*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở về nhà khi trời đã tối mịt. Cả thân người của Lê Đan đều nồng nặc mùi rượu. Vừa mới đi đến cửa thôi mà đã khiến Lâm Phi Sương chau mày khó chịu. Ấy thế mà anh không hề say, vừa vào phòng khách đã nhận ra là ai nên đã đi đến mà ngồi cạnh bà.
- Mẹ! Mẹ đã ăn gì chưa?
- Con còn nhớ đến người mẹ này sao? Xem kìa! Cả người toàn là nồng nặc mùi rượu.
- Con gặp khách hàng, không may lại quá chén.- Lê Đan hững hờ ngã người ra sau ghế.
- Haiz, Anh Ngọc sao rồi? Con có thăm hai mẹ con không đó?- Lâm Phi Sương đặt bức tranh thêu xuống bàn và nắm lấy bàn tay của anh.
- Con có đến. Cô ấy bây giờ rất hạnh phúc.
Nhớ đến khung cảnh lúc sáng thì Lê Đan lại đau nhói lòng. Đó cũng là lí do vì sao anh trở về nhà khi trời tối mịt và thân thể lại như vậy. Anh Ngọc có người quan tâm, chăm sóc thì ít ra anh phải vui chứ, tại sao lại luyến tiếc, khó chịu thế này? Dù bản thân không muốn nhưng anh nào xứng đáng. Là bản thân anh nhu nhược để lúc này chỉ có thể nhìn cô từ đằng xa.
- Vậy thì quá tốt rồi!
- Con lên phòng nghỉ ngơi chút, sáng sớm còn có vài việc quan trọng.
Vừa nghe Lê Đan nói thì Lâm Phi Sương chợt nhớ ra. Sắc mặt lập tức đanh lại, bà với lấy bức tranh rồi hờ hững nói.
- Phải rồi, con mau lên trên đó nghỉ ngơi rồi làm ơn tống của nợ về giúp mẹ. Con gái con đứa gì mà giờ này còn chưa chịu về.
Vừa nghe bà nói thì Lê Đan đã biết rõ là ai. Chậc lưỡi một cái, anh lê lết tấm thân như rã rời trở về phòng. Tất cả cuối cùng cũng chỉ là hư vô. Cho dù tiền tài không ngừng phát triển nhưng bản thân anh cứ như một cái xác không hồn. Cũng đã một thời gian nụ cười đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt đầy nét anh tú.
Khi vừa đến trước cửa phòng, định đưa tay vặn nắm đấm nhưng bỗng chợt khựng lại. Lê Đan nhíu mày nhìn qua căn phòng chỉ khép hờ ở đối diện. Đôi chân vô thức bước qua căn phòng ấy. Đây chính là phòng ngủ lúc trước của Anh Ngọc. Tất cả đồ đạc và quần áo anh đều cho người thường xuyên dọn dẹp nên rất tươm tất. Đẩy cửa bước vào trong, cảnh tượng trước mắt chợt khiến anh như hoá đá. Những bộ váy mới còn nguyên cả nhãn mác nằm vương vãi trên giường. Còn Trương Dĩnh thì giật mình hoảng hốt đứng cạnh đó, ngay tủ quần áo. Dưới sàn là toàn bộ giày cao gót và đế bằng nằm ngổn ngang.
Không nói một lời, Lê Đan đi đến xắp sếp lại những bộ váy và móc gọn vào tủ. Vừa móc được hai cái thì Trương Dĩnh đã bắt lấy cổ tay của anh mà giữ lại. Nhíu mày gắt gao, cô khó chịu.
- Anh đang làm gì vậy?
- Câu này là anh hỏi em mới đúng.
Gạt tay cô ra, anh tiếp tục việc làm giang dở. Tức giận đẩy Lê Đan, Trương Dĩnh gắt lên đầy ngang bướng.
- Chẳng phải chúng đều là của em sao? Ai cho anh mang đi cất?
- Đồ nào của em?
Ánh mắt mang đầy tia chán ghét, Lê Đan nắm cổ tay cô siết chặt mà kéo ra ngoài. Trong căn nhà này rốt cuộc ai mới là chủ? Trương Dĩnh đâu thể dựa vào cớ sắp kết hôn mà chạy lung tung thế này được.
- Trong nhà này muốn làm gì thì mặc em nhưng tuyệt đối không được đặt chân vào căn phòng này nửa bước.
*Rầm*
Vừa dứt câu thì Lê Đan đã đóng sầm cửa khiến sắc mặt của Trương tái mét, hoàn toàn hồn xiêu phách tán. Căn phòng này có gì mà anh khiến anh trở nên điên tiết như vậy? Váy áo còn mới như thế thì cho ai trong khi nhà này có mỗi anh và Lâm Phi Sương. Quá vô lí khi nghĩ của người hầu bởi thứ nào cũng đắt tiền cả. Còn Hoàng Anh Ngọc đã rời khỏi đây từ lâu thì sao là của cô ta được. Mặc kệ nó dành cho ai nhưng ngày hôm nay Lê Đan đối xử với cô thế này đúng là rất quá đáng. Cô sẽ chẳng bao giờ quên đâu. Hạo Lê Đan, anh cứ chờ đó. Nhất định cô sẽ tống tất cả suy nghĩ về Hoàng Anh Ngọc ra khỏi đầu anh.
Treo chiếc váy lên cửa tủ quần áo, Lê Đan đưa tay vuốt từ eo cho đến chân váy. Khoé mắt bất chợt ửng đỏ, sóng mũi cũng bắt đầu cay cay. Anh cười gượng ngắm nhìn chiếc váy thật lâu. Tất cả mọi thứ trong căn phòng này là của cô. Kể cả tình yêu và con tim không ngừng cháy nồng đều là của cô cả. Anh biết Anh Ngọc rất cần người ở bên cạnh quan tâm mà điều đó anh lại không thể thực hiện được. Ấy vậy mà còn khó chịu và ghen tuông khi cô thân mật cùng Vũ Hiên. Anh có tư cách gì chứ? Đáng lẽ phải thấy vui cơ mà.
Lưỡng lự một hồi lâu, Lê Đan bước ra ngoài. Tuy nhiên không về phòng ngủ mà lại xuống phòng khách. Không hiểu sao trong lòng cứ khó chịu, trực giác mách bảo anh cần đến một nơi nào đó. Phải đi ngay bây giờ, không được chậm trễ.
- Đã trễ lắm rồi, con đi đâu vậy?
Thấy anh vội vã, Lâm Phi Sương không khỏi thắc mắc hỏi với theo.
- Con cần ra ngoài một lúc.
Không quay đầu nhìn lại, Lê Đan nhanh chân vào xe rồi khởi động xe chạy đi khiến Lâm Phi Sương muốn đuổi theo cũng không kịp. Chỉ thở dài một cái, bà hậm hực gắt lên.
- Thằng nhóc kia giờ này còn đi đâu nữa không biết.
Ôm chặt bó hướng dương vẫn còn khá tươi tắn trong lồng ngực. Người phụ nữ lặng lẽ đứng trên đỉnh đồi ngắm nhìn thành phố đã về đêm. Cô đã ở đây từ rất lâu, khi hoàng hôn chỉ vừa buông xuống cho đến hiện tại.
Đứng ở vị trí này khiến con tim của cô không ngừng run động. Lần đầu tiên cô xác định tình cảm của mình là ở đây. Món quà ý nghĩa nhất mà anh dành cho cô cũng là tại đây. Cớ sao cảnh vật vẫn như thế mà lại thiếu thốn một người? Đến tận bây giờ Anh Ngọc vẫn không xác định được rằng mình vẫn còn yêu hay chỉ vì người ấy là cha của đứa bé nên khiến cô còn lưu luyến. Hoàn toàn có thể tìm một người đàn ông khác để xây dựng tổ ấm lại từ đầu nhưng cô không hề muốn. Anh Ngọc mong rằng anh sẽ không lừa mình. Cô vẫn hi vọng vẫn còn lí do nào đó để mình tiếp tục yêu anh. Mà không! Anh Ngọc bị lừa rồi. Anh biến cô thành một con ngốc. Lúc nào cũng bảo chỉ có mỗi mình cô thôi nhưng có con cùng Trương Dĩnh. Anh bảo bản thân không chạm được vào phụ nữ nhưng lại tình tứ với cô ta. Đến cả khi cô nằm viện anh còn vô tình đến mức không đến dù chỉ một giây. Tại sao bản thân lại ngu ngốc thế này? Biết người ta đã như thế mà mình còn đau lòng, còn trông ngóng về một hi vọng nhỏ nhoi để cả hai một lần nữa được tái hợp. Đáng ra cô phải hận chứ? Cớ gì bản thân lại lụy tình như vậy?
Một người đàn ông đứng cách đó không xa. Hình ảnh người phụ nữ bơ vơ, cô độc trên đỉnh đồi với phần bụng đã to thấy rõ khiến lòng anh như vỡ vụn. Đôi tay vẫn ôm chặt đoá hoa anh tặng lúc sáng trông rất trân quý. Cô vẫn còn nhớ nơi đây. Cô vẫn trân trọng món quà anh tặng. Đây là món quà sinh nhật đầu tiên nhưng sao đắng cay quá.
Một chiếc áo vest khoát lên vai Anh Ngọc khiến cô giật bắn người hốt hoảng suýt tí là hét thất thanh. Tuy nhiên khi vòng tay ấm áp quen thuộc ôm lấy mình lập tức khiến cô mềm lòng và nhận ra ngay đó là ai. Mím chặt môi, bao nhiêu cảm xúc đều vỡ òa khó kềm nén được. Hận bản thân sao quá yếu đuối. Lúc nào cũng để anh bắt gặp những lúc như thế này.
Đôi tay không còn trống rỗng, Lê Đan cứ như đã chết đi nhưng được tái sinh một lần nữa. Đã một thời gian không được ôm lấy tấm thân nhỏ bé này, dù rất ngắn nhưng đối với bản thân anh thì nó dài đằng đẵng. Được cạnh bên cô khiến anh không còn những vấn vương trong lòng mặc cho ngày mai mọi thứ vẫn sẽ diễn ra như vậy.
Đôi mắt đỏ hoe tự bao giờ, chất giọng run run hiếm có của Lê Đan bỗng cất lên.
- Anh nhớ em và bảo bảo rất nhiều.
Cúi mặt nhìn xuống, Anh Ngọc không chịu đựng được nữa mà khóc ngất. Không cần biết là anh nói thật hay đùa nhưng câu nói vừa rồi cứ như đang xoa dịu vết thương của cô vậy. Biết rằng sẽ mãi không thuộc về nhau. Biết rằng anh sẽ cưới một người vợ mới. Và biết rằng ai rồi cũng sẽ có một hạnh phúc riêng. Nhưng càng nghĩ đến thì cuộc đời càng tàn nhẫn đối với cô. Anh Ngọc không sợ mình gian nan cực khổ, cô chỉ tội cho đứa con thơ khi vừa chào đời đã không cảm nhận được tình thương của cha.
- Anh biết em đã có hạnh phúc mới. Anh cũng biết người ấy rất tốt với em. Nhất định phải thật vui vẻ và không bao giờ được rơi nước mắt như thế này nữa.
Chỉ mỉm cười nhạt nhòa, cô gạt tay anh ra rồi chủ động cách xa vài bước. Nói rằng sẽ mạnh mẽ để nuôi con vậy mà để anh nhìn thấy mình trong bộ dạng này có phải quá buồn cười không chứ?
- Anh là người sắp có gia đình cho nên chúng ta hãy hạn chế chạm mặt nhau. Để người khác nhìn thấy thì lại có tin đồn không hay.
Lê Đan im lặng hồi lâu mà suy ngẫm. Đúng! Anh sắp thành hôn cùng Trương Dĩnh còn cô thì đã có Vũ Hiên quan tâm. Dù muốn hay không thì sự thật vẫn mãi là như vậy. Chỉ biết liếm nhẹ môi, Lê Đan giương ánh mắt chứa đầy tia phức tạp nhìn cô. Người anh yêu thương nhất đã dở dang hạnh phúc nhưng chắc chắn rằng cô sẽ tìm được một bến đỗ xứng đáng và bình yên.
Anh Ngọc quay lưng rời đi để Lê Đan chơi vơi giữa khoảng không trống vắng. Cô không muốn níu kéo nữa càng không muốn duy trì mối quan hệ phức tạp này. Tốt nhất là nên chấm dứt mọi thứ. Biết rằng bản thân sẽ đau, biết rằng thiệt thòi rất nhiều nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để cả đôi bên đều được an vui.
"Chúng ta sau này có tất cả nhưng tiếc rằng sẽ không có chúng ta."
...
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua. Ngày hôm nay bầu trời trong xanh cực kỳ êm đềm nhưng lại mang một màu u tối đối với người nào đó. Anh đứng đó, trong phòng chờ. Tất cả những gì trước mắt hầu như sụp đổ. Trong bộ trang phục cưới truyền thống màu đỏ rực đúng ra sẽ là ngày vui đáng nhớ nhất trong đời. Nhưng không, đây chính là cánh cửa để bước vào khuôn khổ. Người ta phận nữ nhi như chim nhốt trong lồng. Còn anh phận trai tráng cũng có khác là bao? Trước tiên cứ như thế này đã, để khi nắm được điểm gì đó thì anh sẽ lật lại ván cờ. Tuyệt nhiên không thể để mọi chuyện tồi tệ diễn ra mãi.
Một người phụ nữ bước vào trong phòng và nhẹ nhàng đóng cửa. Bà đi đến cạnh anh, ánh mắt chăm chăm nhìn con trai mình trong bộ áo cưới truyền thống. Ngày được nhìn anh khoác lên mình trang phục này bà đã trông chờ rất lâu nhưng diễn biến xoay quanh nó khiến bà không khỏi đau lòng. Đây không còn là hỉ sự, cũng không còn là niềm vui cả dòng tộc. Chưa bao giờ bà thấy trang phục cưới đầy thiêng liêng trở nên đầy nhơ nhuốc như thế này.
Đôi bàn tay nhẹ áp vào hai bên má, Lâm Phi Sương chăm chú ngắm nhìn Lê Đan. Xin lỗi vì bà chính là gánh nặng. Ngày trước trải qua một cơn bạo bệnh, bà mong sống, mong rằng bản thân sẽ được nhìn Lê Đan sống hạnh phúc từng ngày cho đến cuối đời, khi không còn gắng gượng được nữa. Nhưng bây giờ Lâm Phi Sương nhận ra quyết định đó là quá sai lầm. Không có bà tồn tại thì anh sẽ không bị ép buộc. Tất cả đều do bà gây ra cả. Tại sao bà lại để anh sinh ra trong một gia đình như thế này?
- Hôm nay con rất trưởng thành.- Đôi mắt rưng rưng, chất giọng của bà chưa bao giờ yếu ớt như bây giờ.
Lê Đan im lặng, trong đáy mắt hiện rõ những tia tuyệt vọng. Cả gương mặt đầy mệt mỏi, vừa nhìn vào thì sẽ biết ngay tâm tư trong lòng. Thứ anh mong đợi nhất là một lễ cưới viên mãn nhưng người sánh bước bên cạnh lại không phải người mà bản thân hằng mong đợi. Dẫu có ra sao thì anh vẫn có lỗi với người phụ nữ ấy vô cùng. Lúc cô khó khăn nhất, tâm lý dễ dàng suy giảm đến mức chấn động thì anh đã rời đi, cuối cùng kết hôn với người con gái khác. Có kiếp sau anh ước mình được cùng cô tương phùng để được trả hết những lỗi lầm mà bản thân đã gây ra. Hoàng Anh Ngọc, anh nợ cô rất nhiều.
Vươn tay ôm lấy bà, Lê Đan hít một hơi thật sâu rồi cong môi.
- Chỉ là trò chơi đầy hấp dẫn mà thôi. Rồi sau này, khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ tìm lại được hạnh phúc.
Gật nhẹ đầu, Lâm Phi Sương buông anh ra. Khoé mắt đã ướt đẫm từ khi nào, bà khịt mũi.
- Mẹ tin con sẽ làm được, con trai à.
Một lần nữa ngắm nhìn anh, bà mỉm cười gượng gạo.
- Mẹ xuống phòng khách đợi con, chuẩn bị xong thì xuống nhé.
Anh gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn theo mẹ mình đầy bi thương. Khi cánh cửa khép lại, cả căn phòng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết. Đi đến lấy điện thoại trên bàn. Anh mở máy rồi ấn một số và do dự. Anh nhớ cô! Bản thân không thể quên được giọng nói trong trẻo và dáng người nhỏ nhắn ấy. Cô đến với anh bắt đầu trong nước mắt đến khi chia tay cũng vẫn như vậy. Người con gái này sao lại quá đáng thương.
Ấn nút gọi, Lê Đan chậm rãi đưa máy lên tai. Anh yếu lòng, anh lụy tình, anh nhu nhược. Nhu nhược đến mức ngước nhìn ai đó quan tâm người mình yêu thương.
"Alo, tôi là Hoàng Anh Ngọc. Cho hỏi là ai vậy ạ?"
"..."
"Alo, có ai không? Là ai gọi đấy?"
"..."
Hai bên bỗng dưng nín bặt. Trong lòng của Anh Ngọc chẳng hiểu sao lại trở nên đau nhói. Là ai gọi vậy? Số máy hoàn toàn lạ nhưng cô cảm thấy phía bên kia rất thân thuộc. Chợt nhớ hôm nay là ngày người ấy kết hôn khiến bản thân cô như chết lặng. Dứt khoát tắt máy, Anh Ngọc siết chặt điện thoại trong tay. Bản thân mất bình tĩnh mà run rẩy. Ngày không muốn nhớ nhất, ngày mang đầy nỗi đau thương tuyệt nhiên sẽ theo cô đến cuối cuộc đời.
"Thật đáng ngạc nhiên rằng ai đó có thể làm trái tim bạn tan vỡ, ấy vậy mà bạn vẫn yêu người ấy với từng mảnh nhỏ." - Sưu Tầm.