Nhưng mà chỉ là một tiểu nhân vậy, vậy mà chịu đựng cho đến bây giờ."Ta không có làm, ta không có đến Thanh Dương trại, các ngươi vu oan cho ta." Lâm Phàm tiếp tục mạnh miệng, rất hy vọng đối phương tiếp tục làm như vừa rồi, hắn cảm thấy thật sảng khoái nha.Ngụy Văn Thông nói: "Hắn mạnh miệng hơn so với trong tưởng tượng của ta nhiều."Vương Uyên híp mắt, trong đầu đều nghĩ đến biện pháp thẩm vấn Lâm Phàm như thế nào."Người đâu."Vương Uyên hô.Lính canh ngục chờ đợi lệnh vội vàng chạy tới, cung kính nói: "Đại nhân, có gì phân phó?""Tìm cho ta cái chậu đồng tới đây, chứa đầy nước, còn có củi."Vương Uyên đã nghĩ ra được biện pháp.Ngụy Văn Thông biết thủ đoạn thẩm vấn của Vương Uyên rất là bá đạo, hoặc là nói, rất khó có người có thể chịu đựng được, không chỉ có tra tấn trên nhục thể, càng nhiều hơn chính là tra tấn trên tinh thần.Rất nhanh.Lính canh ngục đã chuẩn bị xong mọi thứ.Thao tác của Vương Uyên thuần thục.Lâm Phàm tùy ý để đối phương ngược đãi, chẳng qua là hắn biểu thị không vừa lòng đối với hành vi của Vương Uyên, dùng quả đấm của ngươi hung hăng tra tấn ta đi, đừng làm chút ngoại lực này, không có trợ giúp gì với ta cả.Vương Uyên nói: "Vẫn không nói sao?""Ta thật không biết cái gì cả."Lâm Phàm cúi đầu xem lấy tình huống trước mắt, khoảng cách hai chân hắn cách chậu đồng chỉ có mấy tấc, lại đổi cách chơi mới, phải xoa bóp cho lòng bàn chân của ta sao?Vương Uyên không nói nhảm với Lâm Phàm, trực tiếp đốt củi, nước trong chậu đồng dần dần ấm lên, cũng không lâu lắm, nước trong chậu đồng sôi trào lên, bốc lên từng cái bọt khí.Hơi nước nóng bỏng tàn phá lấy lòng bàn chân của hắn.Lính canh ngục xung quanh thấy loại tình huống này, hai mắt trợn tròn xoe, phảng phất giống như gặp quỷ, tra tấn thật là đáng sợ, nếu như hai chân này là của bọn hắn, chắc là phải bị nóng đến nổi kêu trời kêu kêu đất."A!"Lâm Phàm tiếp tục kêu thảm.Này đã trở thành hành vi quen thuộc của hắn.Không thể không phối hợp.Nhất định phải làm cho đối phương có một loại cảm giác có thành tựu."Còn không nói sao?""Ta thật không biết."Vương Uyên biết cái tên này khó giải quyết hơn so với trong tưởng tượng của hắn rất nhiều."Được, ta thấy ngươi không muốn hai chân này nữa rồi, ta xem coi ngươi có thể chống đỡ tới khi nào."Một lát sau."Ta nói, ta nói.
.
."Lâm Phàm hô to, biểu lộ dữ tợn, biểu hiện dữ tợn đau khổ này vô cùng nhuần nhuyễn.Vương Uyên nói: "Ta cho nói đó.""Ngươi lấy chậu đồng ra trước đã." Lâm Phàm nói ra.Tay Vương Uyên cầm hấp thụ nội lực, tay không dọn đi chậu đồng nóng bỏng, đạp dập lửa hố, "Bây giờ có thể nói rồi chứ."Lâm Phàm nói: "Ta thật không biết, ngươi kêu ta nói cái gì chứ, các ngươi thân là người của triều đình, cũng không thể vu oan giá hoạ được."Soạt!Vương Uyên đột nhiên giận dữ, toàn thân rung động lốp bốp, nắm lên roi trên bàn, quất một trận mãnh liệt về phía Lâm Phàm.Hắn chưa bao giờ gặp phải kẻ như vậy.Đơn giản là không biết sống chết.Dám đùa nghịch với hắn.Lính canh ngục hết sức sợ hãi, theo một roi lại một roi rơi vào trên người Lâm Phàm, hắn đang run rẩy, phảng phất như roi rơi ở trên người hắn vậy.Kỳ thật hắn chính là lính canh ngục bị Hổ bang mua được.Thời khắc chú ý tình huống thẩm vấn.Hắn biết Thanh Dương trại, cũng biết đưa vật tư cho thổ phỉ là hành vi không hợp pháp, nhưng đây là quy tắc ngầm của Thiên Bảo thành, cho dù là quan phủ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.Bây giờ Tuần Sát Sứ lại tới đây.Bị người báo cáo, bắt được, chỉ có thể nhận thua.Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, hắn vậy mà kiên cường như thế, ngay cả một câu sửng sốt đều không nói, nhưng chỉ cần hắn chỉ đầu mâu hướng về đường chủ hoặc là bang chủ của Hổ Bang, hắn căn bản không có việc gì.Dù sao chỉ là tiểu lâu la, Tuần Sát Sứ muốn bắt chính là cá lớn.Lại là một ngày tốt đẹp đi qua.
Nghênh đón ngày mới bắt đầu.Đối với cao tầng Hổ bang mà nói, mỗi một khắc đều là một sự dày vò.Phòng hội nghị."Chưa nói, vẫn chưa nói, thủ đoạn của Tuần Sát Sứ ngày càng hung tàn, nghe lính canh ngục báo cáo, ngâm chân trong nước nóng, ngân châm đâm vào huyệt, quất roi liền mấy nén nhang..."Tào Đạt nói nội dung thẩm vấn cho mọi người.
Hắn cảm động.Mà mặt tất cả mọi người hoàn toàn cảm động.Để tay lên ngực tự hỏi.
Bọn họ chưa chắc có thể đạt được trình độ này của Lâm Phàm."Không nghĩ tới Hổ bang chúng ta vẫn còn có thành viên như vậy."Bang hội nói chính là nghĩa khí.Nhưng có thể đạt được khả năng này, mấy người có năng lực chứ, rất nhiều người đặt lợi ích ở trước mặt, đã từng quên đi nghĩa khí.Lúc này.
Ngoài cửa quan phủ.
Một đám nữ tử tụ tập lại một chỗ, bọn họ đến chờ lệnh, hi vọng quan phủ có thể thả Lâm Phàm.Các nàng đều nguyện ý làm nhân chứng.
Hổ bang - Lâm Phàm và thổ phỉ Thanh Dương trại này không phải là cùng một người, mà là đại ân nhân cứu các nàng ra..