Bị Độc Thân

Chương 6-2: Canh Mạnh Bà, nước Vong Tình, lại thấy bầu trời sáng chói




6.2 Canh Mạnh Bà, nước Vong Tình, lại thấy bầu trời sáng chói

“Tình yêu chính là sô cô la chứa đầy tình cảm! Có biết tại sao sô cô la lại tan chảy ra không? Đó là nhờ có nhiệt độ của tình yêu.

Trên thế gian này, có lẽ thực sự có canh Mạnh Bà và nước Vong Tình, nhưng thứ nước hay canh này, bạn phải uống thì mới có tác dụng.”

Những người sống ở các đô thị lớn chẳng khác nào đàn kiến luôn bận rộn, ai cũng không dám dừng lại, ăn cơm cũng vội vội vàng vàng, đi đường cũng nhanh nhanh chóng chóng, yêu đương hẹn hò cũng gấp gấp gáp gáp. Ngày nào, Phó Vân cũng vô cùng bận rộn. Ngoài việc có một nhà hàng món ăn Pháp sang trọng ra, anh còn có một công ty nằm ở CBD [Central Business District]. Ban ngày, anh thường xử lí công việc ở công ty, buổi tối lại đến nhà hàng, thỉnh thoảng còn có những chuyến công tác xa nhà đột xuất.

Hiểu Khê biết rằng anh rất bận rộn, ban ngày, cô gọi điện cho anh, nếu không phải là không có người nghe máy thì là đang họp. Vốn dĩ cô đã dự định sẵn những lời nói ngọt ngào, tình cảm để nói cho anh nghe, nhưng trong hoàn cảnh đó, cô không thể mở miệng được. “Vậy anh tiếp tục làm việc đi!” Hiểu Khê khẽ nói rồi ngậm ngùi tắt máy. Từ đó, Hiểu Khê rút ra một điều rằng không nên gọi điện cho anh vào ban ngày. Cô phải học cách trở thành một người phụ nữ biết thông cảm và thấu hiểu. Mình cứ gọi điện mãi như thế có khiến người ta thấy bản thân mình quá phiền phức, nhõng nhẽo không? Nhiều lúc cô tự hoài nghi chính mình như vậy.

Có điều, đó chỉ là trước đây thôi, từ sau lần Phó Vân thất hẹn, Hiểu Khê quyết định không thèm quan tâm đến anh nữa. Dù gì chẳng có bắt đầu cho nên cũng chẳng thể coi là kết thúc được.

“Hiểu Khê, em tới nhà hàng lấy giúp anh một tập tài liệu được không? Bây giờ, anh đang ở ngoài bàn công việc cùng khách hàng, trợ lí của anh lại tan ca rồi...” Bảy rưỡi tối, Phó Vân gọi điện cho Hiểu Khê, cô chỉ nghe mà không nói gì. “Thực sự anh đang rất cần.” Phó Vân tiếp tục nài nỉ. Vốn dĩ cơn tức giận của Hiểu Khê vẫn chưa hết, nhưng trái tim của người phụ nữ rất mềm yếu nên cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.

Cô không ngờ lại bị tắc đường. “Em xin lỗi, anh đang cần gấp phải không? Có lẽ em sẽ đến muộn đó. Bây giờ đang tắc đường.”

“Không gấp lắm, không gấp lắm đâu.” Phó Vân nói rất thoải mái trong điện thoại.

“Vậy anh nói với khách hàng một câu, em sẽ nhanh chóng mang tài liệu đến!” Hiểu Khê đang ngồi trên taxi, đợi dài cổ để ngóng chiếc đèn xanh bật lên.

“Chẳng biết Bắc Kinh có bao nhiêu cột đèn giao thông nữa.” Hiểu Khê tức giận khẽ cằn nhằn.

“Đừng gấp gáp, đừng vội vã, sẽ có nếp nhăn đấy!” Anh lái xe taxi chậm rãi nói, đồng thời cũng chuyển từ kênh thông tin giao thông sang kênh âm nhạc.

“Cô nghe chút nhạc nhé!” Đài phát thanh đang phát lại bài hát cũ của ca sĩ Trương Tín Triết: “Tình yêu của anh giống như thủy triều, tình yêu như thủy triều đẩy anh về phía em...” Nghe thấy giọng hát quen thuộc, cuối cùng tâm trạng Hiểu Khê cũng ổn hơn đôi chút. Nhạc trữ tình đúng là rất có ích, có thể làm cho tâm trạng đang bất ổn trầm lắng lại. Cho nên, Hiểu Khê quyết định việc đầu tiên khi cô quay về nhà chính là bật đầu đĩa nghe nhạc, sau đó ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, rót một ly rượu vang, sau cùng tựa lưng vào sô pha ngắm bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ...

Cuối cùng cũng đã tới được nhà hàng của anh, lúc này vừa đúng tám giờ. Hiểu Khê vội vã chạy vào trong, nói lí do đến đây với quầy thu ngân. “Xin mời đi theo tôi!” Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa Hiểu Khê đi lên tầng hai. Ay, tại sao cửa lại bị đóng lại chứ? Hiểu Khê còn đang thấy kì lạ thì cánh cửa bỗng mở bật ra, cô còn chưa kịp định thần lại thì đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện trước mặt mình. Đây... đây không phải là Phó Vân sao? Không phải lúc nãy anh còn nói chuyện điện thoại bảo cô không phải vội vã quá, anh đang bàn chuyện với khách hàng ư?

“Anh... không phải anh... không phải anh đang ở cùng khách hàng...” Hiểu Khê kinh ngạc đến nỗi mắt chữ A miệng chữ O.

“Anh có bản lĩnh của một siêu nhân.” Phó Vân mỉm cười thần bí, chớp chớp mắt.

“Được lắm, anh lừa em nhé!” Cuối cùng Hiểu Khê cũng định thần lại được.

“Em thật quá dễ bị lừa.” Phó Vân tiếp tục cười đắc ý.

“Người ta đang lo lắng như thế, vậy mà anh còn cười được hả?”

“Được rồi, được rồi, là anh không đúng, em hãy trừng phạt anh đi!” Phó Vân bước lại gần, đưa hai tay ra ôm chặt cô vào lòng. Lúc này Hiểu Khê mới nguôi giận phần nào, cô đưa mắt nhìn sang xung quanh. Phòng lớn tầng hai rộng khoảng hai trăm mét vuông, chỉ có đúng một chiếc bàn dài, hơn nữa cũng chỉ có mỗi mình cô và Phó Vân.

“Tại sao lại chỉ có hai người? Những người khác đâu anh?” Hiểu Khê vừa hỏi vừa ngồi xuống.

“Tối nay, em là nhân vật chính. Anh muốn chuộc lỗi vì lần trước đã thất hẹn với công chúa Hiểu Khê của anh.” Phó Vân cúi người, nhéo nhéo vào bên má của Hiểu Khê, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô. Đột nhiên, trên má cô như phủ một lớp phấn hồng, giống hệt một cô bé đang ngượng ngùng, e thẹn, vẫn may là đèn điện trong nhà hàng Pháp dịu nhẹ, mờ ảo, chắc là Phó Vân không nhận ra khuôn mặt Hiểu Khê đang ửng hồng.

Cô bỗng nghe thấy tiếng Phó Vân khẽ vỗ tay, giống y như tình tiết trong những bộ phim điện ảnh. “Em hãy nhắm mắt lại đi!” Phó Vân ngồi ở phía đầu kia của chiếc bàn dịu dàng nói với Hiểu Khê. Giọng nói của anh giống như đang thôi miên, có ma lực và sức hút đặc biệt. Câu nói này của anh mang lại sự tưởng tượng vô tận cho Hiểu Khê. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tưởng tượng xem sẽ có điều bất ngờ gì sắp xảy ra. Người đàn ông đối diện không biết sẽ có chiêu thức gì đây?

Một phút, hai phút, ba phút, đối với Hiểu Khê mà nói khoảng thời gian đó dài vô cùng cô chỉ muốn mở mắt ra nhìn ngay lập tức.

“Được rồi, mau mở mắt ra đi!” Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của anh. Hiểu Khê ngay lập tức mở hai mắt. Trước mặt cô xuất hiện một bát canh, nói chính xác thì đó là một bát súp Borscht [Là món súp củ cải đỏ truyền thống của Nga]. Bắp cải, củ cải đỏ, cà rốt, khoai tây và thịt bò, màu sắc vô cùng phong phú. Món ăn nhìn trông rất ngon lành, nhưng Hiểu Khê không khỏi có chút thất vọng trong lòng. Bát súp này thì có gì đặc biệt chứ?

“Nào, tranh thủ ăn luôn lúc còn nóng đi em!” Phó Vân cầm lấy chiếc thìa vừa múc súp lên vừa nói với Hiểu Khê, hình như anh đã nhìn ra được tâm tư của cô.

“Món súp này có tên là canh Mạnh Bà, ăn xong bát canh này, em sẽ quên đi tất cả những việc không vui trước đây và cả những người khiến cho em đau khổ.” Thì ra là như vậy! Canh Mạnh Bà, bỗng nhiên, Hiểu Khê hoàn toàn hiểu được tâm ý chân thành của anh. Bởi vì có chuyện không vui, vì có người gây đau khổ nên cô mới quay sang cầu cứu anh. Cô ngoan ngoãn húp hết bát “canh Mạnh Bà” này. Uống xong, tâm trạng vô cùng mãn nguyện, cô nhã nhặn lấy khăn giấy lau miệng.

“Có ngon không?” Phó Vân quay sang nhìn cô gái trẻ rất biết nghe lời trước mặt mình lúc này.

“Rất ngon, bơ cũng rất ngon, nhưng mà chắc em sẽ bị tăng cân mất.” Hiểu Khê chu miệng nói.

“Em lại nhắm mắt vào đi!” Phó Vân lại bảo.

Wow, còn có bất ngờ gì nữa sao? Hiểu Khê rất thích trò chơi đoán này. Sau đó thì sao? Cô tò mò muốn biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, cô cũng có thể mở mắt ra. Lần này, trước mặt cô lại xuất hiện một chiếc ly chân dài, bên trong đựng một thứ chất lỏng màu vàng trong suốt.

“Đây là nước Vong Tình. Nào, em hãy uống đi!”

Ha ha, anh thật là sáng tạo khi mang cả tên bài hát của Lưu Đức Hoa vào đây. Hiểu Khê cảm thấy vô cùng thú vị, cô nhấc chiếc ly lên, ra hiệu với anh đang ở phía xa xa, nhẹ nhàng nhấp môi, một cảm giác rất thanh mát, dịu nhẹ tan ra trên đầu lưỡi.

“Em thấy sao, rượu lạnh của Canada chính là nước Vong Tình. Uống nó rồi, nợ tình trong quá khứ coi như đã quên lãng, kết thúc hết.” Phó Vân vừa nói vừa vỗ tay.

“Ừm, rượu lạnh, em rất thích. Tin em đi, em nhất định sẽ quên hết.” Tâm trạng của Hiểu Khê lúc này đang rất vui, cô vừa nói vừa không quên thưởng thức ly rượu đó.

“Còn anh thì sao? Sao anh lại không uống? Anh cũng phải ucíng cả nước Vong Tình nữa chứ!” Hiểu Khê nũng nịu nói.

“Anh á, anh chẳng có gì để quên hết, những gì cần quên đều đã quên hết rồi.” Phó Vân nhẹ nhàng đáp.

“Không được, lỡ đâu đột nhiên anh nhớ lại thì sao? Anh cũng phải uống!”

“Được, được, để anh uống!” Anh rót đầy ly, uống cạn một hơi cạn hết.

Lúc này, không cần anh phải nói tiếp, Hiểu Khệ tự động nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, trước mặt là một đĩa bít tết kiểu Pháp đang bốc hơi nóng hổi. Thật là đúng lúc, Hiểu Khê quả thực đang đói meo cả bụng, những thứ dồ uống trước vừa rồi chẳng hề có công dụng giải quyết cơn đói của cô.

“Ha ha, không biết món này thì có ý nghĩa gì đây?” Hiểu Khê thầm nghĩ rồi cầm dao dĩa lên bắt đầu hành động.

“Món này được gọi là: Bầu trời lại tươi sáng.”

“Hả? Phải hiểu theo cách nào đây? Bầu trời sao? Bầu trời ở đâu chứ?” Hiểu Khê tò mò hỏi. Mỗi món ăn đều giống như một câu đố bí ẩn, câu đố này nối tiếp câu đố kia, thực sự rất thú vị.

“Em nhìn xem, màu thịt bò vừa chín tái, nhìn giống như màu mặt trời lúc tám, chín giờ sáng.” Phó Vân mỉm cười giải thích.

Cái này mà anh cũng nghĩ ra được. Thực lòng cô vô cùng khâm phục trí tưởng tượng phong phú của anh. Hiểu Khê gật đầu đồng tình, cô cảm thấy có phần đúng. Ăn món bít tết mềm tươi ngon, dạ dày của cô cũng được tận hưởng cảm giác dược sủng ái. Trong lòng Hiểu Khê chợt dâng một luồng khí ấm áp, dòng khí này được gọi là mùi vị của hạnh phúc.

“Còn gì nữa không anh?” Hiểu Khê sắp ăn xong liền hỏi, trong giọng nói chứa đựng vẻ mong đợi xem anh chàng ảo thuật gia đẹp trai này còn dành cho mình bất ngờ nào khác nữa?

Món cuối cùng! Lúc này cô liền nhìn thấy nhân viên phục vụ mang một ly kem sô cô la đặt tới trước mặt cô.

“Vậy thì món này có ý nghĩa gì?”

“Cái này gọi là: Tình yêu chính là sô cô la chứa đầy tình cảm! Em có biết tại sao sô cô la lại tan chảy ra không? Đó chính là vì nhiệt độ của tình yêu.” Phó Vân nháy mắt với Hiểu Khê giống như một đứa trẻ tinh nghịch.

“Woa, em vô cùng khâm phục trí tưởng tượng phong phú của anh! Anh thực là tài năng.” Hiểu Khê cầm chiếc thìa nhỏ đưa kem sô cô la vào miệng, một cảm giác ngọt ngào tan chảy nơi đầu lưỡi. Đây là buổi tối lãng mạn nhất, được nghe nhiều lời tình cảm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Hiểu Khê. Nếu như thời gian có thể dừng lại đúng giây phút này thì tốt biết bao!

Lúc tiễn Hiểu Khê về đến trước cửa nhà, khoảnh khắc Hiểu Khê tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Phó Vân cảm thấy đôi phần lạc lõng và lưu luyến.

“Buổi tôi hôm nay là do đích thân anh chuẩn bị cho em sao?”

Phó Vân gật đầu, đáp: “Đương nhiên, anh đã cố gắng sắp xếp một bữa tối sang trọng và lãng mạn nhất.”

Thêm một lần nữa, Hiểu Khê cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc, dòng khí nóng hạnh phúc chạy dọc toàn thân cô. Đột nhiên, Hiểu Khê quay sang, nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên môi Phó Vân, sau đó nhanh chóng xuống xe chẳng khác nào một tiểu hồ li làm việc xấu bị bắt gặp nên quay mình bỏ chạy.

“Đi đường cẩn thận nhé!” Hiểu Khê vừa nhanh chóng bước lùi về phía sau, vừa nhẹ nhàng nhắc nhở. Đây có lẽ sẽ là buổi tối mà mãi mãi cô không thể nào quên trong cuộc đời mình. Cảm ơn anh, Phó Vân!