Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 15: Chương 15





Mạc Bảo Bảo trở lại trên xe, có chút lo lắng đóng cửa xe lại, lái xe rời đi.
Nàng muốn tới nơi gần đây tìm khách sạn ở một đêm.
Mạc Bảo Bảo lái xe dạo vòng quanh một vòng, cuối cùng ở Hương Cách Lý Lạp dừng lại, liền nơi này đi, cô có vẻ quen thuộc nơi này.
Cô lái xe chạy tới trước cửa, đem chìa khóa giao cho nhân viên trước cửa, rồi cầm điện thoại đi đến quầy lễ tân.
Theo thoái quen Mạc Bảo Bảo hỏi:
- Phòng tổng thống còn không?
Nhân viên lễ tân bất động thanh sắc đánh giá Mạc Bảo Bảo một cái, dùng ngữ điệu hơi hàm súc nói:
- Tiểu thư, phòng tổng thống hôm nay còn trống, chúng tôi còn có phòng khác..
- Không cần, liền chọn phòng này đi.

- Mạc Bảo Bảo gật gật đầu, thuận miệng trả lời, cô hiện tại thầm nghĩ ăn cơm, nghỉ ngơi một chút.
- Ân, tiểu thư, phòng cao cấp nhất của chúng tôi ở tầng 24, ngài có thể cung cấp chứng minh thư được không? – nhân viên lễ tân nhìn ăn mặc bình thường Mạc Bảo Bảo lại hỏi.
- Chứng minh thư? Tôi không mang, không thể trực tiếp vào ở sao? - Mạc Bảo Bảo nhíu mày hỏi.

Chứng minh thư? Cô lớn như vậy, ở qua nhiều khách sạn như vậy, căn bản chưa từng dùng qua chứng minh thư, mỗi lần cô chỉ cần báo tên là được, làm sao cần chứng minh thư gì chứ?
- Đúng vậy tiểu thư, thật có lỗi, quy định chỗ chúng tôi nhất định phải đưa giấy chứng minh thư, ngài nếu không mang theo chứng minh thư, hộ chiếu cũng có thể! – nhân viên lễ tân như cũ rất chuyên nghiệp nói.
- Không có, tôi cũng không mang theo, tôi chỉ mang theo thẻ tín dụng, không được sao? – Mạc Bảo Bảo nhíu mày hỏi.
- Thật xin lỗi, không thể..

- nhân viên lễ tân có chút ngượng ngùng hỏi.
Mạc Bảo Bảo đột nhiên thấy vô lực, lâu như vậy mới phát hiện, chính mình nguyên lai vô dụng như vậy, ngay cả ở khách sạn cũng ở không được, nguyên lai, cô quả thật là vô dụng mà!
Mạc Bảo Bảo thở dài, chuẩn bị xoay người rời đi, nửa đường bị người ngăn lại, chỉ thấy một nữ tử một thân công sở khôn khéo giỏi giang hướng cô chạy tới, vừa chạy vừa kêu:
- Tiểu thư, xin dừng bước, tiểu thư..
- Làm sao vậy? – Mạc Bảo Bảo không rõ, xoay người hỏi.
- Ta là người quản lý đại sảnh khách sạn Lưu Phương, thật xin lỗi, tiểu thư, vừa mới là nhân viên lễ tân không rõ lí lẽ, tôi hiện tại sẽ làm thủ tục cho cô vào ở.

- nử tử vừa đứng vững, có chút thở dốc vội vàng mở miệng.

- Vào ở? Không phải nói là không có chứng minh thư là không làm thủ tục vào ở sao? – Mạc Bảo Bảo khó hiểu nhìn nữ tử trước mắt hỏi.
- Không cần, tiểu thư, ngài chỉ cần ký tên là được.

- Lưu Phương vội vàng nói.
- Ân, vậy được rồi..

- Mạc Bảo Bảo gật đầu, xem như đồng ý.
- Thỉnh ngài đi bên này..

- Lưu Phương dẫn Mạc Bảo Bảo đi phía trước, vừa đi vừa nhiệt tình nói – Ngài có hành lý không? Hay là ngài cần gì khác không?
- Không có..

ân..

các ngươi mang cho tôi ít đồ ăn chín đi, không cần nhiều dầu mỡ, một ít nước lọc và thuốc dạ dày..

- Mạc Bảo Bảo nghĩ nghĩ mở miệng yêu cầu.
- Tốt, không thành vấn đề, không thành vấn đề..

- Lưu Phương vội vàng gật đầu trả lời.
Không một hồi, Mạc Bảo Bảo dưới sự dẫn dắt của Lưu Phương đã đến cửa phòng, xuất phát từ thoái quen, Mạc Bảo Bảo dừng lại cước bộ, đứng ở cửa phòng.

Cô vẫn có thoái quen trong phòng trừ cô ra không có người ngoài, ngoại trừ Ninh Phượng Nam, cô không thích trong phòng có người khác.
Lưu Phương gặp Mạc Bảo Bảo dừng lại, vội vàng phản ứng lại đây, thức thời nói:
- Tôi hiện tại cho người đi an bài.

– nói xong liền xoay người rời đi.

Mạc Bảo Bảo thế này mới mở cửa phòng.

Mà Lưu Phương rất nhanh trở lại đại sảnh, vội vàng tìm người đem nhu cầu của Mạc Bảo Bảo phân phó xuống, ngàn đinh vạn dặn làm cho bọn họ thật tốt hầu hạ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trời ơi, nếu cô hơi chậm trễ một chút, liền đắc tội cô nãi nãi này.
Lần trước Mạc Bảo Bảo tát một nhân vật nổi tiếng chính là phát sinh ở khách sạn của các cô, khi đó cô bất quá là nhân viên bán hàng thôi.

Nhưng qua vài năm như vậy, nay cô đã thăng làm quản lý còn đối với Mạc Bảo Bảo ấn tượng khắc sâu.

Cho dù hôm nay Mạc Bảo Bảo ăn mặc cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, không có dĩ vãng cao quý, cũng không có dĩ vãng kiêu ngạo, nhưng liếc mắt một cái cô vẫn nhận ra.

Tuy rằng trung gian cô có chút do dự, không dám xác định, bất quá đang nghe nhân viên ở cửa tán thưởng xe thể thao cùng với bảng số xe A55555, cô liền lập tức phản ứng lại đây, là cô ấy, tuyệt đối là cô ấy!
Vì thế, cô bất chấp do dự, vội vàng chạy tới đem Mạc Bảo Bảo ngăn lại.
Mà bên này nhân viên lễ tân nhìn Lưu Phương nghi hoặc hỏi:
- Quản lý, cô vừa mới lòng như lửa đốt làm cái gì vậy ah?
- Làm gì? Cho các ngươi thiện hậu, nếu đem cô nãi nãi cấp đắc tội, khách sạn chúng ta đều mở không được nữa.

– Lưu Phương như cũ lòng còn sợ hãi trả lời.
- Không thể nào, vị tiểu thư này trừ bỏ lớn lên đẹp mặt, cũng không có gì khác đặc biệt, hơn nữa, cô ấy còn mặc rất bình thường a..

- nhân viên lễ tân khó hiểu hỏi.
- Mặc bình thường? Lưu Phương nhíu mày nói – tôi nói cho cô biết, chẳng sợ cô nãi nãi này là mặc như khất cái rách tung tóe, cô ấy chỉ cần nói một câu là chúng ta sẽ đóng cửa, cô có biết cô ấy là ai không?
- Ai? – nhân viên lễ tân giật mình hỏi.
- Chính là trung Nam Hải "công chúa" – Lưu Phương tiến tới nhẹ giọng nói.
- Cái gì? Cô ấy chính là "công chúa"? Rất bất khả tư nghị! – nhân viên lễ tân nhịn không được lớn giọng.
- Nói nhỏ thôi! – Lưu Phương vội vàng quát lớn.
- Cái kia, quản lý, trong truyền thuyết "công chúa" không phải phi hoa phục không mặc sao, phi quý báu trang sức không mang sao? Như thế nào hôm nay không mặc?

- Ta làm sao biết? – Lưu Phương nhịn không được bĩu môi – không biết là chỗ nào không đúng, tưởng thể nghiệm sinh hoạt bình thường, dù sao mặc kệ nói như thế nào, đêm nay cô chiếu khán cho tốt, chỉ cần phòng tổng thống có nhu cầu gì, ở thời điểm nào, đều phải tẫn cố gắng đi thỏa mãn.
- Tốt, quản lý, tôi hiểu được.

– nhân viên vội vàng gật đầu, hôm nay cô không ngủ, liền nhìn chằm chằm điện thoại đợi đường dây riêng phòng tổng thống của Mạc Bảo Bảo.
Bất quá Mạc Bảo Bảo cũng không ép buộc gì, ở trong phòng ép buộc bản thân ăn vài miếng, lại từ từ nhắm hai mắt đem thuốc dạ dày làm như độc dược mà nuốt xuống rồi đi ngủ.
Hôm nay cô thật là mệt mỏi quá..
Vô luận là thể xác và tinh thần, cô đều cảm giác chính mình bị vây bên bờ sụp đổ.
Hôm nay cô thừa nhận mọi việc so với 28 năm qua còn nhiều hơn, thế giới của cô giống như trong nháy mắt sụp đổ, nhưng bề ngoài lại làm như hoàn hảo mà sống sót.

Cô cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả đối tượng để tâm tình cũng không có, hôm nay cô mới chính thức cảm nhận được, cô rốt cuộc cô đơn bao nhiêu.
Cô thật sự mệt mỏi, cô phải ngủ một giấc thật tốt.
Chỉ hy vọng trong mộng không cần có Ninh Phượng Nam, cô sợ cô sẽ ngủ bất an..
Nay cô sở cầu không nhiều lắm, cầu một đêm vô mộng..
Ngày mai, ngày mai sẽ là một ngày mới..
Mạc Bảo Bảo cũng muốn chân chính bắt đầu trưởng thành..
Cho nên chỉ mong không cần mơ thấy hắn, cô không muốn lại khóc..
Mạc Bảo Bảo tắt hết đèn trong phòng, lên giường, đem chính mình cuộn lại thành một đoàn, lấy chăn che đầu lại, nhắm mắt.
Cô vẫn sợ hãi một mình ngủ, cho nên mỗi lần ngủ đều phải bậc hết đèn.

Nhưng từ nay về sau, cô sẽ ngủ một mình, cho nên từ nay trở đi, cô phải tập quen với hắc ám.
Hy vọng sẽ có một khởi đầu tốt, Mạc Bảo Bảo mặc niệm trong lòng.
Có lẽ là ông trời chiếu cố, Mạc Bảo Bảo một đêm ngủ ngon, không nằm mộng, nhưng không biết vì sao bên gối lại ẩm ướt.

Cô căn bản không mơ thấy Ninh Phượng Nam, vì sao vẫn là không tự giác mà rơi lệ?
Cô cầm lên di động bên giường, xem thời gian, 6 giờ 56 phút, nên rời giường, 8 giờ lên xe lửa, cô chuẩn bị ly khai.
Mạc Bảo Bảo đứng dậy mặc quần áo, đem di động và tiền mặt bỏ vào trong túi xách, tùy ý rửa mặt một chút, để tố nhan chuẩn bị rời đi.
Cô đi vào đại sảnh, quẹt thẻ tính tiền, nhân viên lễ tân có chút kinh sợ đối với Mạc Bảo Bảo ôn nhu nói:
- Tiểu thư, tổng cộng 38888 vạn, vì ngài là khách quý nên chúng tôi chỉ lấy ngài 2 vạn.
- A, không cần, liền chiếu giá gốc kết toán đi.

- Mạc Bảo Bảo cũng không muốn chiếm tiện nghi của ai.

- Nhưng là..

- nhân viên muốn nói cái gì, Mạc Bảo Bảo đã nhíu mày thấp giọng mở miệng – tôi nói, tôi muốn chiếu giá gốc kết toán.
- Vâng, mời ngài chờ.

– nhân viên lễ tân càng thêm sợ hãi, quả nhiên không hổ là "công chúa", Mạc Bảo Bảo chỉ cần thanh âm thấp một chút cô liền bị dọa sợ đến không dám cãi lại, quả nhiên khí tràng cường đại.
Không một hồi kết toán liền hoàn tất, Mạc Bảo Bảo lại đưa vào mật mã, sau đó xoay người rời đi, khi đi ngang qua thùng rác ở đại sảnh, cô thuận tay đem thẻ tín dụng ném vào.
Từ giờ trở đi, phàm là thứ liên quan Ninh Phượng Nam, cô đều không cần.
Mạc Bảo Bảo đi đến cửa khách sạn, bên kia nhân viên ở cửa tính chạy đi đem xe thể thao của cô lái ra, lại bất ngờ thấy Mạc Bảo Bảo hướng ra phía ngoài đường cái đi đến, tùy thời đón một chiếc xe taxi, đảo mắt không thấy bóng dáng, lưu lại nhân viên ở cửa chung quanh tìm người.
Xem ra xe này Mạc Bảo Bảo cũng không muốn, dù sao xe này là Ninh Phượng Nam mua cho cô, biển số xe cũng là Ninh Phượng Nam lao lực tâm tư làm cho cô.
Đi vào nhà ga, lúc này nhà ga đã là tiếng người ồn ào, Mạc Bảo Bảo theo dòng người đi vào phòng chờ, nhìn trước mắt xếp thành hàng dài đội ngũ cùng bao lớn bao nhỏ hành lý, nhất thời có chút không nói gì.
Cô rốt cuộc cảm nhận được cuộc sống là gì, sống như người bình thường như thế nào.
Nguyên lai, chính mình thoát ly đại chúng đã lâu như vậy.
Kế tiếp kiểm phiếu thời gian, cô lại lần đầu tiên cảm nhận được "nhiều người lực lượng đại" là cỡ nào chuẩn xác, cô căn bản chỉ cần đứng đó không cần đi lại có thể bị đội ngũ người đẩy tới, làm cho cô muốn bứt ra ngoài đều bị chen đến cửa kiểm phiếu.
Trước kia đi đâu đều ngồi chuyên cơ, ngồi xe riêng, giờ đây cô mới chân chính cảm nhận được ngồi xe vất vả, trước kia cái gọi là mệt nhọc cùng này so với đều không đáng nhắc tới.
Nguyên lai, cô cũng có một ngày như vậy.
Mạc Bảo Bảo theo dòng người tìm được toa xe, ngồi trên xe lửa rồi, cô mới chính thức ý thức được..

cô đang rời đi.
Ngày hôm qua còn thấy khó chịu như vậy, hôm nay trong quá trình ngồi xe lửa cũng chưa có nghĩ tới, thì ra cô cũng không phải là không bỏ xuống được, cô cũng không phải quên không được, là do cô rất nhàn nên mới lặp lại nhớ đến mà thôi.

Hôm nay thời điểm ngồi xe lửa, cô một lòng một dạ đều nghĩ lên xe sớm một chút, làm sao còn nghĩ tới chuyện hôm qua, nghĩ đến Ninh Phượng Nam chứ.
Cho nên cô quên không được hắn, là do cô rất nhàn thôi.
Xe lửa sắp xuất phát, mang theo cô rời đi tòa thành thị sinh hoạt 28 năm này, chở cô "về nhà", cô hy vọng hết thảy đều nên bụi bậm lạc định rồi đi.
Nếu có thể, cô sẽ không quay trở lại.
Từ giờ trở đi, Ninh Phượng Nam, A Nam của cô, hai đường thẳng tắp của bọn họ sau khi giao nhau ở các điểm rốt cuộc tách ra càng đi càng xa.
Khẩn cầu trời xanh cúi liên, làm cho cô cùng hắn, không cần gặp lại nữa.

Nếu không, cô sợ ức chế không được chấp niệm, lại như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cuộc đời này, duy nguyện không gặp lại..