Vội vàng chạy ra sân bay, Anh Ngọc mang giấy tờ và vé đi đến vị trí của thủ tục viên. Cả gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, cô đặt chúng lên quầy rồi hối thúc.
- Cô làm ơn kiểm tra gấp giúp tôi với. Tôi có việc rất quan trọng.
Thủ tục viên xem lại giấy tờ và vé máy bay. Sau khi xem xét kỹ càng thì cô ấy trả lại cho cô.
- Thật xin lỗi cô Triệu, tất cả chuyến bay đều đã delay do thời tiết đang rất xấu. Nếu như không có gì trở ngại thì chuyến bay sẽ được khởi hành vào hai giờ nữa.
- Um...cảm ơn cô.
Anh Ngọc lấy hết giấy tờ xong thì đi đến hàng ghế rồi ngồi xuống. Vũ Hiên vừa gọi báo cha gặp chuyện thì Anh Ngọc liền bỏ hết công việc mà book vé về ngay. Ấy vậy mà lại đen đủi, không những trời đã muộn mà bây giờ còn bị delay. Không biết cha đã ra sao rồi! Làm sao mà bị ngã xuống sông rồi bị thương cơ chứ? Hai tay lo lắng đan vào nhau, cả cơ thể của Anh Ngọc cứ run cầm cập. Mọi thứ lúc này đều không quan trọng, tất cả đều không quan trọng nữa.
*Reeng...Reeng...*
Vội vàng lục điện thoại trong giỏ xách, Anh Ngọc lập tức nghe máy thì thấy tên của Triệu Đồng Nghi hiện lên.
"Con...con nghe đây dì ơi!"
"Khi nào con bay về?"
"Tất cả chuyến bay đang bị hoãn rồi ạ. Cũng có thể là sáng mai mới đến được."
"Con biết cha mình đang nằm ở viện nào không? Dì sẽ cho người thay con chăm sóc đêm nay."
"Ở bệnh viện trung tâm đó dì. Dì cứ cho người đến, con sẽ gọi cho bạn xuống đón."
"Được!"
Anh Ngọc ngắt máy rồi tìm một số khác trong điện thoại. Hít một hơi thật sâu, cô lướt nút xanh gọi đi.
"Anh nghe đây!"
"Cha của em sao rồi? Ông ấy có gì nghiêm trọng không anh?"
"Hiện sức khỏe của bác đang yếu, bác sĩ hiện đã đưa vào phòng cách ly để tiện theo dõi. Khả năng hôn mê sâu là rất cao đấy."
"Chốc nữa sẽ có người đến, anh ra cổng đón họ nha. Em đang bị delay, chắc về trễ rồi."
"Anh biết rồi! Về tới gọi cho anh, anh sẽ đón em."
"Em biết rồi!"
Triệu Đồng Nghi thất thần ngồi bên giường bệnh. Cúi thấp đầu ngăn giọt lệ sắp tràn mi, cả đôi tay của bà nắm chặt bàn tay vô thức, lạnh ngắt. Hai mươi ba năm qua bà luôn tìm kiếm hai cha con họ nhưng chẳng có tung tích. Đến cả đứa con gái ở bên cạnh mình suốt một thời gian dài mà người mẹ này còn không hay biết, có phải bà quá tệ rồi không? Nếu như ngày hôm nay không xảy ra chuyện này, bà cũng không đến bệnh viện thì biết bao giờ mới nhận ra nhau đây?
Hoàng Anh Thiếu ngày xưa rất oai phong, lãng tử, nữ nhân chạy theo phải nói là sắp hàng dài. Vậy mà ngần ấy năm gặp lại ông đã trở nên như thế này rồi.
- Ông à, tôi về rồi đây. Tôi chưa từng nghĩ sẽ hội ngộ với ông trong hoàn cảnh như thế này. Tôi vô dụng quá...năm năm qua sống cùng Anh Ngọc nhưng lại không nhận ra con gái của mình. Ông đã sống ở đâu vậy hả? Làm cách nào mà chẳng một ai tìm được như thế?... Ông có biết tôi lo lắng cho hai người như thế nào không? Ông có biết không chứ?
Gục đầu xuống giường,Triệu Đồng Nghi không khỏi đâu lòng, khóc nấc đến độ đôi vai run run khi nghĩ đến cuộc đời của Anh Ngọc. Đường tình duyên của bà lận đận đã đành nào nhờ kéo luôn cả con gái mình. Nếu như năm xưa Triệu Đồng Nghi không mất tích thì cuộc đời của cô cũng không phải rơi vào tình cảnh như thế này. Tự hỏi bản thân đã nợ Trương Thị những gì mà hết bà rồi đến cả con gái đều sống dở chết dở dưới bàn tay của họ? Ác độc, tàn nhẫn... Nhất định dù có chuyện gì bà cũng phải trả mối thù này cho bằng được.
*Cạch*
Vũ Hiên bước vào phòng và nhẹ nhàng đóng cửa. Đi đến nhìn Hoàng Anh Thiếu, anh chỉ biết cúi thấp đầu không dám nói một lời nào. Rất may là phát hiện kịp thời còn không chắc bây giờ chẳng còn nhìn thấy ông ấy như thế này đâu.
- Cảm ơn con đã ở bên cạnh bác trai từ hôm qua đến bây giờ.- Lau vội hau hàng nước mắt, bà nhẹ giọng.
- Không có gì đâu bác. Đây cũng là trách nhiệm của con mà.
- Con ngồi đi!- Giương đôi mắt vẫn còn long lanh vì nước mắt nhìn anh, bà cong môi mỉm cười.- Con và Tiểu Ngọc quen nhau bao lâu rồi?
- Chúng con biết nhau đã lâu nhưng chỉ vừa quen thôi.- Vũ Hiên ngồi xuống phía đối diện.
- Uhm, bác rất vui vì Tiểu Ngọc đã tìm được người thật sự yêu thương nó nhưng Vũ Hiên à, con gái của bác...- Nói đến đây bỗng cổ họng bà nghẹn lại.- Con có thể chấp nhận quá khứ của nó chứ?
- Những gì Anh Ngọc trải qua con đều chứng kiến tất cả. Bác cứ yên tâm, con sẽ cố gắng để khiến cô ấy có được hạnh phúc thật sự.
- Nghe con nói như vậy bác cũng an tâm phần nào.
Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười. Tại sao người đàn ông tốt như thế này Anh Ngọc lại không gặp sớm hơn? Cớ gì dòng đời đưa đẩy cô vào một cuộc hôn nhân quá ư là sai trái. Cuộc đời bà không những dành cả thanh xuân để gầy dựng sự nghiệp mà còn mãi tìm kiếm họ khắp nơi. Không cần biết ngày ấy Anh ngọc đã chịu đựng thế nào nhưng bây giờ Triệu Đồng Nghi đã quay về thì mọi chuyện chắc chắn sẽ hoàn toàn thay đổi. Đừng ai mơ tưởng ức hiếp con gái của bà một lần nào nữa.
...
- Đâu rồi? Đâu mất tiêu rồi???
Trương Dĩnh đi vòng quanh phòng làm việc tìm kiếm chiếc lắc tay của mình. Vừa hôm qua còn đeo nó trong tay vậy mà bây giờ đã biến đi đâu mất. Cho dù đã tìm khắp nơi, từ hộc bàn cho đến sofa. Tất cả đều không có một thứ gì.
- Nó mất ở đâu được chứ?
Tựa người vào bàn, Trương Dĩnh áp bàn tay vào trán. Cắn chặt môi dưới, cô đảo mắt suy nghĩ hồi lâu, trí óc cố lục lọi lại kí ức. Hình như hôm trước trong lúc giằng co với Hoàng Anh Thiếu cô đã làm rơi nó mất rồi.
- Nguy rồi!
Vội vàng lấy túi xách, Trương Dĩnh chạy ra ngoài và lên con xe của mình. Cầu trời cho nó ở trong bụi cỏ hoặc rơi luôn xuống nước. Nếu như cứ trơ trơ ra đó chắc chắn sẽ càng thêm lớn chuyện cho xem. Lần đó như vậy mà Hoàng Anh Thiếu vẫn không chết. Ông ta mạng cũng lớn lắm đấy. Nếu như tỉnh dậy mà tìm đến Lê Đan thì thế nào cuộc hôn nhân này sẽ không thể kéo dài được nữa. Nhưng cô không muốn mất anh. Phải khó khăn lắm cả hai mới về cùng một nhà, Trương Dĩnh sẽ không để một ai có thể phá hoại được.
Đến con sông quen thuộc, cô xuống xe rồi chạy vội lên cầu xem xét. Trên cầu, góc cây và cả những bụi cỏ quanh đó đều không có. Phải làm sao đây? Nếu như có ai nhặt được thì chết là cái chắc. Tìm kiếm cả buổi vẫn không thấy đâu, Trương Dĩnh tức giận buông câu ch.ửi thề.
- Chết tiệt! Để tôi biết ai nhặt thì đừng hòng yên.
Ngồi bên cạnh Lâm Phi Sương, Tử Đình nghêu ngao hát những bài được cô dạy ở trường. Từ nhỏ cho đến lớn cô bé luôn được bà yêu thương, chiều chuộng. Bất kể thứ gì Tử Đình yêu thích đều được Lâm Phi Sương mua cho. Không cần biết là máu mủ hay không, bà ấy vẫn yêu thương cô bé vô điều kiện.
- Nội ơi, hôm trước con gặp được dì kia, giống với người trong ảnh mà cha hay giữ đó.- Tử Đình ngước gương mặt xinh xắn nhìn bà.
- Con...nói thật chứ?- Lùng bùng hai bên tai, bà gặng hỏi thêm một lần nữa.
- Con nói thật mà. Nhưng dì ấy khác lắm, tóc chỉ ngang lưng được uốn xoăn chứ không phải suôn mượt và dài như trong ảnh. Màu tóc cũng nhuộm hơi xanh xanh đó nội, chỉ có mỗi gương mặt là giống trong ảnh thôi.
Lâm Phi Sương đảo mắt suy nghĩ. Anh Ngọc còn sống ư? Lê Đan đã biết chưa? Nếu như đã biết vậy thì sao không nói cho bà một lời nào cả? Hay là trên đời này vẫn còn người giống người? Ước gì là Anh Ngọc thật. Cầu cho cô sẽ được bình an và có được một cuộc sống thật sung túc.
Đến khi trời chập tối thì Trương Dĩnh mới về nhà. Từ khi Hoàng Anh Thiếu bị ngã, cô ta lúc nào cũng thất thần, như một người vô hồn. Chẳng biết suy nghĩ gì mà lại nhập tâm đến như thế.
- A, mẹ về!
Tử Đình vui mừng khi thấy Trương Dĩnh. Cô bé vội chạy đến và ôm chầm lấy cô. Trương Dĩnh cong môi cười gượng và xoa đầu con bé. Ngồi xổm xuống, cô cưng chiều vuốt ve đôi má đào phúng phính.
- Đình Đình đã ăn gì chưa?
- Con dùng bữa với bà nội và cha rồi. Sao mẹ về trễ vậy?- Tử Đình chu đôi môi bé xinh.
- Mẹ có vài việc quan trọng.
Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn cô bé. Chắc chắn Hoàng Anh Thiếu nói sai, Tử Đình là con của cô mà.
- Đình Đình, mẹ yêu con nhiều lắm.
- Đình Đình cũng thương mẹ nhất luôn.- Cô bé mỉm cười tít cả mắt.- Mà mẹ ơi, lắc tay của mẹ đâu rồi? Con nhớ mẹ thích nó lắm mà. Sao không đeo nữa.
- À ừm...lắc tay bị hư khoá nên rơi mất rồi. Không sao đâu, mẹ sẽ mua lại cái khác.
- Dạ!
Nắm tay Tử Đình đi vào bên trong, thấy Lâm Phi Sương ngồi ở bộ sofa thì cô cúi đầu chào, cả gương mặt nhợt nhạt thấy rõ.
- Mẹ! Con mới về.
- Uhm!- Lâm Phi Sương trả lời qua loa.
Không nói thêm lời nào, Trương Dĩnh nắm tay Tử Đình và cùng nhau lên phòng. Đặt quyển sách xuống bàn, Lâm Phi Sương nhíu mày khó hiểu. Chiếc lắc tay là món quà mẹ của Trương Dĩnh tặng trước khi qua đời. Mang nó từ nhỏ đến bây giờ, lúc này chiếc lắc bị mất mà còn bình tĩnh như vậy sao? Người phụ nữ này đúng là khó đoán. Thần sắc cũng biến đổi bất thường. Có chuyện gì xảy ra rồi ư?
...
Bước ra khỏi phòng cách ly, Anh Ngọc thẩn thờ với hai hàng nước mắt tuôn thành dòng. Suốt quãng thời gian dài không ở bên cha đến bây giờ gặp lại thì ông xảy ra chuyện thương tâm này.
- Anh Ngọc!
Từ phía xa đã nghe tiếng gọi. Nhìn về hướng thang máy, cô nhìn thấy Tiểu Khuê cùng Lam Trạch và một cậu bé tầm ba tuổi. Đi nhanh về hướng cô, Tiểu Khuê vui mừng đến độ rơi cả nước mắt. Vươn tay ôm chầm lấy Anh Ngọc, cô ấy vừa cười nước mắt vừa tuôn rơi.
- Anh Ngọc! Mình không ngờ vẫn còn gặp lại cậu. Mình nhớ cậu lắm!
- Mình đây! Mình vẫn luôn là người bạn thân nhất của cậu mà.- Choàng tay ôm chặt Tiểu Khuê, Anh Ngọc gượng cười.
- Bác trai sao rồi em? Đã ổn chưa?- Lam Trạch cất tiếng hỏi, trên tay còn bế bé Nhật Lâm.
- Cha vẫn còn hôn mê sâu. Một ngày chỉ được vào thăm có hai lần thôi. Mỗi lần ba mươi phút. Nếu như không được cứu kịp thời thì chắc cha em cũng không còn mạng.
- Bác trai bị làm sao thế?- Tiểu Khuê hỏi.
- Anh Vũ Hiên nói rằng cha bị ngã xuống sông, đặc biệt là ngay vị trí mà năm xưa em tự vẫn nhưng may mắn có người cứu cha kịp thời và gọi cấp cứu. Sau khi gọi Vũ Hiên đến thì người đó cũng đã đi đâu mất.
- Làm sao lại ngã như thế? Nhưng mà ngã thôi thì sao bị nặng như vậy?- Lam Trạch nhíu mày, không khỏi thắc mắc.
- Bác sĩ chuẩn đoán rằng cha em bị chấn động não do va đập vào một vật cứng. Nếu như chấn động này lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến não bị tổn thương vĩnh viễn.
- Ngã sông mà đập vào vật cứng? Lòng sông đó khá sâu, ngã mạnh thế nào cũng không thể nặng vậy được. Làm cách nào mà bác trai bị như thế cơ chứ?- Lam Trạch khó hiểu, cơ mặt không hề giản ra.
- Điều đó em cũng đang thắc mắc.- Anh Ngọc chậc lưỡi song thì nhìn sang đứa bé mà Lam Trạch đang bế.- Đây là...
Thấy nét mặt của Anh Ngọc, Tiểu Khuê chợt bật cười. Đưa tay kéo đầu của Nhật Lâm sát gần mặt Lam Trạch, cô ấy nheo mắt.
- Cậu thấy giống chưa?
- Ơ? Hai người cưới rồi à? Còn có cả thằng nhóc tì này nữa.
Anh Ngọc mỉm cười, đưa tay bế Nhật Lâm mà trong lòng rất hồi hộp, tim đập mạnh mẽ không ngừng. Cảm giác này phần nào đã thoả mãn được mơ ước của Anh Ngọc. Được ôm lấy con của mình vào lòng và vỗ về.
- Thằng bé tên Nhật Lâm, nay được ba tuổi rồi.- Lam Trạch cười khẽ.
Ôm Nhật Lâm Trong lòng, Anh Ngọc lại rưng rưng nước mắt. Nếu như Ngọc Trân vẫn còn thì có lẽ cô đã được thường xuyên ôm lấy con bé như thế này. Bao nhiêu cảm xúc cứ dâng trào khiến con tim của cô như bóp nghẹn. Thật sự, Anh Ngọc rất mong mình có một đứa con để bù đắp những gì bản thân mình đã nợ Ngọc Trân. Không chỉ cô nợ con bé nguồn sống mà còn nợ nó cả cuộc đời.
Quay về nhà của Hoàng Anh Thiếu khi trời không còn sớm. Anh Ngọc khá ngạc nhiên khi đèn trong nhà đã bật sáng. Không lẽ trước khi xảy ra chuyện ông vẫn không tắt điện trong nhà khi đi làm hay sao? Mở cửa nhà, Anh Ngọc lặng người khi nhìn thấy Triệu Đồng Nghi đang ngồi ở bộ sofa. Trước mặt bà ấy là chiếc hộp cũ kỹ của mẹ cô còn trong tay là quyển nhật ký. Bỗng nhiên cả người run bây bẩy. Anh Ngọc ấp úng, không biết phải nên nói gì.
- Dì...dì...
Triệu Đồng Nghi nước mắt lưng tròng. Bà ôm chặt quyển nhật ký vào lòng rồi đi đến trước cô. Trong khi Anh Ngọc vẫn chưa hiểu được gì thì bà ấy đã ở ngay trước mặt, bàn tay run run nhẹ nhàng đưa lên má. Đôi mắt của Triệu Đồng Nghi sâu thăm thẳm, không thể thấy được đáy.
- Con gái của mẹ... Là mẹ đây con!
Gương mặt bàng hoàng thấy rõ, đôi mắt Anh Ngọc ngấn lệ, không hề chớp. Không thể ngăn được cảm xúc, hai hàng lệ bỗng chốc tuôn rơi. Cô không thể diễn tả hết những gì bản thân mình đang có. Chỉ biết một điều rằng bên ngực trái hiện giờ đang rất đau.
- Dì...dì nói sao chứ?
- Mẹ là Tô Phượng Nhiên... Mẹ là mẹ của con đây.- Chăm chú ngắm nhìn tổng thể gương mặt khả ái, bà mím môi.- Hai mươi ba năm trước trong một lần đưa con đến trường và quay về nhà thì mẹ bị nhóm người của Lâm Thu Hoa truy sát vì mối thù năm xưa. Họ cố gắng lấy mạng của mẹ, cố rượt đuổi cho đến một vách đá bên dưới đầy đá ngầm và sóng biển liên tục vỗ ào ạt. Không còn cách nào khác mẹ phải gieo mình xuống biển. Những tưởng mình sẽ không thoát khỏi nào ngờ ông trời vẫn cho mẹ một cơ hội cuối cùng để có thể đứng ở đây và nhìn thấy con.
- Mẹ...mẹ? Dì...là mẹ của con?- Ấp úng không mói thành lời, cả người Anh Ngọc run cầm cập.
- Là mẹ đây, Tiểu Ngọc.
- Mẹ!
Anh Ngọc oà khóc rồi ôm chầm lấy bà. Cuối cùng cô cũng đã tìm được mẹ, cuối cùng thì gia đình cũng được sum họp với nhau. Thời gian qua ở bên vậy mà cô vẫn không biết là mẹ mình. Đứa con gái này đúng là quá vô tâm, vô cảm. Triệu Đồng Nghi ôm chặt cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc thơm ngát hương chanh quen thuộc. Có bà ở đây rồi, chắc chắn mọi thứ sẽ thay đổi, Anh Ngọc không hề phải chịu đắng cay nữa đâu.
*Tin...Tin*
Tin nhắn điện thoại reo lên, Anh Ngọc lấy máy ra và xem. Là tin nhắn từ một người lạ càng khiến cô trở nên tò mò. Vừa đọc xong tin nhắn, cô hốt hoảng nhìn Triệu Đồng Nghi.
- Mẹ xem này...
"Diệt Trương Thị, đòi công bằng."