Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

Chương 39: Có tin vui




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vài Tháng Sau.

Cuộc sống trở nên bình yên đến lạ thường. Anh Ngọc dạo gần đây rất vui vẻ, sống an nhàn bên cạnh Lê Đan và mọi người. Có vài lần gặp Trương Dĩnh nhưng cô ấy luôn xem cô như không khí. Tần suất xuất hiện trước Lê Đan cũng ít đi rất nhiều. Tuy rằng là vậy nhưng ác cảm đối với Anh Ngọc cũng chẳng vơi đi bao nhiêu.

Hôm qua Lê Đan có đến Hạo Gia đón Hạo phu nhân. Bà ấy sẽ ở đây vài hôm cho khoay khoả rồi lại quay về. Anh Ngọc nắm tay dìu bà đi vào phòng ăn. Từ sau chuyện ở khách sạn thì Lâm Phi Sương đã ấn tượng xấu về Trương Dĩnh đồng thời sự yêu thích dành cho Anh Ngọc càng dâng cao. Lần nào đến nhà bà cũng mua rất nhiều quà, toàn là thứ đắt tiền chứ chẳng ít. Cô nhớ rất rõ khi Lâm Phi Sương nhìn thấy mình đeo sợi dây chuyền mà bà đã trao cho Lê Đan thì đã vui mừng biết chừng nào. Bà ấy còn rất hào hứng, hối thúc làm hôn lễ ngay.

- Bác ngồi đây đi, con sẽ đi lấy một ít nước cam cho bác.

Anh Ngọc kéo ghế đỡ bà ngồi xuống. Vừa toan bước đi thì Lâm Phi Sương đã nắm tay níu lại.

- Con để đó cho người hầu mang lên là được rồi.

- Con lấy được mà, họ còn đang bận rộn lắm.

Anh Ngọc mỉm cười rồi đi vào bên trong. Lâm Phi Sương nhìn theo bóng cô và nở nụ cười không thể hài lòng hơn. Trong mắt bà, Anh Ngọc vừa ngoan hiền lại lễ phép. Không hung dữ nhưng cũng chẳng dễ chọc vào. Từ khi có cô bên cạnh thì Lê Đan rất vui vẻ, biết lo biết nghĩ cho người khác. Tính tình cọc cằn lúc trước cũng đỡ hơn rất nhiều.

- Mẹ!

Lê Đan ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi Sương. Đưa túi thức ăn cho người hầu rồi quay sang nhìn bà, ánh mắt của anh chứa đầy những nét cười.

- Con mua gì thế?- Nắm lấy tay của con trai, bà nhẹ hỏi.

- À, con mua thịt xiên. Anh Ngọc rất thích vả lại đã lâu rồi con không mua về cho cô ấy.

- Con càng ngày càng ra dáng ông chồng rồi đấy. Nhưng mà không chỉ quan tâm như thế này mà còn phải bảo vệ được cho Anh Ngọc nữa, có biết chưa?

- Con biết rồi mà mẹ.

Lê Đan gật đầu rồi ôm lấy Lâm Phi Sương. Mẹ của anh không những rất dịu dàng mà còn suy nghĩ rất thấu đáo. Từ nhỏ Lê Đan đã được mẹ dạy dỗ nhiều điều. Đến tận bây giờ anh cũng rất nghe lời, không bỏ sót câu từ dạy dỗ nào cả. Chỉ còn một chút nữa thôi. Chỉ còn một chút nữa, sau khi khiến Hạo Chính Quốc sa cơ thất thế, Hạo Thị cũng tuột dốc không phanh thì mẹ anh sẽ được tự do, ông ta cũng không mang cổ đông của Hạo Thị ra uy hiếp. Số cổ phần mà ông ngoại anh chuyển nhượng lại chiếm 38%. Nếu mẹ anh đứng ra nắm lấy nó thì sẽ trở thành chủ của Hạo Thị nhưng để Hạo Chính Quốc triệu tập cổ đông thì số cổ phần gộp lại sẽ là 62%. Mẹ anh sẽ hoàn toàn thất thế. Thậm chí còn đau khổ hơn bây giờ.

- Có nước rồi ạ.

Anh Ngọc mang một bình thủy tinh chưa nước cam và một vài cái ly để trên bàn. Mọi người cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, thức ăn cũng được bày ra đủ đầy. Anh Ngọc chỉ vừa gắp cho bà một lát thịt thôi mà bà đã gắp vào bát cho cô rất nhiều thức ăn, còn hối thúc ăn nhiều thứ này thứ kia chứ trông cô gầy guộc quá. Gắp một ít cá, chỉ vừa ngửi chưa kịp ăn thì Anh Ngọc đã buông đũa, tay đưa lên che miệng mà chạy một mạch vào nhà vệ sinh trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Phi Sương và Lê Đan. Đảo mắt suy nghĩ, bà ngớ người trong giây lát rồi vỗ vai Lê Đan vài cái

- Mau, mau. Con chạy vào xem Anh Ngọc sao rồi.

- Dạ.

Lê Đan vừa đứng dậy bước đi thì Lâm Phi Sương cũng vừa lo lắng vừa vui mừng mà chạy theo. Lo lắng vì sợ cô bị bệnh còn vui mừng thì mong sẽ như những gì mà bà suy đoán.

Trong nhà vệ sinh, Anh Ngọc liên tục tát nước vào mặt rồi thở hổn hển. Đưa tay vuốt ngực của mình, cô mím môi ngắm nhìn bản thân ở trong gương. Cô đang bị sao thế này? Đột nhiên lại buồn nôn khó hiểu như vậy.

Lê Đan bước vào trong rồi khoát tay ôm bả vai Anh Ngọc. Ánh mắt lo lắng nhìn cô, anh cất giọng hỏi.

- Em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?

- Không có!- Cô lắc đầu.- Em cũng không biết nữa.

- Hmm, mẹ gọi bác sĩ rồi, chốc nữa ông ấy sẽ đến khám cho Anh Ngọc. Hai đứa ra đây đi.

Lâm Phi Sương mỉm cười rồi quay lại bàn ăn. Anh Ngọc và Lê Đan nhìn nhau. Anh vén những sợi tóc qua tai cho cô và cùng nhau đi ra ngoài.

Ngồi trên giường, Anh Ngọc thất thần nhìn xa xăm. Đôi tay cũng vô thức áp vào bụng. Chính bản thân cô cũng không thể tin được những gì mà mình đã nghe được từ bác sĩ.

"Chúc mừng phu nhân và thiếu gia, cô chủ Hoàng đã mang thai được sáu tuần. Để rõ tình hình hơn thì phải đến bệnh viện kiểm tra."

Dù biết có con là đáng mừng nhưng Anh Ngọc lo lắng rằng ngay lúc này liệu có thích hợp không? Tuy mọi chuyện thấy bình thường vậy thôi chứ vẫn còn rất căng thẳng. Cha của Lê Đan còn chưa chấp nhận cô nữa, bây giờ mang thai thì biết phải tính làm thế nào?

Lê Đan bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Đi đến ngồi cạnh bên cô, anh dịu dàng nắm lấy đôi tay đang run rẩy. Ngắm nhìn Anh Ngọc thật lâu, anh mỉm cười.

- Sắp làm mẹ rồi, em không vui sao?

- Không phải.- Anh Ngọc lắc đầu ngầy ngậy.- Đương nhiên em rất yêu thương con, cũng rất vui khi có sự hiện diện của con nhưng mà em không biết có thai ngay lúc này là đúng hay không trong khi cha anh...

- Anh không quan tâm ông ấy. Chỉ cần mẹ đồng ý thì chúng ta đã có thể kết hôn rồi.- Nắm chặt đôi tay đang dần lạnh ngắt, anh đặt lên đó một nụ hôn.- Bây giờ đã có bảo bảo, anh càng phải làm những điều tốt nhất cho mẹ con em.

- Anh dẫu sao cũng nên làm hoà với bác trai. Bác ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi.

- Khi nhìn thấy những gì anh đã từng trải thì em sẽ hiểu vì sao có kết cục ngày hôm nay. Chẳng một ai muốn gia đình tan nát chỉ là họ đã mất quá nhiều sức lực chỉ để nắm giữ nó. Rồi đến một ngày kết cục đã xuất hiện, một người cố giày vò, một người đã buông tay.

- Có lẽ em vẫn chưa hiểu hết được con ngươi của anh.- Cô cười gượng.

- Không phải em chưa hiểu con người anh mà là em chưa nhìn thấu được quá khứ của anh. Nào! Để anh xem bảo bảo ngoan như thế nào.

Lê Đan áp tay vào bụng, đầu cũng tựa lên bờ vai gầy mảnh khảnh. Anh Ngọc bật cười đánh anh một cái. Càng ngày anh lộ rõ vẻ ngốc nghếch như thế này đây.

- Anh ngốc quá đi, con chưa thành hình mà.

- Mặc kệ, ngày nào anh cũng ôm em và gần gũi với bảo bảo như thế này để khi con lớn lên sẽ cảm nhận được người cha này đã yêu thương nó thế nào.

- Anh đúng là đại ngốc!

Lê Đan nháy mắt, đặt một nụ hôn lên đôi má đang đỏ ửng. Vòng tay giữ chặt Anh Ngọc, anh mỉm cười tựa đầu vào đầu của cô.

- Anh chỉ ngốc với em thôi. Yêu rồi thì chẳng ai tỉnh táo cả.

...

*Bộp*

- Đây là tài liệu mà cô cần.

Một người đàn ông đặt một sấp giấy lên bàn rồi kéo chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống che đi nửa khuôn mặt. Tựa người ra sau, cô gái phía đối diện cầm nó lên xem. Lật lật vài trang, cô ta nhếch môi và lấy một sấp tiền đẩy lại trước mặt anh. Cầm lấy nó và đếm, sau khi xác nhận đủ tiền thì người đó cho ngay vào túi.

- Đã đủ rồi. Lần sau cô cần gì cứ gọi tôi. Tạm biệt!

Nhướng một bên mày, cô ấy tiếp tục xem tài liệu trong khi gã kia đã ra khỏi quán cafe. Khi xem đến trang có ảnh của Tiêu Bác Hạ, cô xem ảnh rồi đọc hết thông tin trong đó. Còn có cả số điện thoại. Lưỡng lự hồi lâu, cô mở máy rồi ấn số gọi đi. Bên kia rất nhanh chóng cũng đã bắt máy.

"Alo, là ai đấy?"

"Xin chào, cậu là Tiêu Bác Hạ?"

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Tôi cần bàn việc với cậu."

"Cô là ai? Liên quan gì đến tôi? Nếu không quan trọng thì xin lỗi, tôi không có thời gian."

"Tôi biết anh đang cần thăng tiến trong công việc. Nếu như anh đồng ý đến và hợp tác với tôi thì tôi có thể giúp con đường của anh mở rộng hơn."

"Cô làm ơn đừng nói nhảm nữa. Ai mà tin chứ!?"

"Chỉ cần anh đến thì tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc tốt hơn tại Trương Thị. Rõ rồi chứ?"

"Trương Thị?... Hẹn ở đâu?"

"Ngay bây giờ, quán cafe X."

"Được, 15 phút nữa tôi có mặt."

Không nói thêm gì, Trương Dĩnh tiếp tục xem sấp tài liệu trong tay. Từng thứ từng thứ một của ai kia đó đều được cô nắm bắt tường tận. Lúc trước là do cô quá nóng nảy còn bây giờ thì nên nhẫn nhịn một chút vì đại cuộc.

Năm lên sáu tuổi, gia đình của Trương Dĩnh vốn đang rất êm ấm. Đồng ý là cha luôn lạnh nhạt với mẹ nhưng ông lại rất yêu thương cô cơ mà. Bỗng một ngày, đột nhiên cha lại lấy hết quần áo và bỏ nhà đi biệt tích suốt nửa năm trời, mặc cho bà nội ra sức tìm kiếm và bệnh tình của mẹ càng ngày càng trở bệnh nặng hơn. Cuối cùng bà nội cũng tìm được cha. Hoá ra ông ấy đã tìm được người tình cũ và trốn đến một nơi xa xăm để ở bên cạnh bà ta. Sau khi về nhà, nhờ có sự chăm sóc của cha nên mẹ cô đã gắng gượng đến bốn năm sau mới ra đi mãi mãi. Còn gì đáng hận hơn là kẻ đã làm mẹ mình sống đau đớn. Ngày xưa bà ta như vậy, bây giờ Hoàng Anh Ngọc cũng thế. Loại tiểu tam này cần phải triệt để tiêu diệt bằng không sẽ còn nhiều người như cô nữa cho xem.

Cánh cửa bật mở, một người con trai từ ngoài bước vào rồi nhìn bao quát xung quanh. Khi nhìn đến Trương Dĩnh thì anh đã hoài nghi nhưng cũng lấy điện thoại gọi cho chắn chắn.

"Cô ngồi ở đâu?"

"Bàn cuối dãy."

Bác Hạ ngắt máy xong thì đi hướng đến nơi của Trương Dĩnh. Nhìn tổng thể từ trên xuống dưới ngầm đánh giá, gương mặt của Bác Hạ lộ rõ vẻ nghi ngờ. Sau khi được Trương Dĩnh mời ngồi thì anh đã ngồi xuống đối diện. Chỉ liếc mắt qua cô, Bác Hạ chậc lưỡi.

- Có gì thì cô nói nhanh đi, tôi còn lo công việc nữa.

- Xin giới thiệu với anh, tôi là Trương Dĩnh, tiểu thư của Trương Thị. Ngày hôm nay mời anh đến đây là tôi muốn nhờ vả anh vài chuyện. Nếu thuận lợi thì tôi sẽ đề bạc anh vào vị trí chủ quản tại Trương Thị.

Vừa nói, Trương Dĩnh vừa đẩy danh thiếp đến trước anh. Cầm nó trên tay, Bác Hạ nhíu mày suy nghĩ hồi lâu.

- Tôi và cô có liên quan gì?

- Anh biết Hoàng Anh Ngọc đúng không? Tôi muốn hỏi quan hệ của hai người lúc trước là gì.

- Anh Ngọc?- Bác Hạ nhếch môi đểu giả.- Cô ta chỉ là theo đuổi tôi suốt sáu năm nhưng bây giờ đã có người đàn ông khác rồi.

- Thế là cô ta đã tham phú phụ bần, gạt bỏ tình cảm với anh mà quyến rũ chồng tương lai của tôi.

- Hắn là chồng cô?- Ánh mắt cứ như không thể tin được, Bác Hạ cười khẩy.

- Phải, nếu như anh kéo cô ta rời khỏi anh ấy thì chức chủ quản ở Trương Thị sẽ là của anh. Anh nên biết rằng để bước vào Trương Thị là điều không dễ dàng.

- Thế thì tôi cần nên làm gì đây?

- Gửi địa chỉ mail cho tôi, mọi chuyện đều phải bí mật.- Trương Dĩnh nhàn nhã hớp một ngụm nước cam.

- Được!

- Hợp tác vui vẻ.

Trương Dĩnh nở nụ cười khó hiểu và chìa tay ra phía trước. Bác Hạ nhún vai rồi đưa tay bắt tay cô.

- Hợp tác vui vẻ.

...

Tiểu Khuê đang ngồi trong phòng làm báo cáo để ngày mai nộp lên cấp trên. Dạo thời gian gần đây thì cô cứ có cảm giác Lam Trạch rất không bình thường. Như kiểu luôn để mắt đến cô vậy đó. Nhưng mà Tiểu Khuê nhớ rất rõ mình đâu có làm gì sai đâu chẳng hiểu nổi là anh có ý định gì nữa.

Đột nhiên trong ứng dụng chat có tin nhắn, Tiểu Khuê nhíu mày rồi mở ra xem.

Tiểu Ca Ca: "Xin chào~ Xin chào~~~"

Tiểu Khuê: "Xin chào!"

Tiểu Ca Ca: "Chúng ta làm quen nhé!?"

Tiểu Khuê bật cười, trước khi trả lời thì mở xem thông tin của người ấy. Toàn bộ bên trong chẳng có gì ngoài một bức ảnh củ cải được vẽ rất đáng yêu làm ảnh đại diện. Hơi đắn đo suy nghĩ một lúc thì cô cũng đã chấp nhận.

Tiểu Khuê: "Vâng!"

Người bên kia rất nhanh chóng đã trả lời. Theo như anh ta nói thì mình tên Lưu Đông, 25 tuổi, đang là quản lý công ty. Tuy nhiên cô hỏi tên công ty thì lại không nói. Cuộc trò chuyện diễn ra rất vui vẻ. Anh ấy chỉ vừa trò chuyện với cô trên ứng dụng chat thôi nhưng hình như rất rõ về cô vậy. Khiếu hài hước của anh có lẽ là vô tận, cứ hết lần này đến lần khác chọc cười, khiến cô bị cuốn theo những câu chuyện tuy là vô lý của anh.

Cuộc trò chuyện diễn ra hơn hai giờ đồng hồ, lúc này màn hình đã hiện 11 giờ đêm.

Tiểu Khuê: "Không còn sớm nữa, tôi ngủ trước nha. Ngày mai tôi còn phải họp nữa."

Tiểu Ca Ca: "Được, trễ lắm rồi đấy. Cô ngủ ngon nha!"

Tiểu Khuê: "Cảm ơn, anh cũng vậy nhé."

Tiểu Ca Ca: "Sticker"

Tiểu Khuê tắt máy rồi đi rót một cốc nước. Uống xong thì mới lên giường lấy quyển sách ra đọc. Cô có một thói quen từ nhỏ là phải đọc sách mới ngủ được, đây cũng là do người mẹ quá cố đã dạy cho cả.

Nhìn nick chat của ai kia lặng lẽ tắt trạng thái online, Lam Trạch cong môi mỉm cười. Cuộc đời anh chuyện gì cũng có gan làm chỉ có trong tình cảm là nhút nhát không dám nói. Cũng như tình cảm anh dành cho Tiểu Khuê đã hơn hai năm nhưng chỉ lẳng lặng nhìn cô hết lần này đến lần khác kiếm tìm hạnh phúc. Lê Đan đã từng nói: "Chờ mày thổ lộ thì lúc đấy người ta có lẽ đã có chồng, không chừng luôn cả mang thai sắp sinh rồi cũng nên.". Vả lại kêu anh đối mặt nói ra thì không dám. Đầu tiên là do bản thân không can đảm, thứ hai là sợ cô từ chối. Lúc ấy sẽ còn đau hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần. Thôi thì cứ từ từ tiếp cận vậy. Dò thái độ trước, nếu cô không thích thì anh sẽ rút lui. Có lẽ đây là phương án an toàn nhất dành cho bản thân anh.