Lê Đan bước vào một quán cafe khá lớn ở trung tâm thành phố. Chuyện là đêm qua anh có nhận được một cuộc gọi hẹn gặp mặt từ một người vô danh. Dù có thắc mắc đến đâu thì hắn cũng chỉ bảo rằng có việc rất quan trọng. Vốn chẳng bao giờ tin mấy chuyện này nhưng không hiểu vì sao mà hôm nay anh lại quyết định đến đây giải quyết cho ra lẽ. Theo linh cảm thì hình như sẽ có chuyện gì không hề tầm thường.
Theo chỉ định từ tin nhắn trong máy, anh ngồi xuống bàn số 15 ở một góc khuất. Vào thì cũng vào, chờ thì cũng đã chờ nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy ai. Cuộc đời anh chỉ đủ kiên nhẫn chờ mỗi mình Anh Ngọc thôi, bất cứ thứ gì cũng không là vấn đề vậy mà hôm nay lại nhẫn nại ngồi đây chờ đợi điều gì chính bản thân cũng không rõ.
Cố gắng nhẫn nhịn thêm một thời gian ngắn nhưng không thấy ai. Anh liếc mắt suy nghĩ rồi đứng dậy quyết định ra về. Tuy nhiên khi vừa đứng lên thì anh trông thấy một người đàn ông bước vào, trên đầu anh ta còn đội một chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt. Anh ta nhìn quanh một lượt xong thì bước về phía Lê Đan. Thấy vậy, Lê Đan lại ngồi xuống để theo dõi tiếp tình hình.
Đi đến chỗ của Lê Đan, người đàn ông ấy nhìn xung quanh vài lần xong mới ngẩng đầu lên, tay cũng đẩy chiếc mũ lên cao một tí.
- Hạo Tổng!
- Tiêu Bác Hạ?
Lê Đan nhíu mày, sắc mặt nhìn anh ta cực kỳ đanh thép. Loại người này tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải anh ta đang trong tù sao? Lần này tìm đến chắc chắn không có gì tốt lành, anh nên đề cao cảnh giác thì hơn.
- Ngồi đi!
Tiêu Bác Hạ theo lời anh mà ngồi xuống. Cứ không thôi nhìn xung quanh, một lúc sau mới chịu cất lời.
- Hạo Tổng! Anh có thể đến cô nhi viện Ánh Tâm ở ngoại ô không?
- Lí do?- Anh nhướng mày, từng ngón tay cũng ung dung, chậm rãi gõ lên mặt bàn.
- Tôi...- Tiêu Bác Hạ lúng túng.- Thật ra năm năm trước tôi đã nghe theo Trương Dĩnh đánh tráo con gái của anh và lấy đứa bé là con của một cô nữ sinh thế vào. Trương Dĩnh muốn tôi tuyệt luôn đường sống của nó nhưng vì giữa tôi và Anh Ngọc cũng gọi là thâm tình nên tôi không làm được. Sau đó vào một đêm mưa lớn, tôi dã lẻn đi ra ngoài và mang nó gửi ở Ánh Tâm. Trương Dĩnh vốn không hay biết nhưng cũng vì muốn tôi không khai báo chuyện xấu nên tìm cách tống tôi vào tù. Hôm nay tôi đến đây chỉ là muốn nói với anh rằng con của anh vẫn được bình yên thôi.
Vừa nghe Tiêu Bác Hạ nói, Lê Đan khó kiềm nén được cơn giận. Chuyện Trương Dĩnh hại anh ta vào tù thì anh đây có bằng chứng, xem như tạm tin. Còn chuyện của Ngọc Trân thì anh không chắc khi nghe một lời nói suông như vậy.
- Anh nói là thật?
- Tôi nói là thật! Xin thề có trời đất chứng dám, tôi không lừa anh một từ.- Tiêu Bác Hạ đứa ngón trỏ và ngón giữa lên mà thề thốt.- Phải rồi! Chuyện này chú Hoàng cũng biết. Tôi không gạt anh.
*Rầm*
- Khốn kiếp!
Lê Đan dằn nắm đấm xuống bàn, răng cũng nghiến kêu ken két. Ả ta có khác gì loài rắn độc. Chính vì cầu bình an cho bản thân mà đến cả đứa nhỏ cũng không tha. Để xem lần nay anh đối phó với loại người đó như thế nào.
- Còn thứ này nữa. Tôi muốn đưa cho anh.
Tiêu Bác Hạ lấy trong túi ra một sợi lắc tay đã bị đứt được bỏ vào một chiếc túi nhỏ trong suốt. Khỏi phải đắn đo nhiều, vừa nhìn thì anh đã nhận ra ngay đó chính là của Trương Dĩnh. Nhưng tại sao lại trong tay anh ta?
- Cái này là sao?
- Tôi nhặt được nó ở chỗ chú Hoàng bị ám hại.
Kinh hãi trừng to hai mắt, Lê Đan không thể tin vào tai mình. Mọi chuyện đều do Trương Dĩnh gây ra ư? Một người phụ nữ mong manh như thế mà sao quá tàn nhẫn. Không những là vợ anh, con anh mà bây giờ còn đến cả cha vợ. Đúng thật là không thể xem thường cô ta được.
- Được rồi! Chuyện này nói sau đi. Hiện giờ anh ở đâu?
- Tôi cũng không rõ nhưng chắc chắn sau này sẽ đi đến nơi thật xa để bắt đầu lại từ đầu. Nếu như vẫn còn ở đây thì tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn mọi người.- Tiêu Bác Hạ cúi đầu ảm đạm.
- Anh Ngọc về rồi, anh biết chưa?- Tựa người vào ghế, Lê Đan vòng tay trước ngực.
- Anh Ngọc...cô ấy còn sống ư?- Tiêu Bác Hạ mừng rỡ, dáng vẻ sốt sắng lắm nhưng rồi lại yểu xìu như cọng bún thiu.- Vui mừng được gì chứ? Tôi có lỗi với cô ấy rất nhiều.
- Anh Ngọc là người vị tha. Cô ấy sẽ tha thứ nếu như anh đối mặt và khai nhận lỗi lầm của mình. Huống hồ hai người còn là bạn từ thời cấp ba, tôi nghĩ cô ấy cũng không lòng dạ sắt đá đến vậy. Vả lại con của chúng tôi còn sống, biết như thế thì Anh Ngọc cũng nguôi giận thôi. Đối mặt một lần còn hơn cả đời phải sống chui sống nhủi.
Tiêu Bác Hạ suy nghĩ một lúc lâu. Lê Đan nói đúng, trốn đi thì được gì? Chi bằng anh quỳ lạy xin cô tha thứ xong thì đi đâu thì đi, đỡ hơn phải cắn rứt lương tâm suốt hết quãng đời còn lại. Để Lê Đan nói với Anh Ngọc đã, xong thì cùng nhau đi tìm tung tích của Ngọc Trân.
- Như vậy đi, anh nói với Anh Ngọc giúp tôi. Hẹn ngày nào đó chúng ta đến cô nhi viện tìm lại con của hai người.
- Không cần chờ đợi.- Anh xua tay.- Tôi sẽ đi gọi Anh Ngọc, chiều nay hẹn nhau tại chỗ này.
- Được!
Ngồi ở bàn làm việc, Anh Ngọc cứ mãi suy nghĩ đủ mọi thứ. Tử Đình thật sự là con gái của cô ư? Nhưng rõ ràng... Aiz, làm sao như vậy được. Còn Lê Đan, cô phải mở lời thế nào đây? Vốn cô rất vui khi biết con còn sống và luôn mong mỏi để gặp nó nhưng cô vẫn đang mong lung không biết đâu là thật và đâu là giả. Lời của cha rất đáng tin nhưng nó không hề có bằng chứng, liệu người ta có cho cô gặp Tử Đình hay không? Và cả Lê Đan nữa. Cô và anh có thật sự xoá bỏ hiềm khích, quay về với nhau chăng?
Nói tới phải nói lui, hiện không những có mỗi chuyện của Tử Đình mà còn có cả Vũ Hiên. Anh đã đi công tác ngay sau ngày sinh nhật của cô, đến nay cũng cả tuần rồi mà chẳng liên lạc gì cả. Không biết lại xảy ra chuyện gì rồi. Cô nhớ mình đâu làm lỗi gì với anh đâu chứ? Đúng thật là đau hết cả đầu. Phải làm gì đây? Làm gì đây?
*Cạch*
- Anh Ngọc!
Nghe tiếng gọi Anh Ngọc liền giật mình. Thấy Lê Đan ngang nhiên đi vào khiến cô khó chịu mà gắt lên.
- Sao anh vào mà không báo? Ai cho phép tùy tiện như thế?
- Không có nhiều thời gian đâu. Em đi với anh mau lên.- Lê Đan nắm lấy cổ tay của cô kéo đi.
- Con người không biết lễ độ này!- Cô giằng tay ra.- Anh định đến đây làm loạn ư? Không đi đâu hết. Anh mau ra khỏi đây cho em!
Anh Ngọc quay người đi về bàn làm việc. Tuy nhiên chỉ được vài bước thì cô đã sững người khi nghe câu nói của anh.
- Con của chúng ta vẫn còn sống!
Đi đến trước mặt Anh Ngọc, đôi tay của anh ghì chặt bờ vai gầy không ngừng run rẩy của cô. Là thật ư? Tất cả đều là thật? Ngọc Trân của cô vẫn còn sống?
- Anh có thông tin rồi, chúng ta cùng đi tìm con đi. Em hãy tin anh, đừng để Ngọc Trân lưu lạc thêm nữa.
- Anh...anh nói gì?- Đáy mắt không còn tĩnh lặng, cô ngập ngừng.
- Con của chúng ta, Ngọc Trân vẫn còn sống.
Anh Ngọc thờ thẫn cả người, cố xử lý thông tin mà anh vừa truyền tải. Nếu vậy thì Ngọc Trân có thật là Tử Đình? Bỗng chốc nắm chặt đôi tay của anh, Anh Ngọc bật khóc, thân người và giọng nói đều run bây bẩy.
- Cha nói...con của chúng ta là Tử Đình.
- Gì chứ?- Anh nhíu mày gặng hỏi lại một lần nữa.
- Cha nói như vậy, em cũng không biết phải làm sao. Chúng ta làm gì bây giờ anh?
Lê Đan đảo mắt suy nghĩ. Thảo nào mọi người đa số đều bảo Tử Đình rất giống anh. Cả mẹ còn phải công nhận Tử Đình không khác gì anh khi bé. Thế mà Lê Đan lại lơ là, không một chút hoài nghi. Anh đúng thật đã quá tồi tệ rồi. Vừa nãy Bác Hạ nói cha cũng biết. Không lẽ là thật ư?
- Anh à, anh nói gì đi chứ? Em rối lắm rồi đây.- Anh Ngọc lên tiếng hối thúc.
- Bây giờ chúng ta đi đón Đình Đình rồi cả ba cùng đi làm xét nghiệm. Anh sẽ xin cho con bé nghỉ buổi chiều. Nếu đã nghi ngờ thì nên kiểm tra trước.
- Uhm! Vậy thì đi thôi.
Hai người cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe và lên xe của Lê Đan. Khi đi anh cũng không quên gọi cho Bác Hạ để anh ta không phải chờ đợi mình. Đã nghi ngờ thì kiểm tra Tử Đình trước vậy. Nếu thật là con của hai người thì lại càng tốt.
Đôi tay siết chặt vào nhau, không biết vì sao lúc này Anh Ngọc lại cảm thấy lo lắng và hồi hộp. Trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Đường đến trường học của Tử Đình sao mà dài quá, làm cho cô cứ như ngồi trên đống lửa to vậy. Lê Đan bên cạnh thấy tay của cô không ngừng siết chặt, lộ rõ vẻ lo lắng, anh bèn vươn tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy ấy, những ngón tay cũng chặt chẽ đan vào nhau.
- Một chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ không sao cả.
Anh Ngọc đưa mắt nhìn anh. Sự dịu dàng của Lê Đan đối với cô không hề thay đổi. Đã năm năm trôi qua cô vẫn không thể quên được cảm giác ấm áp này. Hận thì có hận đấy nhưng suy cho cùng cũng vì người ta mà yếu lòng thôi.
Quay sang nhìn cô, Lê Đan nở nụ cười trấn an. Không cần biết Tử Đình hay bất kỳ đứa trẻ nào đó là con của hai người. Chỉ cần Anh Ngọc vui và hạnh phúc thì anh đã yên lòng rồi.
Đứng trước cổng trường, Lê Đan nắm lấy tay Anh Ngọc kéo vào nhưng cô vẫn nấn ná ở đó mà không hiểu vì sao. Lỡ chẳng may Tử Đình không chấp nhận, còn chán ghét cô thêm thì biết làm sao đây?
- Chúng ta vào thôi!
- Uhm!
Anh Ngọc đợi ở ngoài để Lê Đan vào xin phép cho Tử Đình nghỉ một buổi. Không lúc nào mà cô thôi ngắm nhìn hình ảnh phụ tử trước mắt. Nhìn cách Lê Đan nắm tay, chăm sóc cho Tử Đình thì cô đủ hiểu anh đã yêu thương đứa nhỏ này thế nào. Càng nhìn họ càng giống nhau. Tử Đình có những nét trên gương mặt giống với Lê Đan gần như tuyệt đối nhưng phải nhìn kỹ lắm mới thấy được.
- Dì ơi! Con chào dì!
Anh Ngọc mãi mê suy nghĩ cho đến khi nghe tiếng gọi của Tử Đình mới giật mình một cái. Cong môi mỉm cười, cô ngồi xổm xuống và vuốt lên mái tóc dài mượt mà. Không kiềm nén được cảm xúc, khoé mắt rưng rưng, giọng nói của Anh Ngọc cũng run lên nhè nhẹ.
- Chào con gái!
Tử Đình vốn đang vui vẻ mà cười tươi đột nhiên gạt tay của Anh Ngọc rồi lui về nép sau Lê Đan. Ánh mắt của cô bé lộ rõ vẻ rụt rè, sợ hãi.
- Đình Đình! Con sao vậy? Không được vô lễ như thế.- Lê Đan cũng ngồi xuống và ôm lấy đôi vai bé nhỏ.
- Mẹ nói dì là người xấu, không được tiếp xúc với dì.- Cô bé chu môi.- Con mà trái lời là mẹ lại đánh đó.
- Cái gì? Trương Dĩnh đánh con ư?- Anh Ngọc lo lắng nhíu mày, kéo Tử Đình lại gần xoay vài vòng xem xét.- Cô ta đánh con ở đâu? Có đau nhiều không?
- Không sao đâu em, chuyện này cũng lâu rồi. Đó là lần đầu tiên nên Đình Đình còn sợ đến bây giờ.
- Anh làm sao mà để Trương Dĩnh đánh con chứ?- Cô tức giận, không khỏi trách móc.
- Là lỗi của anh. Em yên tâm đi, không có lần sau đâu.
Anh Ngọc thở dài, ghì chặt đôi vai của Tử Đình. Mong rằng cô chính là mẹ của con bé để có thể chăm sóc thật tốt cho đứa trẻ này. Cô cũng đặc biệt yêu thương Tử Đình từ ngày đầu gặp mặt. Con bé đúng là đáng yêu hết phần thiên hạ.
- Nếu mẹ đã không cho thì con và dì làm bạn trong bí mật được không? Con không nói, dì không nói, ngay cả cha cũng không nói thì mẹ sẽ không biết đâu.
Tử Đình suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu. Đưa ngón út lên, cô bé tinh nghịch nháy mắt.
- Dì hứa với con đi, dì sẽ không nói với mẹ.
Anh Ngọc bật cười, đưa tay lên móc vào ngón út.
- Dì hứa!
...
Vũ Hiên vào xe, đặt giỏ quà sang ghế lái, anh điều khiển xe chạy ra khỏi Triệu Thị. Vốn anh muốn tìm Anh Ngọc để xem bản thân còn níu kéo được bao nhiêu thì níu. Nhưng lúc nãy anh vừa nghe lễ tân bảo Anh Ngọc đã ra ngoài cùng Lê Đan thì khiến bản thân anh lại càng đau lòng hơn. Quả thật anh không níu được Anh Ngọc, càng không thể giữ mãi cô ở bên mình. Anh chính là kẻ thất bại. Đến cả người mình yêu thương vẫn không thể giữ nổi.
Cho xe vào bên trong Giang Thị, anh đi vào trong, vẫn không quên giữ khư khư giỏ quà bên mình. Vào đại sảnh, lúc gần đi đến thang máy thì anh gặp thư ký của mình. Gọi cô ta lại, anh chìa giỏ quà ra trước mặt.
- Tặng em này!
- Ơ...Giang Tổng, nó là của em thật sao?- Cô ấy hốt hoảng mở to đôi mắt.
- Anh không tặng em thì tặng ai.- Anh mỉm cười, dúi vào tay cô ta giỏ quà.
- Vâ...vâng!
Vũ Hiên quay đầu nhìn ra sau. Thấy Anh Ngọc đang quay lưng đi thì liền cất tiếng gọi. Vốn khi xuống xe thì anh đã thấy cô bước từ cổng vào. Chỉ là anh muốn cho cô thấy rằng mình ổn thôi. Anh mong rằng cô sẽ đến đây vì mình và giải thích mối quan hệ với Lê Đan.
- Vân Đoá!
Anh Ngọc khựng người lại, quay đầu ra sau nhìn anh, cô chỉ cười gượng một cái.
- Có vẻ như...em đã làm phiền hai người rồi.
- Em đến đây có gì không?
- Mấy ngày nay không liên lạc được với anh nên em lo lắm, đến đây tìm xem anh đã công tác về chưa đó mà. À...em nói chuyện với anh một chút được không?
Xung quanh sặc mùi bất an. Vũ Hiên nghe câu nói vừa rồi đã biết có chuyện không ổn nên trong lòng không khỏi nhói lên. Cố giữ sắc mặt không biến đổi, anh điềm đạm.
- Được, đến phòng làm việc của anh đi.
Anh Ngọc theo sau anh đến phòng làm việc. Lúc nãy cô thấy anh đối với người phụ nữ kia có đôi chút thân mật, còn tặng quà cho cô ấy. Thấy anh có thể vui vẻ như vậy thì cô đã nhẹ lòng phần nào rồi. Xem ra Vũ Hiên vẫn có thể tìm được một hạnh phúc thật sự.
Đóng chặt cửa phòng, Vũ Hiên đi đến bộ sofa rồi đưa tay về phía đối diện.
- Em ngồi đi!
- Không cần đâu.- Cô xua tay.- Em chỉ nói vài câu rồi đi ngay. Um...Lê Đan và Đình Đình đang chờ em ở bên ngoài.
Mỉm cười gượng gạo, anh khẽ gật đầu. Anh Ngọc vốn không vì anh đâu, đau lòng cũng do bản thân đã quá ảo tưởng nơi cô rồi.
- Em nói đi, anh nghe.
- Cha em đã tỉnh dậy, ông nói Đình Đình là con gái của em và Lê Đan. Bây giờ chúng em cùng nhau đưa con bé đi xét nghiệm. Em nghĩ, có lẽ em và anh cũng nên nói rõ với nhau một lần. Lúc nãy cũng nhìn thấy anh vui vẻ với cô gái đó, em đã rất vui vì anh đã tìm được hạnh phúc cho bản thân.
- Ý em là muốn quay về cạnh Lê Đan sao?
- Em cũng không biết nhưng nếu Đình Đình là con em thì em muốn mình toàn tâm toàn ý lo cho con bé. Vả lại em nhận ra...
Vừa nói đến đây, Anh Ngọc chưa nói xong thì Vũ Hiên đã ngắt lời.
- Em nhận ra mình còn yêu Lê Đan, đúng không?
Như bị trúng tim đen, Anh Ngọc không biết phải nói gì tiếp theo nữa. Giống như mình đã có lỗi với Vũ Hiên rất nhiều. Cô biết bản thân đã sai khi cố chấp bên cạnh Vũ Hiên và bây giờ khiến anh vô tình đau khổ. Tất cả đều do cô gây ra cả. Chính bản thân cô đã quá yếu lòng.
- Em...
- Người ta nói quả là không sai.- Anh cười nhạt.- Khi say thì lời nói mới chân thật nhất. Em có biết trong ngày sinh nhật, khi say em đã nói gì không?
Anh Ngọc lùi người lại, hoàn toàn im lặng. Thì ra anh vốn không hề đi công tác mà là đang giận cô. Hoàng Anh Ngọc đúng là chết tiệt mà. Hết chuyện rồi hay sao mà kéo Vũ Hiên vào vòng xoáy rắc rối thế kia.
Thấy cô mãi ngập ngừng, anh tiếp lời.
- Hôm đó em chủ động ôm anh, gương mặt ửng hồng vì rượu, chất giọng lè nhè đáng yêu biết bao nhiêu. Anh đã rất vui vẻ nhưng cho đến khi em gọi tên Lê Đan và nói yêu anh ta chứ không phải là anh. Em nghĩ thế nào khi đang ở trên thiên đường nhưng bị đẩy mạnh xuống tầng cuối cùng của địa ngục? Anh không hề đi công tác, anh chỉ là đi đến một nơi yên bình để trấn an bản thân. Nhưng anh càng suy nghĩ anh càng không dám nhấc máy gọi cho em. Anh sợ trong cuộc gọi nào đó có thể Hạo Lê Đan là người nhấc máy thì sao... Còn món quà vừa rồi, em nghĩ là anh tặng cô ta ư? Không hề! Nó vốn là của em. Chính tay anh chọn lựa nó. Nhưng lúc nãy anh đến Triệu Thị thì em và Lê Đan đã cùng nhau ra ngoài. Còn gì đau hơn không Vân Đoá? Anh mới chính là bạn trai của em mà?
Anh Ngọc mím môi, hai hàng nước mắt cũng chảy dài. Cô biết bản thân mình không tốt. Cô biết mình có lỗi vì đã làm anh tổn thương. Chấp nhận chờ đợi năm năm thì cũng đủ rõ Vũ Hiên yêu thương cô thế nào. Vậy mà Anh Ngọc vẫn không thể dành hết tâm ý cho anh được.
- Vũ Hiên, em xin lỗi. Là em không tốt. Chính em đã khiến anh ra nông nổi này.
- Anh kể ra không phải muốn em thương hại hay gì đâu. Bây giờ em có thể quay về cùng anh ta trở thành một gia đình. Anh không muốn làm khó em bất kỳ điều gì cả.
- Vũ Hiên...
Anh Ngọc ấp úng. Cố gắng lấy hết can đảm của bản thân, cố mím chặt môi, từng lời thốt ra đều khiến hai người không khỏi nhói lòng.
- Kiếp này là em nợ anh. Nếu có kiếp sau, em mong rằng chúng ta có thể tương phùng. Đến lúc đó, em sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh và gánh chịu đau thương mà anh đã từng trải. Xin lỗi Vũ Hiên!
Anh Ngọc dứt khoát quay đi để Vũ Hiên ở lại với bầu trời đã hoàn toàn sụp đổ. Suy cho cùng, dù có chịu đau khổ nhưng được ở bên cạnh Anh Ngọc thì anh cũng đã thỏa mãn ước mong được một phần. Anh không hề trách cô. Vốn dĩ bên nhau mà lòng không hướng về nhau cũng vậy. Chuyện cô ra đi chỉ là sớm muộn thôi. Thôi vậy, anh lại tiếp tục nhìn Anh Ngọc từ phía xa rồi. Nhưng anh biết chắc, mình sẽ chẳng còn một cơ hội nào nữa đâu.
*Cốc, cốc*
- Giang Tổng! Gói quà này nên xử lý thế nào đây?
- Cô có thể dùng hoặc vứt nó đi cũng được.
...
Lê Đan ôm Tử Đình trong lòng và ngồi bên cạnh Anh Ngọc. Từ khi ra khỏi Giang Thị thì cô như người mất hồn. Chẳng nói chẳng rằng gì cả, cứ nhìn đâu đâu mà suy nghĩ đăm chiêu. Anh biết trong tim cô vẫn có Vũ Hiên nhưng chỉ là một phần nào đó và cũng chỉ là vai trò nhỏ mà thôi.
- Cha ơi, sao phải lấy móng tay của con vậy? Tay của con xấu rồi nè.- Tử Đình chu môi, xoa nắn ngón tay của mình.
- Cha có tí việc cần nên con trật tự một tí. Chốc về cha thưởng cho nhé.
- Dạ!
Quay sang nhìn Anh Ngọc, anh thở dài xong thì vỗ về.
- Em đừng buồn nữa. Sắp có kết quả rồi kìa.
- Uhm, em biết rồi.- Anh Ngọc mỉm cười và gật nhẹ đầu.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi thì cũng đã có kết quả. Anh Ngọc cố gắng bình tĩnh để nhận phiếu của mình. Suốt mấy tiếng qua cô không thể nào yên ổn được. Cứ mãi phập phồng lo sợ rằng Tử Đình có phải là con của mình hay không.
Hồi hộp suýt thì thở không nổi. Đưa mắt nhìn Lê Đan, thấy anh gật đầu thì cô cũng run tay mà gỡ bao bì ra. Không cần đọc ở đâu, Anh Ngọc gấp gáp xem kết quả cuối cùng. Bên trái lồng ngực như bóp nghẹn. Cô từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn Tử Đình sao quá bi thương. Hai tay vươn lên nắm lấy bàn tay của con bé, cô nghẹn ngào, nước mắt cũng lặng lẽ tuôn rơi.
- Đình Đình, là mẹ đây con. Con gái của mẹ!
- Dì đang nói gì vậy?- Rụt tay ra khỏi tay cô, Tử Đình mở to mắt.- Mẹ con là Trương Dĩnh kia mà.
- Đình Đình, mẹ Vân Đoá mới là mẹ ruột của con. Còn Trương Dĩnh thì không phải.- Lê Đan cũng ngồi xuống vỗ về con bé.
- Hông phải! Hức...cha gạt con... Con muốn về với mẹ. Hức, hức...dì là người xấu, đi cướp cha của con.- Tử Dình oà khóc, giẫy giụa không ngừng.
- Đừng như vậy mà Đình Đình. Mẹ mới là mẹ của con.
Anh Ngọc cố gắng kiềm chế con bé cũng như đau thương không khỏi dâng lên trong lòng. Hai bàn tay run rẩy mà nắm lấy đôi tay nhỏ kia. Tử Đình một lần nữa không phục, lại mạnh tay gạt tay vô ra. Sợ hãi ôm lấy Lê Đan, cô bé càng oà khóc to hơn.
- Dì nói dối, mẹ của con là Trương Dĩnh. Hức, dì không phải là mẹ con... Mẹ của con chỉ có...hức, chỉ có Trương Dĩnh mà thôi...