Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

Chương 41: Gặp lại tình xưa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh Ngọc vào quán cafe và ngồi ở bàn của khách. Từ khi có em bé thì Lê Đan chẳng cho cô đi làm nữa. Ban ngày thì đến Lê Viễn làm bình thường vì có anh ở đó, có gì thì sẽ đỡ hơn. Là lần đầu tiên làm cha nên Lê Đan đã đặt hết kì vọng và tình yêu thương vào đứa bé này.

Dăng Lãng trông thấy Anh Ngọc thì hí hửng chạy đến. Quả thật từ khi sống cùng Lê Đan thì gout ăn mặc của cô đã cải thiện hơn rất nhiều. Phong cách và thần thái cũng bắt đầu ra dáng một thiếu phu nhân chính hiệu. Ngồi xuống bên cạnh cô, cậu ôm lấy cánh tay rồi tựa đầu lên vai.

- Chị Anh Ngọc, em nhớ chị quá đi.

- Em đó!- Anh Ngọc bật cười.- Lanh chanh quá đi à.

- Chị nè, em sắp đủ tiền mở shop hoa rồi. Cha mẹ sẽ cho em vay một khoảng để mở tiệm. Hôm đó chị đến dự khai trương nha.

- Uhm, hôm đó chị sẽ đến mà.

- Chị nhớ dắt anh rể đến luôn nha. Để tổng tài thành đạt mở hàng cho thì còn gì bằng.- Dăng Lãng vừa ôm chặt cô vừa cười khúc khích.- Mà chị uống gì vậy? Em pha cho chị nha.

- Chị uống cacao nóng.

- Được, sẽ có ngay đây.

Dăng Lãng rất nhanh chóng đã đi chuẩn bị thức uống cho Anh Ngọc. Cô mỉm cười rồi nhìn một lượt xung quanh không gian quán. Đã ba năm cô gắn bó ở đây, lúc nào cũng luôn tràn ngập tiếng cười, chưa bao giờ xảy ra xích mích với ai cả. Nhân viên ở đây ai cũng gần gũi và thân thiện nên đó là lí do vì sao cô đã làm ở đây rất lâu bền. Bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác trước. Sau này cô sẽ chẳng làm ở đây nữa. Danh phận cũng sẽ hơn ngày trước ít nhiều. Nhưng càng ngày Anh Ngọc càng cảm thấy áp lực. Làm dâu của gia tộc có lẽ không đơn giản như cô nghĩ.

- Anh Ngọc!

- Tiểu Khuê! Lại đây này.

Thấy Tiểu Khuê đang đứng ở cửa nhìn mình thì Anh Ngọc liền vui vẻ vẫy tay. Đi đến ngồi bên cạnh cô, cô ấy mỉm cười và đặt túi xách qua một bên.

- Cậu đợi mình lâu chưa?

- Mình vừa đến thôi.- Anh Ngọc đẩy quyển menu lại.- Cậu uống gì thì gọi đi.

Tiểu Khuê gật đầu rồi xem một lượt những thức uống trong quán. Cùng lúc Dăng Lãng đã mang cacao nóng ra cho Anh Ngọc.

- Cacao của chị đây.

- À, Dăng Lãng. Đây là Tiểu Khuê, đồng nghiệp của chị ở Lê Viễn đó.

- Vậy sao?- Dăng Lãng lễ phép cúi đầu chào.- Em chào chị ạ.

- Chào em!

- Chị uống gì để em vào làm cho.

- Cho chị một cafe sữa đá nhưng ít sữa thôi nha.

- Vâng! Có ngay đây.

Dăng Lãng vừa quay đi thì Tiểu Khuê đã thích thú nhìn theo. Nhìn sang Anh Ngọc, cô ấy bật cười khúc khích. Quả thật vừa nhìn thì đã biết như thế nào rồi. Cậu bạn này đúng là đáng yêu quá đi mà.

- Anh Ngọc à, cậu ấy là tiểu mỹ thụ đúng không?

- Phải! Dăng Lãng dễ thương lắm đó, lại còn tốt bụng nữa. Nếu như em ấy mà là trai thẳng là mình đã cưa từ lâu rồi.- Anh Ngọc nhìn Dăng Lãng rồi nhìn Tiểu Khuê mà cười hì.- À, chốc nữa mình cùng với Lê Đan đi xem phim, cậu đi cùng luôn đi.

- Thôi, thế lại phiền vợ chồng cậu lắm.

- Không sao đâu mà, mình cũng sẽ rủ Dăng Lãng đi cùng. Với lại Lê Đan cũng dắt bạn của mình theo đó. Đi chung càng đông thì càng vui.

- Thế cũng được!

*Tiin*

Theo thói quen, Anh Ngọc và Tiểu Khuê cùng nhau nhìn chiếc điện thoại của cô ấy trên bàn. Nhìn thấy tin nhắn trong máy, Anh Ngọc hắng giọng nhìn sang hướng khác còn Tiểu Khuê thì mặt mày lập tức đỏ như gấc.

- Mình hổng thấy gì hết đâu nha.

Tiểu Ca Ca: "Hôm nay tôi đi xem phim cùng bạn nên về trễ, Tiểu Khuê nhớ ngủ sớm nha."

Rất nhanh chóng Dăng Lãng đã mang cafe ra cho Tiểu Khuê. Là ngày thường nên quán cũng không đông khách là mấy nên cậu cũng có một ít thời gian ngồi tán gẫu đôi chút. Dăng Lãng và Tiểu Khuê có vẻ rất hợp nhau. Vừa mới quen đây thôi mà đã tám hết mọi chuyện trên trời dưới đất. Tiểu Khuê không phải là ít nói mà là không tìm được người phù hợp mà thôi. Bề ngoài khó gần vậy đấy nhưng đã quen rồi thì cô ấy rất nhanh nhạy và hoà đồng.

Bên ngoài có hai người đàn ông đi vào trong. Lam Trạch theo sau Lê Đan. Sau những ngày làm việc mệt mỏi và căng thẳng thì đây là lần đầu tiên anh ấy được thoải mái đi chơi nên rất hào hứng. Tuy nhiên khi cùng Lê Đan vào trong quán, nhìn thấy ai đó thì anh liền sững người. Hơi thở trở nên gấp gáp. Vội vàng ngừng bước, anh nhíu mày níu tay Lê Đan lại.

- Ủa? Đi xem phim với vợ chồng mày mà? Đâu ra Tiểu Khuê ở đó vậy???

- Tiểu Khuê là bạn của Anh Ngọc, đi cùng có sao?- Lê Đan nhàn nhạt trả lời.

- Đây nè, đây nè.- Lam Trạch nắm lấy đôi tay của anh kề lên cổ mình.- Mày giết tao luôn đi!!

- Tào lao hả?- Lê Đan nhíu gắt gỏng.- Đi vào!

- Khoan đã!- Lam Trạch lo lắng níu tay anh một lần nữa.- Mày thấy tao sao? Ăn mặc vậy hợp chưa?

- Mày là Phó Tổng Lam đấy. Ra dáng tí đi!

Lê Đan bực dọc đi trước, ánh mắt nhìn Lam Trạch rõ là khinh thường. Chưa bao giờ anh thấy anh ta như vậy luôn đấy. Gặp mặt thôi mà còn hơn chuyện gì tới không bằng.

- Bà xã, em đợi lâu không?

Lê Đan vừa đến thì đã choàng tay ôm vai của Anh Ngọc, nhẹ nhàng phát cẩu lương cho từng người một. Nắm lấy tay của anh, Anh Ngọc mỉm cười rồi kéo ngồi xuống bên cạnh.

- Anh ngồi xuống đây nè.

- Anh rể đến rồi.- Trông thấy Lê Đan, Dăng Lãng rất hào hứng.

- Chào Hạo Tổng, Phó Tổng Lam.- Tiểu Khuê cũng gật đầu chào nhẹ.

- Dăng Lãng à, đây là anh Lam Trạch bạn thân của anh Đan đó.- Anh Ngọc huýt tay cậu.

- Gì chứ anh Lam Trạch thì chị khỏi giới thiệu, anh ấy là khách quen ở đây mà.- Dăng Lãng phì cười rồi tung tăng vào lại bên trong.- Để em lấy gì cho hai anh uống.

Không khí tuy rằng rất vui vẻ, nhộn nhịp. Lê Đan cùng Anh Ngọc và Tiểu Khuê rất tự nhiên trò chuyện với nhau. Chỉ có mỗi Lam Trạch là như ngộp thở. Đã vậy mà Lê Đan còn chừa chỗ cho anh ngồi cạnh cô gần như vậy, muốn bóp chết anh đây luôn hay gì? Nhận ra sự khác lạ của Lam Trạch, trong lúc Dăng Lãng vẫn chưa mang cafe ra thì Tiểu Khuê đã rót cho anh một ly trà.

- Phó Tổng Lam, ngài uống tí nước đi.

- Cảm ơn cô!- Cổ họng như khô khốc, Lam Trạch hắng giọng vài cái.

Lê Đan nhìn Anh Ngọc, có lẽ cô vẫn chưa biết được điều gì và cả Tiểu Khuê cũng không nhận ra được điều khác lạ từ Lam Trạch. Khoát tay lên ghế, ngang vai của Anh Ngọc, anh liếm nhẹ môi rồi chăm chú quan sát sắc mặt của cô.

- Mấy ngày qua anh thấy em có vẻ mệt mỏi. Bị bảo bảo hành nhiều lắm sao?

- Có chút ít thôi. Dạo này em ăn uống bất ổn quá. Cứ kéo dài như vậy e rằng không đủ chất để nuôi con đó.

- Để anh nhập thêm sữa, không những bảo bảo mà ngay cả em cũng phải khoẻ mạnh.

Anh Ngọc gật đầu rồi cười đến tít cả mắt. Quyết định gả cho anh đúng là không sai, Lê Đan lúc nào cũng như vậy cả, luôn chu đáo, chăm sóc cho cô từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Cầu mong sau này không còn sóng gió nữa để cô và Lê Đan có được một gia đình êm ấm như bao người khác. Giữa cả hai chính là trong sạch đàng hoàng nên cô sẽ chẳng sợ ai dựa vào một cái cớ gì đó để chia rẽ cả. Bắt đầu từ bây giờ Anh Ngọc nên sống vì bản thân của mình thôi. Thời gian qua cô đã sống vì người khác quá nhiều rồi.

Bốn người cùng trò chuyện cùng nhau đợi Dăng Lãng tan ca. Hôm nay cậu nhận trực thay cho một người bạn nên được về sớm, dư thời gian để cùng đi xem phim, ăn uống. Tiểu Khuê vốn nghĩ là ra quán cafe gặp Anh Ngọc một lúc nên đã bắt xe bus đi, nào ngờ lại đi xem phim nên phương tiện đi lại không có. Lam Trạch dạo gần đây rất tốt và quan tâm cô khá nhiều khiến Tiểu Khuê cảm thấy ngại ngại khi nghĩ rằng mình đã quá làm phiền anh. Dù Lam Trạch có ý định ngỏ lời đưa cô đi nhưng anh chưa kịp nói thì cô đã hờ Dăng Lãng đưa mình đi. Còn Lam Trạch thì đành ngậm ngùi, lủi thủi đi một mình.

Anh Ngọc vẫn tung tăng, vô tư như chưa hề có chuyện gì cả. Đến khi Lê Đan nhắc nhở thì cô mới nhớ là mình vẫn còn đứa bé trong bụng nên đã ngoan ngoãn, khép nép hơn. Là lần đầu tiên có con vì thế Anh Ngọc vẫn chưa kịp thích nghi được mọi thứ. Tuy rằng còn rất lọng cọng nhưng có Lê Đan bên cạnh thì cô đã ổn hơn rất nhiều.

Chọn một bộ phim tâm lý xã hội. Lê Đan mua năm vé nhưng có hai vé ở hàng ghế trước và ba vé ở hàng sau khiến họ bị tách ra. Lam Trạch và Tiểu Khuê cùng Dăng Lãng nhường hai ghế hàng trước cho đôi vợ chồng trẻ, vả lại phim này cũng rất hợp với họ. Cũng muốn lợi dụng cơ hội này để thổ lộ nhưng vì có Dăng Lãng nên Lam Trạch đành bấm bụng mà chờ đợi tiếp.

Tiểu Khuê ngồi giữa Lam Trạch và Dăng Lãng. Chẳng hiểu sao cô cảm thấy Lam Trạch có gì đó rất lạ. Không phải là lạ từ những ngày gần đây mà là từ khi xưa, xa lắc xa lơ nữa kìa. Vì ngày hôm nay nên đã khiến Tiểu Khuê chợt nhớ ra và xâu chuỗi lại tất cả. Cả hai không tiếp xúc nhiều nhưng mỗi lần được làm việc cùng nhau thì anh đều quan tâm cô hơn cả những đồng nghiệp khác. Trước giờ cô luôn nghĩ do anh dễ gần nên như vậy nhưng bây giờ Tiểu Khuê mới nhận ra hầu như anh chẳng đối với nhân viên nữ nào quan tâm nhiều đến thế. Thâm chí dù có quan tâm thì cũng không đến mức này. Là do cô đã làm gì sai sót nên đã bị anh để ý chăng?

Ngồi xa Lam Trạch ra một tí, Tiểu Khuê mở điện thoại và nhìn xung quanh. Sau khi chụp vội màn hình thì lập tức gửi cho ai đó.

Tiểu Khuê: [ Hình ảnh ]

Tiểu Khuê: "Tôi cũng đang đi xem phim với bạn. Không biết chúng ta có xem giống nhau không nhỉ?"

Điện thoại run lên liên hồi, may mà Lam Trạch đã tắt âm thanh từ đầu nên chẳng có gì đáng lo. Nhưng chẳng hiểu vì sao mà trán anh cứ túa mồ hôi hột. Trong lòng vừa hồi hộp lại vui vui. Có lẽ "Tiểu Ca Ca" đã nhận được sự quan tâm của cô rồi đấy. Không chắc rằng sẽ có kết quả tốt nhưng anh biết mình đã có hi vọng nhiều hơn.

Trong khi ở sau lưng đang căng thẳng thì phía trước Anh Ngọc lại rất yên bình tựa đầu lên vai của Lê Đan, đôi tay cũng được anh nắm chặt không có một khẽ hở. Đôi khi cả hai rất hay đi xem phim cùng nhau. Ngày trước thì anh hay chọn những bộ hành động hoặc kinh dị nhưng dạo gần đây thì anh chuộng phim tâm lý hơn. Còn là những bộ nội dung rất nhẹ nhàng mà cảm xúc lại sâu lắng.

- Bà xã, em thấy không? Trong phim dù có hiểu lầm cách mấy thì họ vẫn trở về bên nhau. Anh mong chúng ta sau này cũng vậy. Có hiểu bao nhiêu đi nữa thì hãy tin tưởng và cùng nhau tìm ra mối gút.- Kề môi lên mái tóc mềm mượt, Lê Đan thì thầm.

- A Đan, em sẽ không tin một ai ngoài anh và người thân cả. Em biết rằng mình nên sống vì bản thân với những gì đúng đắn. Vả lại em cũng đâu phải là người giận hờn vô cớ đâu. Nếu có thắc mắc thì em sẽ nói thẳng với anh.- Ngước gương mặt xinh đẹp nhìn Lê Đan, cô cười đến tít cả mắt.

- Vậy thì tốt! Có gì cũng phải nói với anh đấy nhé.

- Uhm, em biết rồi.

Anh Ngọc ôm chặt cánh tay của Lê Đan. Cảm ơn ông Trời đã ban cho cô một người đàn ông tuyệt vời đến vậy. Anh không là người hoàn hảo nhưng đã hơn hẳn hoàn hảo trong lòng của cô rồi. Bên nhau có yêu thương sẽ hạnh phúc. Lê Đan không những yêu thương, chiều chuộng mà còn rất quan tâm đến cảm xúc của cô. Từ khi cả hai bắt đầu mối quan hệ thật sự nghiêm túc thì chưa hề xảy ra mâu thuẫn hay bất cứ cuộc cãi vã nào. Có khúc mắc thì anh rất nhẹ nhàng giải quyết nên chẳng lần nào khiến cô phải chịu tổn thương. Mặc kệ ngoài kia còn có ai là người tốt, trong lòng của Anh Ngọc thì Lê Đan chính là người đàn ông tốt nhất trên đời.

...

Một ngày làm việc bận rộn lại kết thúc. Anh Ngọc vô tư đi ra khỏi công ty cùng với Tiểu Khuê. Vốn là đang trò chuyện rất vui vẻ nhưng chợt phía sau có tiếng gọi khiến cô ngừng bước.

- Anh Ngọc à!

Quay người ra sau, thấy Giang Vũ Hiên đang đi đến gần mình thì cô và Tiểu Khuê liền cúi đầu chào.

- Chào Giang Tổng!

- Chào hai cô! Hôm nay đến Lê Viễn, vô tình gặp được Anh Ngọc. Tôi có thể mời hai người đi uống nước được chứ?

Giang Vũ Hiên này đúng là không hiểu vì sao mà cứ gặp Anh Ngọc là như rằng cá gặp phải nước khiến cô đôi lần bị lúng túng. Tiểu Khuê vừa nghe Vũ Hiên nói vậy thì liền từ chối, tay còn nắm chặt tay Anh Ngọc mà ra hiệu. Tốt hơn thì trách xa đàn ông chứ để Lê Đan mà thấy thì tổn thêm hiểu lầm.

- Tôi không thể đi được. Ở nhà còn nhiều việc quá.- Tiểu Khuê cười hì, ấn nhẹ vào tay của Anh Ngọc một cái.

- Tôi cũng vậy đó, hẹn anh khi khác nha.- Anh Ngọc cũng chỉ biết cười trừ.

- Lần nào cô cũng tránh né cả. Tôi là người xấu sao Anh Ngọc?- Vũ Hiên xịu mặt xuống.

- Ơ...không, không phải vậy.- Anh Ngọc lắc đầu ngầy ngậy.- Tôi chỉ là bận việc quá mà thôi. Hay là hôm khác nha, hôm khác tôi sẽ bù lại cho anh.

- Được! Tôi chờ cô đó.

- Tôi bây giờ phải về rồi. Tạm biệt anh nha!

Anh Ngọc như bị nắm thóp làm chuyện xấu, cứ trốn chui trốn nhũi nhìn hết hướng này tới phương kia. Ngày trước nhân viên ở đây để ý cô chỉ vì nói chuyện với những người quyền cao chức trọng. Bây giờ có thêm Giang Vũ Hiên, ai biết họ có để ý đến anh ta hay không. Vả lại cô và Lê Đan đã công khai rồi tốt nhất đừng để cho người khác đàm tiếu hay mang rắc rối thêm cho anh nữa.

Giang Vũ Hiên nhìn cô cười cười. Sau khi Anh Ngọc quay đi thì anh cũng về lại xe của mình. Đang đứng đợi Lê Đan ở trước cổng, Anh Ngọc đưa tay áp nhẹ lên bụng. Không bao lâu nữa là bé con sẽ lớn khôn. Cô sẽ được bên cạnh con mỗi ngày. Cùng con chơi đùa, học hỏi nhiều thứ mới mẻ trên đời này. Có cả Lê Đan nữa, cả ba người họ sẽ là gia đình hạnh phúc nhất. Bé con không những có được tình yêu của cha mẹ mà còn được phát triển trong môi trường rất tốt. Chính bản thân của Anh Ngọc cũng không ngờ rằng hạnh phúc trong mơ cuối cùng cũng thành hiện thực.

- Anh Ngọc!

Vốn nghe tiếng gọi quen thuộc đã khiến Anh Ngọc rất vui nhưng chất giọng này không phải của Lê Đan hay gọi. Suy nghĩ một lúc, cô đưa mắt nhìn ra sau. Là Bác Hạ! Trong khoảnh khắc nhìn thấy anh sau một thời gian không liên lạc khiến con tim của Anh Ngọc như thắt chặt. Cả người cứng đơ lộ rõ vẻ lúng túng. Cố gắng hít thở thật sâu lấy lại điềm tĩnh của bản thân. Cô mỉm cười rồi đi đến đối diện với Bác Hạ ở một cự ly nhất định.

- Bác Hạ! Dạo này anh ổn chứ?

Ngắm nhìn Anh Ngọc thật lâu, khoé mắt của ai kia chợt trở nên đỏ ửng, sống mũi cũng bắt đầu cay cay. Đưa bàn tay áp vào một bên má của cô, anh cười gượng.

- Anh Ngọc, chúng ta thật sự phải ra nông nổi này sao?

Khi Bác Hạ vừa chạm vào mình khiến Anh Ngọc hốt hoảng mà vội vàng gạt tay ra. Lùi về sau vài bước, cô ấp úng đầy gượng gạo.

- Xin lỗi Bác Hạ nhưng em nghĩ chúng ta đã nói rõ hết tất cả rồi. Anh đã có người yêu mới, em bây giờ cũng có hạnh phúc của riêng mình. Chúng ta có thể là bạn mà.

- Nhưng anh không muốn!

Cắn chặt môi dưới, Bác Hạ vươn tay kéo Anh Ngọc ôm chặt vào lòng. Hành động này khiến Anh Ngọc ngớ người trong giây lát. Thật sự lúc trước cô rất thích cảm giác được anh che chở như thế nhưng bây giờ đã không còn nữa. Ngay trong lúc cô vẫn còn hi vọng về tình cảm này thì anh đã mang sự ấm áp ấy đem tặng cho người khác mất rồi.

- Chúng ta làm lại từ đầu được không? Là anh không tốt khi đã lừa dối em. Thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, tại sao anh có thể ngu ngốc đến độ để đánh mất đi một người quan trọng với mình như vậy? Cho anh một cơ hội được không? Một cơ hội để anh có thể sửa chữa tất cả lỗi lầm của mình.

Anh Ngọc nhíu mày khó chịu. Lực của anh mạnh đến độ khiến cô có vùng vẫy, phản kháng ra sao cũng không thể thoát ra được. Cớ sao ngay lúc này cô lại cảm thấy sự giả dối nhiều hơn là nên xúc động. Anh không còn là Tiêu Bác Hạ ngày trước nữa. Bác Hạ anh ấy không biết dùng những lời lẽ hoa mỹ nhưng mang rất nhiều sự giản dị và mộc mạc. Anh ấy cũng không bao giờ dùng những câu như thế này mà năn nỉ ỉ ôi cô. Quả thật là anh đã thay đổi hay là cô vẫn chưa nhìn thấu được con người của anh.

- Bác Hạ, anh buông em ra đi.

- Không, anh muốn em cảm nhận rõ cảm xúc của anh ngay lúc này. Anh Ngọc, em tha thứ cho anh được không?- Càng ôm chặt Anh Ngọc, đôi mày thanh tú của anh nhíu chặt.

- Nhưng em...

- Bà xã!

Vừa nghe tiếng gọi ở phía sau liền khiến Anh Ngọc rùng mình, con tim cũng thắt chặt mà khó thở. Dứt khoát đẩy mạnh Bác Hạ ra khỏi người nhưng lực mạnh quá khiến Anh Ngọc ngã người ra sau may mà Lê Đan đã đỡ lại kịp. Vòng tay ôm chặt bả vai không ngừng run rẩy của cô, nhìn sắc mặt trắng bệch ấy thì anh cũng đủ biết cô đã cảm thấy thế nào. Ánh mắt nhìn Anh Ngọc đầy ôn nhu, Lê Đan ân cần nhắc nhở.

- Em phải cẩn thận chứ!?

- Vâ...vâng...- Anh Ngọc cúi đầu, rụt rè lảng tránh ánh mắt ấy.

- Anh Ngọc...

- Cậu gọi cái gì?

Bác Hạ chưa nói dứt câu thì Lê Đan đã bực dọc ngắt lời. Anh đây còn xa lạ gì loại người này nữa. Ngày trước ăn chơi trác táng, ruồng bỏ Anh Ngọc. Còn bây giờ thì sao? Quay về đây năn nỉ hòng được tha thứ ư? Hạnh phúc của anh bấy lâu nay vun vén nghĩ muốn lấy muốn giành là dễ dàng chắc?

- Tôi nói cho cậu biết. Bản thân tôi không quan tâm lúc trước quan hệ giữa hai người là gì nhưng Anh Ngọc bây giờ là vợ tôi, chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi nên cậu đừng cố gắng tiếp cận cô ấy nữa. Rõ chứ?

- Chúng tôi vốn đã định sẵn tương lai tất cả, chẳng phải anh mới là người chen ngang bày ra trò mua mua bán bán để giữ lấy cô ấy sao?- Bác Hạ nhếch môi cười khẩy.- Hạo Lê Đan, con người của anh còn khó tưởng tượng hơn là tôi nghĩ.

- Tôi không mua thì cha cô ấy có còn sống sót và anh sẽ chi trả khoảng nợ khổng lồ kia ư? Nếu nói như vậy thì ý của anh là Anh Ngọc vì tiền nên mới ở bên cạnh tôi?

Vừa nghe Lê Đan nói thì Anh Ngọc đã hoảng hốt, lập tức đưa mắt nhìn. Anh nghĩ cô như thế sao? Anh luôn cho rằng cô chính vì tài sản của anh nên mới ở lại đó à? Anh cũng nghĩ rằng cô yêu những thứ vật chất đó và có đứa con này chỉ là bùa hộ mệnh ư? Cắn chặt môi dưới, tin thần giảm đi rất nhiều. Gương mặt của Anh Ngọc tối sầm, cúi gằm xuống.

- Chẳng phải là vậy sao? Tôi biết hoàn cảnh Anh Ngọc rất khó khăn và anh cũng chỉ thừa cơ hội mà tranh đoạt cô ấy. Nếu có gan thì đối mặt với nhau đàng hoàng một lần đi.

- Cậu lấy gì để đòi so với tôi?- Lê Đan nhếch môi, ý cười rõ là khinh miệt, hẳn là "có gan" nữa cơ.

Ánh nhìn đưa sang Anh Ngọc, Bác Hạ dịu giọng nhẹ đi.

- Anh Ngọc, em khẳng định tình cảm của mình đi. Em chọn hạnh phúc của chúng ta ngày trước hay vật chất phù du của anh ta hằng ngày.

- Bác Hạ, anh đi về đi.- Cảm xúc trôi đi hết, cô trầm giọng.

- Em phải cho anh biết kết quả chứ?! Thời gian qua anh đã ray rứt lắm rồi em à.

Bác Hạ vừa đi đến định nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia thì Lê Đan đã bước đến trước giấu cô ở sau lưng. Liệu có dễ dàng khi muốn động tay động chân với người phụ nữ của anh?

Hít một hơi thật sâu, Anh Ngọc ngước mắt nhìn Lê Đan. Mặc cho biết bao nhiêu nhân viên ở trước công ty nhìn ngó, cô chỉ nhìn anh và nở một nụ cười.

- A Đan, anh tin em không?

- Đương nhiên là anh tin em rồi.- Dịu dàng như ánh nắng, anh ân cần xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt.

- Vậy là được rồi! Chúng ta về nhà thôi, đừng để thị phi nhiều nữa.

- Được, anh đưa em về.

Vốn không nhìn Bác Hạ dù chỉ một giây. Cô biết bản thân đã phải trải qua những gì, đắng cay ra sao, uất ức thế nào. Những lúc như vậy là anh luôn động viên, an ủi. Anh Ngọc rất cảm ơn vì điều đó. Nhưng anh đã làm gì sau lưng cô vậy? Đừng tưởng cô đây đã không biết. Năm xưa khi còn học trung học Anh Ngọc vô tình nhìn thấy hộp cơm trưa mà mình tặng anh vẫn còn đóng góp ngay ngắn bên trong giỏ rác. Chỉ vì quá tin vào những lời đường mật do Bác Hạ vẽ ra nên cô đã càng lúc càng lún sâu và từ từ trở thành một con rối bị lợi dụng. Cô tin tưởng anh và luôn suy nghĩ thoáng hết thảy những vấn đề. Từ việc anh quen với người con gái khác trong khi đã hứa hẹn với cô đủ điều. Mọi thứ Anh Ngọc đều có thể nhắm mắt cho qua và xem như chưa có gì nhưng cái nhếch môi khi vô tình gặp lại nhau trên phố trong lúc cô vừa rời khỏi Hạo Gia thì đã chỉ ra rõ ràng... Giữa cô và anh chỉ còn lại là kỉ niệm và mọi thứ đã chấm dứt từ đó. Đối với Anh Ngọc bây giờ chính là gia đình, là bảo bảo, là Lê Đan.

Bác Hạ nhíu mày. Thân người sắp không đứng vững. Mọi chuyện đều là thật ư? Anh Ngọc đã hết tình cảm với anh luôn rồi?

- Anh Ngọc, em thật sự chọn anh ta sao?

Mặc kệ Lê Đan suy nghĩ về cô thế nào. Là cô tham tiền tài của anh cũng được. Anh Ngọc nắm lấy bàn tay to lớn đầy ấm áp thật chặt. Cô mỉm cười rồi khẽ nói ra hết những gì nặng nhọc trong lòng. Lê Đan đã từng lên tiếng công khai thì cớ gì lúc này cô lại không khẳng định chủ quyền với người đàn ông này? Mọi chuyện tốt nhất đừng để thêm hiểu lầm, với vị trí của Lê Đan hiện tại e rằng sau này sẽ bị ảnh hưởng.

- Bác Hạ! Ngoài Lê Đan ra thì em sẽ không yêu một ai nữa. Anh ấy là điểm tựa cuối cùng của em vậy nên em không muốn khiến người một người quan trọng với mình như vậy phải chịu tổn thương. Em...thành thật xin lỗi anh!