bên gia đình. Hiểu Khê định để hộp bánh Trung thu này lại công ty, lúc nào tăng ca đói bụng sẽ lấy ra ăn chống đói. Nhưng cô nhất định sẽ không ăn bánh trung thu vào những đêm trăng tròn. Cô sợ mình sẽ đau lòng giống như lần trước, khi Nguyên Kiệt rời khỏi Bắc Kinh, cô phải một mình đón lễ tình nhân. Cô đã cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn uống, sao có thể đối mặt với lễ tình nhân cô đơn một mình được? Ở cùng với một nhóm các đồng nghiệp đang độc thân, chơi đùa hò hét để cho người khác biết bản thân mình không hề cần ngày lễ này. Hôm đó, khi ngà ngà say, bước trên con đường về nhà, Hiểu Khê vẫn muốn bật khóc. Cô đã tự thề với bản thân, lễ tình nhân năm sau, nhất định sẽ không đón một mình nữa.

Những dịp lễ tết thường hay nhận được những tin nhắn hỏi thăm, hết tin này đến tin khác, đa số đều là những tin nhắn gửi chung cho cả một nhóm người. Hiểu Khê thường không nhắn lại, người quen biết thì không cần thiết, người không mấy thân thiết lại càng không cần phải làm vậy. Hiểu Khê đều đọc tất cả những tin nhắn này, đột nhiên cô nhận được một tin nhắn: “Tết Trung thu vui vẻ! Nguyên Kiệt.” Kể từ lần trước, sau khi Nguyên Kiệt hỏi thăm chân thành khiến Hiểu Khê cảm động đến nỗi cô đã định nói sẽ tha thứ cho tội lỗi của anh thì hai người lại không liên lạc thêm lần nào nữa. Không ở cùng một thành phố, mọi cố gắng đều trở thành vô ích.

Người yêu cuối cùng lại trở thành bạn bè. Hiểu Khê và Nguyên Kiệt cũng giống như đại đa số các đôi yêu nhau rồi chia tay, chỉ có thể thăm hỏi, quan tâm đến nhau từ xa mà thôi. Tất cả sự thăm hỏi, quan tâm này trở nên vô cùng xa lạ và trống rỗng khi so với những ân ái, yêu thương trước kia. Ít nhất là hai người họ đã không hận nhau, đáng lẽ Hiểu Khê nên hận Nguyên Kiệt, nhưng cô nhận ra rằng bản thân mình không thể thù hận ai đó được. Hận thù một ai đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi, hận thù một con người sẽ hao tổn rất nhiều sức lực, thậm chí còn hao tển sức lực nhiều hơn là yêu thương một người. Bạn thử nghĩ xem, ngày nào mình cũng phải oán hận một ai đó, nỗi hận đó sẽ thường xuyên len lỏi trong đầu bạn sẽ ảnh hưởng lớn đến thái độ và cách xử sự của bạn, chiếm lĩnh lấy tâm hồn bạn, khiến bạn chẳng thể nào nhìn nhận một sự việc với ánh mắt chuẩn xác nhất... Thù hận một con người, cái giá của nó thật quá lớn!

Trương Bá Chi sau sự kiện xì căng đan ảnh nóng đã từng nói: “Tôi đã quá chìm đắm trong tình yêu cho nên tình yêu với tôi thật quá nặng nề. Người đàn ông yêu tôi chắc chắn đã phải chịu rất nhiều áp lực. Thực ra tình yêu của tôi quá nồng nhiệt, đã yêu thì yêu hết mình, không giữ lại chút gì cho bản thân. Bạn bè đều nói, thất bại lớn nhất của tôi chính là quá chìm đắm trong tình yêu đến nỗi bị người ta nhìn thấu tận tâm can. Tôi thừa nhận mình là một người hoàn toàn thất bại trong tình yêu, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ mãi chẳng thể nhìn thấy được bộ mặt xấu của người khác. Dù anh ta chỉ khiến tôi vui vẻ, hạnh phúc chỉ có vài ba lần, cả đời này tôi cũng không bao giờ quên được.”

Cũng giống như vậy, Hiểu Khê chỉ nhớ đến mặt tốt mà quên đi hết mọi xấu xa của người khác, đó là may mắn hay bất hạnh?

Nếu không có duyên phận trở thành nhân vật chính trong thế giới tình cảm của anh thì trong công việc nhận được sự giúp đỡ từ anh cũng được rồi. Không thể phủ nhận rằng, năng lực làm việc của Nguyên Kiệt thật sự xuất chúng. Hiểu Khê nghĩ: “Anh ấy nợ mình thì bắt anh ấy bù đắp mình theo một cách thức khác vậy.” Nếu nói đây là “lợi dụng” thì cũng chẳng sao hết, Hiểu Khê muốn mượn cớ này để tìm lại chút thăng bằng cho bản thân. Một lần nữa, Hiểu Khê lại lưu MSN của Nguyên Kiệt, cô cảm thấy vui mừng vì đã trở nên lí trí hơn. Cô cũng đã bắt đầu biết cách gạt bỏ tình cảm, biết cách “lợi dụng” đàn ông. Đây cũng có thể coi là một bước tiến bộ. Nhưng nó thật sự có phải là “lợi dụng” không? Chỉ sợ bản thân cô vẫn chẳng thể buông xuôi được.

“Nếu có việc gì, chỉ cần em nói một câu, anh sẽ cố gắng giúp em.” Nguyên Kiệt nói.

“Cảm ơn anh nhé!” Nhưng lúc gặp chuyện gì đó, cô thực sự sẽ đi tìm anh sao? Bản thân Hiểu Khê cũng chẳng biết được.

Gần đây, Hiểu Khê lại trở thành khuê nữ kín cổng cao tường, sau khi tan làm chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn hẹn hò, cũng chẳng muốn tụ tập ăn uống, chỉ muốn một mình, có một chiếc máy tính, có mạng internet là cô đã cảm thấy quá đầy đủ, có thể chơi điện tử, nghe nhạc, xem phim, cuộc sống thật quá đỗi tươi đẹp!

Ngày hôm đó, bỗng nhiên, Hiểu Khê đọc được một câu chuyện: Một cô gái đến làm trợ lí ở một công ty. Khi vào công ty, cô mới hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ, năng động và xinh đẹp nên cô nhanh chóng trở thành bạn gái của ông chủ. Trong khoảng thời gian ở cùng với người đàn ông này, cô đã vì anh ta mà phá thai mấy lần, cô lo liệu chăm chút cho anh ta từng bữa ăn giấc ngủ giống một người vợ đảm đang, chu đáo. Mười sáu năm trôi qua, người đàn ông đó vẫn không cho cô danh phận người vợ chính thức, cô vẫn cứ là bạn gái của anh, hơn nữa danh phận bạn gái này cũng chỉ có những người trong công ty mới biết, ở ngoài xã hội, cô mãi mãi đi theo anh với thân phận của một người trợ lí. Cô ngây thơ cho rằng, sống lâu với nhau ắt sẽ nảy sinh tình cảm, lãng tử nhất định sẽ có ngày quay đầu. Cô luôn kiên định với niềm tin của mình, cô cho rằng nhất định sẽ có một ngày nào đó, mình sẽ đạt được thứ mà mình hằng mong ước bấy lâu nay. Đến lúc nào đó, anh cũng chẳng còn trẻ nữa, anh nhất định sẽ dừng bước chân lãng tử, kết hôn cùng cô. Khi cô ba mươi tám tuổi, trên mặt xuất hiện không ít nếp nhăn, cuối cùng người đàn ông của cô cũng chịu kết hôn, có điều tân nương không phải cô mà lại là một cô gái trẻ đẹp vừa mới tốt nghiệp học viện múa. Lúc này, tân lang bốn mươi lăm tuổi, tân nương hai mươi hai tuổi, hôn lễ được tể chức rất long trọng, thịnh soạn. Và ở một góc nhỏ tối tăm nào đó, có một người phụ nữ tuyệt vọng này đang òa khóc đau đớn trong vòng tay bạn bè...

Khi đọc xong câu chuyện này, khóe mắt của Hiểu Khê đã ướt đẫm. Mười sáu năm, rốt cuộc đây là niềm tin gì? Cuộc đời của người phụ nữ có bao nhiêu lần mười sáu năm chứ? Người phụ nữ ngốc nghếch, đem tuổi thanh xuân đẹp nhất cuộc đời mình dâng hiến cho một người đàn ông vô tình, vô nghĩa, để rồi cứ mãi ảo tưởng rằng một ngày nào đó, người đàn ông ấy sẽ dành cho mình tình yêu và lời thề non hẹn biển. Tất cả đều là ảo vọng mà thôi!

Việc dứt khoát với Nguyên Kiệt là một trận đấu súng, nếu có chết thì có lẽ cô cũng sẽ được chết một cách nhanh chóng, sảng khoái. Còn với Phó Vân thì sao? Hai người phải chờ đợi bao lâu thì mới có thể đi vào chỗ sâu thẳm nhất, mềm yếu nhất trong trái tim của nhau? Hiểu Khê có thể đợi lâu như vậy không? Anh có xứng đáng để cô đợi chờ không? Nhưng cô nghĩ trước khi hỏi vấn đề xứng hay không xứng thì hãy tự hỏi bản thân mình yêu anh đến mức nào đã.

“Hiểu Khê, Tết Trung thu vui vẻ. Tối nay đã có hẹn chưa?” Là tin nhắn của Lưu Hiên. Mỗi dịp lễ tết, anh đều thăm hỏi rất thân tình. Anh đối với Hiểu Khê thực sự rất tốt, việc này mọi người trong công ty đều biết.

“Em cũng chúc anh vui vẻ. Tối nay, em ở nhà chơi điện tử thôi.”

“Vậy mình gặp nhau ở quán cà phê Thượng Đảo đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì thế anh?”

“Nếu anh không có chuyện gì để nói thì em sẽ không chịu ra ngoài gặp anh ư? Ừm, là chuyện liên quan đến Giai Hân.”

Hiểu Khê vừa đọc được dòng tin nhắn này liền nhanh chóng thay quần áo rồi chạy nhanh ra khỏi nhà. Trong lòng cô thực sự chất chứa quá nhiều nghi vấn nên ngay khi Lưu Hiên nói có một vài chuyện liên quan đến Giai Hân, Hiểu Khê cảm thấy huyết dịch trong người đang sôi lên sùng sục.

Khi Hiểu Khê vừa ngồi xuống thì Lưu Hiên cũng đến nơi.

“Thật ngại quá, không có chỗ đỗ xe ở gần đây, anh đỗ hơi xa nên phải đi bộ một đoạn.” Lưu Hiên cởi chiếc áo khoác ngoài, giọng đầy ngại ngùng.

Nhìn vào người đàn ông trên trán đầm đìa mồ hôi, người cùng học ở trường đại học đã từng theo đuổi mình, bây giờ thành cấp trên trong công ty, một người bạn mãi mãi ủng hộ mình, Hiểu Khê bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Ngoảnh đi ngoảnh lại, cô đã tốt nghiệp được bốn năm rồi. Lưu Hiên đã từ một hoàng tử tình ca trở thành tinh anh tài giỏi trong giới kinh doanh, Hiểu Khê chợt nhận ra đã rất lâu, rất lâu không nghe thấy Lưu Hiên hát tình ca nữa, nhưng cô mãi mãi ghi nhớ hình ảnh chàng hoàng tử ưu phiền dưới mái trường đại học năm nào.

“Hiểu Khê, em muốn uống gì?”

“Em chỉ uống chút nước thôi. Mau nói cho em biết, rốt cuộc anh biết chuyện gì liên quan đến chị Giai Hân?” Trước mặt anh, Hiểu Khê không phải câu nệ bất cứ điều gì, trực tiếp hỏi ngay vấn đề mà mình quan tâm nhất.

“Em có thể để anh uống ngụm cà phê rồi mới nói cho em biết được không?” Lưu Hiên mỉm cười nhìn Hiểu Khê. Lúc này, Hiểu Khê mới cảm thấy bản thân mình vội vàng nhanh nhẩu quá.

“Hiểu Khê, em hiểu Giai Hân đến đâu?”

Câu hỏi này khiến Hiểu Khê chết lặng, Hiểu Khê chẳng hiểu mấy về Giai Hân, đàn chị của mình. Cô chỉ biết chị là một người yêu công việc điên cuồng, có tham vọng rất lớn trong sự nghiệp, chị có thể bất chấp thủ đoạn để củng cố địa vị của mình.

“Xem ra anh rất hiểu chị Giai Hân. Anh hãy nói cho em biết đi! Chị ấy đã từng lợi dụng em, có điều, chị ấy đã hỏi ý kiến của em trước. Đó là do em cam tâm tình nguyện. Lúc ấy, em khá là ngốc nghếch, cứ tưởng rằng có thể giúp thì cứ giúp chị ấy đôi chút cũng chẳng sao.” Đúng thế, lúc đó, Hiểu Khê đã thực sự nghĩ như vậy, có thể giúp được chị bao nhiêu thì giúp. Ai bảo cô với Giai Hân là bạn cùng trường chứ? Chẳng qua chỉ đi gặp một người đàn ông thôi, cũng không mất miếng thịt nào, chẳng có vấn đề gì hết. Không ngờ kết quả lại thành ra thế này. Hiểu Khê nghĩ Giai Hân nhất định cũng không muốn kết cục sau cùng sẽ như vậy. Cô không mất một miếng thịt nhưng đã tan nát cả trái tim, chỉ có thể chờ đợi vết thương đó từ từ lành lại mà thôi.

“Có chuyện gì thì anh nói mau lên, đừng có ngập ngừng như thế! Em nghĩ rằng trong cuộc đời mình sẽ không còn chuyện gì kinh khủng, khổ đau hơn việc bị bạn bè lợi dụng, bị người yêu phản bội nữa.”

“Thực ra, Giai Hân đã từng theo đuổi Nguyên Kiệt, có điều Nguyên Kiệt không chấp nhận, cho nên, cô ấy mới để em “xông trận”. Anh không biết chị ấy theo đuổi Nguyên Kiệt vì tình cảm thực sự hay vì lí do công việc. Có điều, hai người bọn họ không hề có qua lại tình cảm gì.”

“Tại sao anh lại biết được những chuyện này?” Hiểu Khê bán tín bán nghi.

“Đều là cùng ngành với nhau, làm gì có bí mật nào mà không biêt? Những điều này thì đã là gì đâu, thực sự vì chức vị phó tổng, Giai Hân còn đồng ý làm tình nhân của chủ tịch Hội đồng Quản trị bên công ty đó nữa. Những điều này chắc em cũng không biết...”

Hiểu Khê đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, lồng ngực rất đau, rất đau.

“Tại sao anh lại nói cho em những điều này, em không muốn nghe! Tất cả những điều này đều không phải là sự thật. Người mất đã mất rồi, tại sao anh còn nói với em những chuyện này? Anh có biết rằng anh làm như vậy là quá tàn nhẫn không?”

Hiểu Khê vội cầm lấy chiếc túi rồi chạy ra khỏi quán cà phê.

“Anh chỉ nghĩ rằng em hoàn toàn có quyền được biết chân tướng sự thật.” Hiểu Khê nhận được tin nhắn của Lưu Hiên. Chân tướng? Biết được chân tướng thì có thể thay đổi được gì chứ?

Hiểu Khê ngồi trên taxi, nước mắt đầm đìa. Giai Hân à, Giai Hân, tại sao chị lại phải làm thế chứ? Tại sao chị lại để bản thân phải chịu uất ức đến vậy? Lẽ nào tiền bạc và sự nghiệp lại quan trọng với chị đến mức ấy sao? Cuối cùng thì kết quả thế nào? Chị cố gắng, nỗ lực suốt đời, sau cùng chẳng phải vẫn trắng tay trở về với cát bụi hay sao?