1.3 Đợi đến khi tôi trở thành một phu nhân giàu có, nhất định sẽ không quên ơn nghĩa này của anh
“Đàn ông và Phụ nữ, quyết định là loại quan hệ gì, thông thường chỉ mất ba giây. Nếu là tình yêu sét đánh thì chỉ mất khoảng một giây.
Phụ nữ trên thế gian này có ai là không hư vinh? Chỉ có điều sự mê hoặc đó có đủ lớn hay không mà thôi!”
Thời gian hẹn gặp sắp đến, Hiểu Khê vốn đang rất bình tĩnh bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Chọn bộ này đi! Bên trong mặc chiếc váy nhung màu xanh khổng tước, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông. Khi đến quán cà phê, mình sẽ bỏ chiếc áo khoác ngoài ra, chiếc váy nhã nhặn mà sang trọng này sẽ nổi bật vô cùng. Hây da, Hiểu Khê của chúng ta hôm nay sẽ đốn gục hàng loạt người mà không thèm đền mạng.” Giai Hân vừa đưa chiếc đai lưng cho Hiểu Khê vừa khen ngợi.
Tình cảnh lúc này giống như Hiểu Khê là một minh tinh còn Giai Hân là người quản lí tận tình chăm sóc vậy. Nếu quay trở lại thời phong kiến thì nó chẳng khác nào cảnh một tú bà đang trang điểm cho gái lầu xanh để ra tiếp khách làng chơi vậy!
Đã thế, Giai Hân còn tận tình lái xe đưa Hiểu Khê đến tận quán cà phê gặp mặt, trước khi cô xuống xe, lại còn giơ hai ngón tay tạo hình chữ V nữa chứ! “Bà chị Giai Hân đột nhiên nhiệt tình với việc chung thân đại sự của mình như vậy, nhất định là có việc gì đó khuất tất ở đây. Phải chăng đã thu được món lời gì đó từ người kia? Có điều, nể tình hàng ngày chị ấy đối xử tử tế với mình, lần này sẽ thuận theo chị ấy vậy.” Hiểu Khê thầm nghĩ.
Hiểu Khê ngồi ở góc trong cùng của quán cà phê, cô nhân viên phục vụ mang tới một ly nước nóng. Đang định bê lên để làm ấm bàn tay lạnh giá của mình thì có người cất tiếng: “Xin hỏi, cô có phải là Đỗ Hiểu Khê không?”
Hiểu Khê gấp gáp đặt ly nước xuống đứng dậy, trước mặt cô là một người đàn ông trong bộ vest lịch lãm, một thương nhân thành đạt điển hình. Anh ta thản nhiên ngồi xuống ghế.
Nhận xét đầu tiên: Người đàn ông này trông cũng tạm ổn, không khó coi, cũng không làm người khác khiếp đảm.
Nhận xét thứ hai: Người đàn ông này thật dũng cảm, không ngờ dám mặc áo sơ mi màu hồng.
Nhận xét thứ ba: Người đàn ông này có lẽ chỉ hợp làm bạn bè, còn nếu để trở thành bạn trai thì chắc “không có phản ứng hóa học” gì hết!
Không thể phủ nhận một điều, đàn ông và phụ nữ, quyết định là loại quan hệ gì, thông thường chỉ cần ba giây. Nếu là tình yêu sét đánh thì chỉ mất có một giây.
Trong những trường hợp gặp gỡ người xa lạ thế này, Hiểu Khê thừa nhận bản thân không chỉ trực thuộc “hiệp hội ngoại thương” mà còn giống bên “hiệp hội ngoại hình” hơn. Còn loại đàn ông mà Đỗ Hiểu Khê thích nhất chính là loại cương nghị, tươi tắn, còn người đàn ông mặc chiếc sơ mi màu hồng như thế này thì xem ra có vẻ hơi “nữ tính” thì phải.
“Tôi là một cô gái rất thực tế, vô cùng thực dụng…” Đỗ Hiểu Khê thẳng thắn nói.
“Ồ, vậy sao? Vậy giá trị bản thân cô là bao nhiêu?” Sắc mặt của anh ta hơi thay đổi, ngạc nhiên hỏi lại, nhưng vẫn giữ trên môi nụ cười lịch lãm.
“Ít nhất cũng phải năm mươi triệu!” Hiểu Khê vừa nhấm li cà phê Latte, vừa thản nhiên nêu giá. Trong lòng cô thầm vui sướng: Anh ta chắc đang mắng nhiếc thậm tệ mình trong lòng đây. Hẳn sẽ bảo mình là một cô gái không biết trời cao đất dày, dựa vào cái gì mà lại dám yêu cầu một nửa kia phải là một đại gia chứ? Hay tự cho rằng mình là siêu mẫu chân dài Lâm Chí Linh?
“Tôi biết rồi. Có lẽ tôi không thể nào đạt đến yêu cầu của cô được. Nếu không thì thế này nhé, tôi sẽ giới thiệu một người bạn có công ty riêng cho cô, cậu ta có lẽ phù hợp với cô.” Anh ta vừa nói vừa nâng ly cà phê Latte lên uống.
“Được thôi! Đợi đến khi tôi trở thành một phu nhân giàu có, chắc chắn sẽ không quên ơn nghĩa này của anh. Ít nhất cũng tặng anh một bao lì xì cỡ bự để đáp lễ vì đã làm ông mai.” Hiểu Khê tỏ ra vô cùng vui vẻ, tiếp tục tự do, thoải mái đáp lời và tưởng tượng trong lòng anh ta đang nổi bão thế nào.
Thật vậy, Đỗ Hiểu Khê rất muốn được trở thành một phu nhân giàu có. Cô luôn luôn khao khát những thứ đẹp đẽ trên thế giới này. Chẳng hạn như: Khách sạn xa hoa tráng lệ, những chiếc túi xách số lượng hạn chế, những bộ lễ phục cao cấp đặt may, những viên kim cương đá quý lấp lánh, sang trọng. Nhưng cô cũng biết rằng tất cả những thứ đẹp đẽ để có được phải có một nền tảng kinh tế hùng hậu. Phụ nữ trên thế gian này có ai là không ham hư vinh? Chỉ là sự mê hoặc đó có đủ lớn hay không mà thôi! Có điều dám ngông nghênh, thản nhiên thừa nhận mình là một cô gái thích tiền bạc, yêu đại gia ngay trong buổi xem mặt đầu tiên như thế này, e rằng cũng chỉ có một mình Đỗ Hiểu Khê dám làm! Đoạn đối thoại vừa rồi nếu như để cho Giai Hân nghe thấy, có lẽ chị ấy sẽ vô cùng hối hận. Có điều, ai bảo chị Giai Hân “giao trứng cho ác” chứ?
“Bao lì xì cỡ bự thì không cần đâu. Nếu cô có thể giới thiệu cho tôi một cô gái lương thiện, đáng yêu lại hiếu thuận thì đã được coi như là món quà đáp lễ lớn nhất rồi.” Nguyên Kiệt tiếp tục uống thêm một ngụm cà phê nữa.
“Được, nếu như có ai như vậy, tôi nhất định sẽ lưu ý giúp anh.”
Lúc Hiểu Khê chuẩn bị đứng dậy, anh liền gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.
Hai con người trẻ tuổi ấy tạm biệt lẫn nhau. Trong ánh mắt của người khác, họ chẳng khác nào hai đối tác thương mại đến bàn bạc chuyện làm ăn cả.
Rõ ràng là, Đỗ Hiểu Khê đang cố ý dọa cho anh ta chạy mất dép. Và quả nhiên, cô đã đạt được mục đích này. Hẳn là anh ta ghét cô lắm. Những người đàn ông có chút thành tích trong sự nghiệp thông thường rất ghét các cô gái thực dụng, tự cao, tự đại kiểu này. Haiz, loại con gái đó anh ta tránh còn không kịp ấy chứ! Mọi người thường lấy khiến người ta tán gia bại sản làm tấm gương cảnh cáo, cũng như trên đời này liệu có được mấy người có mệnh tốt như đây? [Chương Tiểu Huệ là vợ trước của diễn viên nổi tiếng Chung Chấn Đào, có tin đồn chính cô đã biến anh từ một người giàu có bậc nhất thành một người phá sản, trắng tay. Từ Hào Oánh là vợ của ca sĩ nổi tiếng Hồng Kông Trần Dịch Tấn, gia đình họ luôn hạnh phúc mĩ mãn.]
Như vậy không phải là rất tốt sao? Hai bên đều không lưu luyến, mãi mãi sẽ không gặp lại nhau nữa.
“Giai Hân, em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, người ta xem chừng không vừa ý với em, em cũng chẳng có cách nào khác.” Hiểu Khê cười, nói với Giai Hân qua điện thoại.
“Chết mất, làm gì có người nào đi xem mặt bị thất bại mà lại vui vẻ như em hả?”
“Lẽ nào chị muốn em phải khóc lóc nỉ non thì mới cảm thấy vui sao?”
“Thôi được, cũng coi như em đã hoàn thành được một nhiệm vụ mà chị giao cho, chị mời em một bữa nhé!”
Đến lúc gặp Giai Hân, Hiểu Khê mới biết thì ra Trần Nguyên Kiệt tốt nghiệp một trường Kinh tế Thương mại nổi tiếng bên Mĩ, đã về nước được hai năm nay. Sau một năm đảm nhiệm vai trò Tổng Giám đốc chi nhánh Tập đoàn thời trang SUE ở Quảng Châu, anh ta được điều về làm Tổng Giám đốc khu vực Bắc Kinh. Đó là một nhà quản lí thiên tài, trong vòng một năm rưỡi, anh ta đã biến một xí nghiệp nhỏ thành một tập đoàn thời trang hùng mạnh. Hơn nữa anh ta một thân một mình tới Bắc Kinh, muốn giữ chân anh ta ở lại thì nhất định phải tìm giúp anh ta một người bạn gái. Bởi vậy, chủ tịch Hội đồng quản trị và phu nhân còn lo lắng cho chuyện tình cảm của Nguyên Kiệt hơn cả bản thân anh ta. Trong tình hình đó, Đỗ Hiểu Khê đã được Trịnh Giai Hân tiến cử cho phu nhân Chủ tịch Hội đồng Quản trị.
“Phu nhân Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn SUE có quan hệ gì với chị thế?”
“Đó là một khách hàng lớn của chị! Em không biết công ty đó nhập khẩu bao nhiêu vải vóc đâu. Chỉ cần một đơn hàng của công ty họ đã đủ để chị sống cả năm trời rồi.”
“Thì ra là như vậy, thế thì chỉ mời em một bữa là không đủ đâu.” Hiểu Khê cười đòi hỏi.
“Nếu như em với anh ta thực sự thành đôi, ngày nào mời ăn cơm cũng được hết. Ai bảo em không chịu phấn đấu chứ!”
“Đào Uyên Minh nhất nhất không chịu khom lưng trước năm đấu gạo, Đỗ Hiểu Khê em cũng quyết không khuất phục trước mấy bữa ăn.” [Đào Uyên Minh: tên là Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh, tự Nguyên Lượng, biệt hiệu là Ngũ Liễu tiên sinh, người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Ông là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc.]
“Tôi biết rồi, cô thà cao ngạo đến mức ‘ế chỏng gọng’ cũng không chịu khuất phục nói chuyện yêu đương. Mà sao em lại từ chối Nguyên Kiệt nhỉ? Người ta ít nhiều gì cũng là một du học sinh, trẻ trung, có tài. Em có biết anh ta là bạch mã hoàng tử của biết bao cô gái không? Cô em ngốc nghếch của chị ạ!” Giai Hân véo nhẹ lên má Hiểu Khê nói.
Mấy năm lăn lộn trong ngành Thương mại, Hiểu Khê đã gặp không ít những đại gia trở nên giàu xổi vì đất, cũng diện kiến rất nhiều tinh anh du học nước ngoài trở về. Cho nên Hiểu Khê hoàn toàn không có chút cảm giác nào với cái chữ “Tổng” gì đó. Ở Trung Quốc, cứ là người thì đều là “Tổng” hết. Đặc biệt là mấy ông chủ mỏ than ở Sơn Đông hay chủ hiệu giày ở Triết Giang, nơi mà hàng ngày phải giao dịch bằng những tấm chi phiếu. Giờ đây, còn mấy người đáng để mình trao thân gửi phận chứ? Cho nên, độc thân thì cứ độc thân luôn cho rồi. Mình đích thực là thà cao ngạo đến mức “ế chỏng gọng” cũng không chịu khuất phục nói chuyện yêu đương. Hiểu Khê thầm nghĩ rồi vui sướng mỉm cười.
“Chị cảm thấy rất hiếu kì. Rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể chinh phục được cô công chúa cao ngạo như em chứ? Chỉ nghĩ đến đây thôi chị đã thấy tương lai ngập tràn mong đợi rồi.” Câu nói ấy của Giai Hân không ngừng vang vọng bên tai Hiểu Khê.
Đúng vậy, ngay cả Hiểu Khê cũng vô cùng hiếu kì, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể chinh phục được mình? Bỗng nhiên cô muốn biến thành một thầy bói tài ba như trong truyện cổ tích. Nếu như cô có thể tiên đoán được tương lai của bản thân, biết trước được người đàn ông của cuộc đời mình là ai thì tốt biết mấy. Thế nhưng nếu như mãi mãi cũng chỉ là nếu như. Hiểu Khê đành nhẹ nhàng mở laptop, đăng nhập vào diễn đàn bói toán…