Bị Độc Thân

Chương 5-2: Đem hơi ấm của một người chuyển hết cho một người khác




5.2 Đem hơi ấm của một người chuyển hết cho một người khác

“Muốn quên đi một người, cách nhanh nhăt chính là bắt đầu một mối tình mới. Tuy rằng rất hữu hiệu, nhưng chỉ là phương pháp trị ngọn chứ không trị tận gốc.

Đàn ông đều là loại động vật sinh lí, là loại người thực dụng, 99% các cuộc tình xa cách đều thất bại. Có điều không sao hết, con cóc ba chân thì khó kiếm, chứ đàn ông hai chăn thì thế giới này vô số.”

Ngày hôm sau, Hiểu Khê đem hộp kem dưỡng da dành cho nam giới để trong tủ lạnh tặng một người bạn khác giới. Đúng vậy, cô bắt đầu đầu tư vào tình bạn, vì tình bạn còn đáng tin cậy hơn tình yêu. Dù gì thì kem dưỡng da cũng có hạn sử dụng, trong thời gian còn hạn thì nên đem tặng cho người đáng được đầu tư. Người này có thể sẽ xuất hiện vào lúc cô cần người sửa giúp máy tính hoặc điện nước trong nhà mỗi khi có vấn đề gì xảy ra.

Cô không thể không làm vậy để tránh tình trạng “nước đến chân mới nhảy”, cho nên, hàng ngày cũng năng đi lại, quan tâm người ta, đảm bảo sẽ được hồi đáp lại đúng như những gì mình đã bỏ ra, chứ không phải như khi đầu tư vào tình yêu, tất cả đều một đi không trở lại.

Hiểu Khê luôn luôn ghi nhớ lời Trác Nhiên nói, muốn quên đi một người, cách nhanh nhất chính là bắt đầu một mối tình mới. Có thật là vậy không? “Đem hơi ấm của một người chuyển hết cho một người khác, sửa đổi những sai lầm trước đó thành mộng ước”, ca sĩ Trần Dịch Tấn đã hát như vậy trong bài hát của mình.

Đêm đã quá khuya, không còn nhìn thấy sao trên trời nữa, không khí se se lạnh lan tỏa. Hiểu Khê chán nản ngồi ở nhà chơi điện tử, bỗng nhiên, cô nhận được tin nhắn.

“Em đã ổn chưa?” Người gửi tin nhắn là Phó Vân. Xem ra anh vẫn còn nhớ đến cô điều đó khiến Hiểu Khê cảm thấy rất cảm động.

“Ổn rồi. Em chỉ cho phép mình đau khổ trong một đêm thôi, sáng hôm sau tỉnh dậy, em sẽ ổn ngay.”

“Em giỏi quá!”

“Thế dạo này, em bận rộn việc gì thế?”

“Dạo này em bắt đầu bận rộn đi xem mặt.” Hiểu Khê có sao nói vậy.

“Đi xem mặt gì chứ?” Ba giây sau, tin nhắn của Phó Vân lại đến.

“Em gửi hình của mình cho anh nhé!”

Hiểu Khê lập tức gửi hình sang, bởi vì trong lòng cô lúc này đang tràn đầy khát vọng.

“Để cho công bằng, anh cũng gửi ảnh của anh sang đây, nếu không, em sẽ kì thị anh đấy!” Hiểu Khê gửi kèm thêm một câu.

“Được.” Năm phút sau Hiểu Khê liền nhận được một tin nhắn đa phương tiện của anh. Anh trong ảnh có khuôn mặt tròn trĩnh, trông hơi ngố nhưng lại rất đáng yêu.

Sau đó, cô tắt máy đi ngủ, Hiểu Khê đã có thói quen này khá lâu rồi, cô muốn tận hưởng cảm giác không bị ai làm phiền, không ai tìm thấy cô này. Kể từ khi Hiểu Khê yêu Nguyên Kiệt, cô bắt đầu mất ngủ, bây giờ, người đi lầu trống, cô tự điều chỉnh lại thời gian biểu của mình sao cho hợp lí nhất.

Nhận ra đã rất lâu rồi không đi dạo phố mua sắm, cô quyết định bắt đầu cuộc sống mới, tận hưởng những niềm vui trước mắt. Cả một tầng toàn những nhãn hiệu thời trang nổi tiếng Gucci, Prada, Armani... đầy sức quyến rũ và thu hút sự chú ý của những người đi mua sắm. Hiểu Khê không đắn đo suy nghĩ bước vào một cửa hàng Gucci, vừa vào cô đã đi thẳng đến chỗ có chiếc túi được đeo trên người của ma nơ canh. Hiểu Khê không biết tên của kiểu dáng này là gì, nhưng cô vừa nhìn thấy đã rất thích nó, cầm trên tay cảm giác vô cùng mềm mại. Hiểu Khê quay đầu nhìn cô nhân viên bán hàng yêu cầu được xách thử, người nhân viên này liền bước tới, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Những nhân viên này thường chỉ nhiệt tình khi nhìn thấy những phu nhân quý phái, giàu có, chứ còn với những khách nữ trẻ tuổi, họ thường rất lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm. Chắc trong lòng họ thầm nghĩ: Mấy cô gái này chỉ xem hàng chứ chưa chắc đã mua nổi. Ánh mắt của mấy cô nhân viên kênh kiệu này thường rất sắc bén.

“Chị ơi, kiểu túi này có tên không? Là kiểu mới ra à?” Hiểu Khê vừa xách chiếc túi vừa quay sang hỏi.

“Loại túi này có tên là Indy Bag. Tay xách được thiết kế hình cung lấy cảm hứng từ chiếc vô lăng của những chiếc xe cổ, thiết kế hình cung này làm tăng thêm cảm giác mềm mại và cao quý cho tổng thể chiếc túi. Đây chính là thiết kế của Tổng Giám đốc Frida Giannini, người đã sáng lập ra nhãn hiệu Gucci. Tiểu thư, kiểu túi này giờ đang là sản phẩm kinh điển mới trong cửa hàng của chúng tôi, cô mua rồi nhất định sẽ rất hài lòng, vì nó rất đáng đồng tiền bát gạo. Cô xem, chiếc túi được làm từ da cá sấu, trông quý phái biết bao!” Cô nhân viên sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền Dior trên cổ Hiểu Khê liền nhiệt tình, đon đả giới thiệu. Woa, da cá sấu, lại còn là màu xanh lá cây sẫm, vừa trầm lặng lại vừa quý phái, quan trọng hơn, màu sắc này cũng là màu may mắn của cô. Hiểu Khê bất giác không khỏi động lòng.

“Tiểu thư, đừng đắn đo nhiều quá, loại túi này vừa mới có mặt trên thị trường đã thu hút không biết bao người vào mua. Bây giờ, trong danh sách những người mua chiếc túi này có rất nhiều người nổi tiếng như: Kylie Minogue, Lindsay Lohan, Elle MacPherson, Mischa Barton, Salma Hayek, Jessica Alba...”

Cô nhân viên liệt ra một loạt danh sách những người nổi tiếng mà Hiểu Khê không thể không biết tên, đang định rút thẻ tín dụng ra mua thì cô lại nhanh chóng đóng ví tiền lại. Tốt nhất là đợi đến lần tới, khi kí được hợp đồng mới rồi tính sau. Cô nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng, nhưng vẫn lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn chiếc túi trên tấm quảng cáo, tự nhủ: “Em yêu, lần sau, chị nhất định sẽ đưa em về.”

Buổi tối thứ Sáu, Hiểu Khê đến nhà giúp một người bạn tổ chức tới tiệc sinh nhật. Vì khách rất đông nên mãi cho đến khi tiệc tan, cô mới có thời gian nói chuyện với bạn mình.

“Vì một người đàn ông mà định bỏ cả một thành phố, cậu còn làm cả những việc vừa vĩ đại vừa ngốc nghếch như vậy sao?” Cô bạn học vừa dọn dẹp căn phòng vừa nói. “Cô bé ngốc nghếch, đây chính là hậu quả của việc trước kia cậu không chịu yêu đương, hẹn hò đấy. Lần này thì đau một lúc nhớ trọn đời rồi chứ? Rốt cuộc, giờ cậu đã rút ra được kinh nghiệm hay chưa?”

“Nhưng tại sao lại như thế chứ?” Hiểu Khê chưa trả lời, cô bạn học lại tiếp tục hỏi.

“Thực ra mình cũng có lỗi.” Hiểu Khê nhỏ nhẹ nói.

“Lỗi gì chứ? Cậu lăng nhăng trước sao? Đó không phải là tính cách xưa nay của cậu.”

Hiểu Khê chỉ cười mà không nói gì.

“Đàn ông đều là loại động vật sinh lí, là loại người thực dụng, vì thế 99% các cuộc tình xa cách đều thất bại. Có điều không sao hết, con cóc ba chân thì khó kiếm, chứ đàn ông hai chân thì khắp thế giới này vô số.” Người bạn vỗ nhẹ lên vai Hiểu Khê rồi đi tẩy trang, để lại cô một mình ngồi trên ghế sô pha ngẫm nghĩ.

Mười giờ tối, về đến nhà Hiểu Khê chẳng có việc gì làm, đành ngồi xem mấy chương trình giải trí. “Lúc này anh ấy đang làm gì nhỉ?” Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh một người. Xem ra thường xuyên nhắn tin an ủi, tặng hoa cho phụ nữ là một chiêu tấn công rất hiệu quả.

“Gần đây anh có bận không?” Hiểu Khê nhắn tin hỏi thăm Phó Vân. Cô lúc này chỉ mong muốn tìm một người bạn khác giới để nói chuyện thôi.

Ngay lập tức, Phó Vân nhắn lại: “Anh đang uống rượu, hay là em cũng đến đây đi!”

Hiển nhiên là cô từ chối. Cô không thích hẹn hò cùng một người đàn ông không mấy quen thuộc. Nếu như gọi đến sớm mời đi ăn cơm thì còn có thể chấp nhận được, còn giờ thì không được vì anh đang uống rượu, khí huyết dâng cao, sinh lực dồi dào.

“Tại sao lúc nãy, em lại nhắn tin cho anh?”

“Em muốn tìm sự an ủi.”

“Không còn nguyên nhân nào khác sao?”

“Anh muốn đáp án gì đây?”

“Theo em thì sao?”

Hiểu Khê nghĩ một lúc rồi nhắn lại: “Thì em có chút cảm tình với anh. Không được kiêu ngạo đâu nhé!”

“Ha ha, anh sẽ không thế đâu. Anh đã cảm thấy điều đó từ lâu rồi.”

“Thực ra anh rất đáng yêu.”

“Ồ, thế chúng ta hẹn hò đi!” Anh nhanh chóng trả lời.

“Cổ nhân mượn hoa làm ông mai, giờ anh mượn rượu làm bà mối sao? Hễ có chút men rượu là anh lại to gan, thẳng thừng như vậy?”

“Chẳng có liên hệ gì đến rượu hết. Trời sinh anh vốn đã to gan rồi.”

Tối đó, hai người nhắn tin đến tận hơn hai giờ đêm, cho đến trước khi đi ngủ, Hiểu Khê cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Lần đầu tiên bình thản chìm vào giấc ngủ, bởi vì cô có dự cảm rằng, một hành trình mới lại sắp sửa bắt đầu.