Con mẹ nó! Rõ ràng là đồ dã thú vô văn hóa.
Ân Kiện Nam tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, âm lãnh trừng Thiệu Diệp một hồi lâu. Sau đó liền nhanh chóng đánh trả lại. Đây chính là điều Thiệu Diệp mong chờ. Cho dù có bị thương thì so với việc phải chứng kiến Ân Kiện Nam cùng Trung Dật ái ân còn dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng Ân Kiện Nam vừa đáp lễ hắn một quyền, lập tức ngồi trở lại ghế sa lon. Nhanh chóng cầm xiềng xích tại cổ Trung Dật quấn vài vòng. Triết học có nói chưa đối đầu thì không biết ai thắng bại. Nhưng món nợ với Thiệu Diệp Ân Kiện Nam sẽ ghi nhớ rõ. Đến một ngày sẽ bắt hắn phải trả cả vốn lẫn lãi.
Đột nhiên điện thoại trong túi quần rung lên. Ân Kiện Nam kìm chặt Trung Dật kề bên, một tay mở điện thoại di động, một tay kéo chặt xích. Trung Dật lập tức cảm thấy hít thở không thông, hắn hô hấp khó khăn nhưng lại mỉm cười, một nụ cười cam chịu.
Chuyện xấu liên tục phát sinh. Những điều trước mắt tưởng như hợp lý, rồi lại bất ngờ ngạc nhiên, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì? Trung Dật không cách nào đoán trước, chỉ nghe Ân Kiện Nam nói: “… Như vậy trước tiên cứ đem hắn về đây đi.”
Vài chữ trong tai Trung Dật phi thường rõ ràng, Nhạc Nhạc trở về. Lão Thiên a… Hắn không sao rồi… Trong lòng Trung Dật vui mừng khôn xiết.
Chợt bên má phải có gì đó chạm vào. Trung Dật thực đã quên mất hoàn cảnh của mình. Ân Kiện Nam ghé sát vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Ngươi tốt nhất phối hợp với ta, nếu không hậu quả tự gánh chịu.”
Hắn uy hiếp ta? Hắn biết rõ? Cũng là! Ta còn chuyện gì có thể giấu được hắn. Mỗi khi ta có hành động hắn đều đi trước ta một bước.
Giả trang người xấu mặc dù có vẻ đơn giản, nhưng thật không quen. Trước kia luôn là Thiệu Diệp giả trang người xấu, chính mình giả trang người tốt…
Ta thật sự cố tình làm người tốt, nhưng còn chưa đủ hay sao? Chính mình khổ cực lâu như vậy, như thế nào ngươi cũng vẫn hận… Thiệu Diệp trong lòng ngươi đến tột cùng cũng có vài phần nặng nhẹ… So với ta hoàn lại quan trọng hơn?… Hắn không tốt như ta! Bởi vì ta không rời ngươi, chưa từng có, vì cái gì ngươi không có cảm giác…?
Vì cái gì ta vẫn chậm một bước? Vừa mới nãy ta vì cái gì lại muốn buông hắn ra? Nếu như vừa nãy không buông hắn ra, sẽ không để hắn rơi vào tay tên cẩu Ân Kiện Nam này, cũng đã trở về rồi, vì cái gì lại buông hắn ra?
“Trung Dật một năm qua thân thể bị ta làm cho rất mẫn cảm. Khi hắn muốn mà không đáp ứng hội sẽ nháo. Ngươi trong lòng cũng không muốn đi, không bằng hai người chúng ta cùng đến, giống như một năm trước…” Ân Kiện Nam hảo tâm đề nghị. Trung Dật nghe xong toàn thân tê dại. Ân Kiện Nam ôm chặt bờ vai hắn, nhìn như thoải mái tùy ý, kỳ thực lại mang đầy tính độc chiếm. Trung Dật cảm thấy không thoải mái, hơn nữa cổ bị xiềng xích quấn lấy không cách nào hô hấp.
Là ngươi câu dẫn ta trước, cho nên nhất định phải làm một lần. Lần này, ta muốn trước mặt Nhạc Nhạc, cho ngươi không làm được phụ thân.
Ta cho Thiệu Diệp tham gia, không phải vì ta hào phóng. Dù sao đây cũng là mục tiêu cuối cùng của hắn. Ta muốn nói cho ngươi, trên thế giới này người tốt thật sự…
Thế giới này không có ai là người thật sự tốt, mỗi người đều có một mảng đen trong lòng không nói ra. Cho dù hắn quang mình lỗi lạc, vô dục vô cầu, hắn cũng chỉ là vì làm cho chính mình hưởng thụ quầng sáng của người tốt.
Phụ nhân chi nhân, sẽ chỉ làm mọi việc càng thêm phức tạp, làm cho càng nhiều người hi sinh…
Hoàn toàn tuyệt vọng đi, nhận ra sự đen tối trong con người. Nếu khắp bầu trời so với trong phòng còn đen hơn, ngươi còn có thể muốn bay nữa sao?
“Ngươi muốn làm cái gì? Mau thả hắn.” Thiệu Diệp không thể tin được những điều lỗ tai vừa nghe, cũng không dám thừa nhận Ân Kiện Nam lại nói như vậy. Một cỗ cảm giác kích động trong cơ thể ngo ngoe muốn di chuyển.
“Thương hắn sẽ làm cho hắn thoải mái…” Ân Kiện Nam vẻ mặt ôn hòa, không phải vì ***, mà là vì một loại nghi thức. Hắn ôn nhu cúi đầu dỗ dành Trung Dật: “Muốn ca ca ôm không?”
Trung Dật không biết vì cái gì Ân Kiện Nam có thể kiên trì như thế, quanh đi quẩn lại, chung quy cũng vì việc này, hắn muốn như vậy sao?
Trung Dật không muốn để ý đến hắn, nhưng trong miệng lại vô thức trả lời: “Muốn…” Hắn không biết vì sao lại thành ra như vậy, biết rõ sẽ phát sinh sự tình gì, vì cái gì lại không thể ngăn cản?
Ân Kiện Nam ưu nhã tháo xiềng xích trên cổ Trung Dật. Bàn tay mập mờ đùa giỡn những điểm mẫn cảm của hắn, làm cho toàn thân hắn run rẩy. Sau đó hài lòng nhìn hắn toàn thân nổi lên hoa hồng đỏ nhợt nhạt. Nhất là sau khi cởi hết nút thắt khiến xiêm y tuột ra một nửa, khiến hai đóa hồng anh trước ngực như ẩn như hiện, vô cùng mê người: “Hết thảy cứ chờ tinh thần hắn hồi phục. Trước mắt đừng làm Trung Dật khó chịu, ngươi muốn cùng tham gia hay là nhanh chóng biến đi. Ngươi nghĩ sao?”
Ân Kiện Nam mỉm cười, hắn hoàn toàn biết chắc chắn đáp án của Thiệu Diệp…
Cont…