Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao

Chương 20




Bởi vì vẫn là mùa xuân, thật ra tay áo ngủ cũng khá dài, cổ áo không phải là loại rất thấp, cho nên cũng không để lộ nhiều phần da thịt ra ngoài cho lắm.

Chỉ là, bên trong nàng không có mặc đồ lót, mà áo ngủ này lại là loại trắng thuần hơi mỏng, tuy rằng không phải là loại nhìn xuyên thấu, nhưng cũng rất bạc, sau khi nàng đứng lên, giang hai tay, phần ngực đầy đặn của nàng theo đó mà nâng lên, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng bên trong.

Bởi vì muốn kéo tay hắn lại, thân thể nàng lúc này cũng dựa sát vào người hắn, loạn choạng nhướn lên, bầu ngực cao ngất theo đó mà cạ sát vào thân mình của hắn…

Quân Vô Ngân vốn cũng không thật sự muốn đốt, hắn chỉ là muốn nhìn phản ứng của nàng, muốn nhìn nữ nhân này có phải lúc nào cũng sẽ bảo trì tư thế bình tĩnh cùng ngăn cách hay không, lại thật không ngờ, phản ứng của nàng lại lớn như vậy.

Nàng khẩn trương vì Phong Dật Hiên như vậy, không phải chỉ là mấy bức hoạ thôi sao?

Trong đôi mắt không khỏi ảo não vài phần, mặt cũng càng thêm âm trầm, vừa định nói gì đó, lại bởi vì thân thể mềm mại của nàng đột nhiên dựa vào quá gần làm cho cứng đờ.

Hai tròng mắt đảo lại, nhìn thấy bộ ngực cao ngất của nàng mê hoặc, thân thể liền cứng đờ, đột nhiên có cái gì đó chảy qua, có một loại xúc động từ trước đến nay chưa có.

Hắn lớn như vậy, còn chưa có trải qua loại xúc động này, tuy rằng bình thường hắn không đem nữ nhân để trong mắt, tuy rằng sự lạnh lùng của hắn làm cho người ta nhìn thấy mà sợ mất mật, lại vẫn còn có nữ nhân không sợ chết muốn quyến rũ hắn, nhưng mà, hắn chưa từng cảm nhận qua loại xúc động như thế này.

Ngược lại mỗi lần đều là loại cảm giác rất chán ghét, Tà nhi nói hắn có bệnh khiết phích, chưa bao giờ để cho nữ nhân tới gần, nhưng mà vì sao, nữ nhân này dựa vào hắn gần như vậy, hắn không chỉ không có phản cảm, ngược lại lại có cái loại xúc động này.

Trong ánh mắt đang nhìn nàng, chậm rãi tăng thêm vài phần thâm thuý.

“Đáng giận.” Đường Nhược Ảnh đột nhiên mắng thầm một tiếng, sau đó rất nhanh liền thu tay lại, lập tức xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Mấy bức hoa kia rất quan trọng, còn sự va chạm này cũng không quan trọng, nàng không phải là tiểu nữ sinh không biết gì, vừa rồi rõ ràng cảm giác được thân thể hắn phản ứng, còn có, trong ánh mắt của hắn cũng có tia khác thường, hơn nữa, nàng rất rõ ràng, nàng bây giờ giao thân mình, chỉ sợ nam nhân này không thể chống cự.

Đêm hôm khuya khoắc này, ai cũng không dám cam đoan hắn sẽ không làm ra chuyện gì.

Nàng đột nhiên xoay người, Quân Vô Ngân cũng phục hồi tinh thần lại, trong mắt lại hiên lên ảo não, không biết là ảo não vì phản ứng của mình, hay là ảo não vì nàng.

Đường Nhược Ảnh đi đến trước giường, cầm lấy một chiếc áo dài mặc lên trên người, cũng không có quay đầu nhìn hắn, thấy hắn hình như vẫn không có ý rời đi, mày nhíu lại, trầm giọng nói:”Người tới là khác, để ta sau người đến pha cho Vương gia một ly trà.”

Đêm hôm khuya khắc, cứ ở cùng hắn hoài như vậy, thật sự là quá nguy hiểm, nói xong liền làm bộ muốn hét kêu người đến.

Nàng biết chuyện hắn đêm hôm tới chỗ này, nhất định không muốn để cho người khác nhìn thấy, cho nên mới cố ý muốn đãi khách, trên thực tế là đang muốn đuổi hắn đi.

Thông minh như hắn, làm sao có thể không rõ ý tứ của nàng, khoé môi cười gượng:”Được rồi, trà không cần uống, bổn vương cũng nên rời đi rồi.”

Tay nắm bức hoạ, tựa hồ hơi siết một chút, sau đó mới đem bức hoạ đặt ở trên bàn, hai tròng mắt liếc nhìn bóng dáng thẳng lưng của nàng một cái, sau đó cất bước đi ra ngoài.

Hắn chỉ sợ là đã điên rồi, đêm hôm khuya khắc lại chạy đến phòng của nữ nhân này, kết quả thế nhưng…

Đường Nhược Ảnh âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cũng may, hắn không phải là loại nam nhân vô sỉ hạ lưu, nếu như hắn dùng sức mạnh với nàng, cho dù nàng có ở trong hắc đạo lăn lộn lâu như vậy, cũng không có khả năng sẽ là đối thủ của hắn.

“Cẩn thận Quân Lưu Thương, hắn cũng không giống Hoàng Thượng, có thể để ngươi dễ dàng lừa gạt như vậy.” Sau khi đi ra được hai bước, hắn đột nhiên ngưng lại, cũng không có xoay người, đưa lưng về phía nàng, trầm giọng nói, đây cũng có thể xem như là một loại nhắc nhở đi.

“Còn nữa, Mộ Dung Lăng Thiên hình như cũng đã bắt đầu nghi ngờ ngươi..” Mộ Dung Lăng Thiên hoài nghi, hẳn là vì chuyện hắn đi tìm nàng có liên quan, cho nên chuyện này, hắn cũng nên nhắc nhở nàng một tiếng.

Nói vừa xong, liền không chút chần chừ, rất nhanh rời đi. Khoé môi Đường Nhược Ảnh co rút vài cái, nam nhân này, thật đúng là kỳ quái, nàng cũng không ngờ, tối hôm nay hắn đến, là vì muốn nhắc nhở nàng mấy chuyện này???

Mà đối với Mộ Dung Lăng Thiên, nàng sớm đã có sự đề phòng, sợ hắn sẽ phát hiện cái gì đó, cho nên mới bảo Đường Hứa tạm thời không liên lạc với các thương gia, mấy thứ kia hiện tại đều đã chuẩn bị tốt, nhưng không có đầu nhập vào.

Hiện tại tài chính của Đường gia đều đã sắp dùng hết rồi, nếu không sản xuất, bán ra, tiền lương công nhân nhiều như vậy cũng không thể phát cho họ.

Nàng hiện tại thiếu nhất là tiền!

Đột nhiên nhớ tới mấy bức hoạ do nàng tự hoạ, có phải đã bị Quân Vô Ngân mang đi hay không?

Khi ánh mắt hơi đổi, ngoài ý muốn phát hiện được, tất cả thế nhưng đều nằm hết trên bàn, ngây ngốc, nam nhân này, làm việc thật đúng là làm cho người ta đoán không ra mà.

Bất quá, hiện tại nàng cũng không có thời gian để ý tới hắn, điều hiện tại quan trọng nhất chính là kiếm tiền, tiền buôn bán lời có thể đi làm chuyện khác.

Không phải nàng tham tiền, mà trong cái xã hội này, nếu là không có tiền, vĩnh viễn đều sẽ bị người khác khi dễ, hơn nữa nếu không nhanh chóng biến mình thành cường đại, kế tiếp, nói không chừng mạng cũng sẽ không còn, đây là quy luật sinh tồn trong xã hội loài người.

Cầm bức hoạ trên bàn lên, đôi mắt của nàng hơi hiện lên tia dị sắc, nàng muốn kiếm tiền, nhưng cũng sẽ không làm cho thanh danh của Phong Dật Hiên bị hao tổn.

Nếu như chuyện này làm thật tốt, vậy nàng có thể thoải mái ngồi chờ những thổi bạc trắng bóng hướng về túi tiền nàng mà chảy vào.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Đãi Vương phủ.

Lưu Vân rốt cuộc nhìn thấy Quân Vô Ngân đã trở về, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tiến ra tiếp đón, thấp giọng nói:”Vương gia, ngài đã trở lại.”

“Ân.” Rầu rĩ lên tiếng, trên mặt lạnh lùng không có biểu hiện gì, tiếp tục đi về phía trước.

“Vương gia, có phải ngài đã đi tìm Đường tiểu thư hay không.” Lưu Vân ngạc nhiên, nhất thời nhanh nhẹn mau lẹ hỏi, sau khi hỏi xong, ngay cả hắn đều kinh sợ.

Hắn tuyệt đối không phải là loại người tò mò, cũng chưa bao giờ hỏi chuyện không nên hỏi, nhưng mà lần này, hắn thực sự là quá tò mò, rất rất tò mò.

Quân Vô Ngân đột nhiên dửng bườc, chuyển mắt, nhìn về phía hắn, Lưu Vân một lòng nhắc tới làm cho yết hầu của hắn đông cứng.

“Chuyện của bổn vương, còn cần bẩm báo với ngươi sao?” Cúi đầu lên tiếng. cũng không phải là giọng nói lạnh băng như thường ngày, ngược lại có thêm phần tức giận.

Lưu Vân kinh sợ, cũng không bởi vì bị Quân Vô Ngân chỉ trích, mà là vì, hắn có thể nhìn thấy Vương gia phát hoả, theo Vương gia lâu như vậy, hắn đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia phát hoả.

Nhìn bóng dáng Quân Vô Ngân rời đi, Lưu Vân nửa ngày cũng không kịp phục hồi lại tinh thần.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Tương Vương phủ.

“Sư huynh, người bị nữ nhân kia quyến rũ đều là cực phẩm, giống Phong Dật Hiên, như tiên nhân hạ phàm vậy, mà Hoàng Thượng, cũng anh tuấn tiêu sái, hay đổi lại là nam nhân bình thường, chắc nàng ta sẽ không nhìn vào trong mắt đi?” Sở Vân Phong hơi mỉm cười.

“Nga!!” Hơi nhíu mày, đôi mắt cũng hơi nheo lại, khoé môi nâng lên, xuất ra thâm ý cười khẽ khác thường:”Vậy thì để cho hắn đi.”