Bi Bô Tập Nói

Chương 1




Một quán trọ nhỏ ở Giang Nam.

Trước cửa xe ngựa lộc cộc – Đinh tổng binh đang dẫn theo vợ và con gái về thăm nhà. Còn phải mất một ngày nữa mới về tới, đêm nay tạm ở lại ở đây.

“Phu nhân, cháo của tiểu thư ăn được rồi.” Nhũ mẫu bưng một cái bát nhỏ đi vào phòng trọ.

Màn trúc vén lên, Đinh phu nhân đang bế một bé gái, đứa bé đang nhìn lên đôi chim yến trên xà nhà.

“Chà, con ngoan, ăn cháo nào.” Đinh phu nhân bế đứa bé ngồi xuống.

Nhũ mẫu múc một thìa nhỏ, thổi đi thổi lại rồi đưa tới miệng đứa bé: “Tiểu thư, ăn cháo nào, a, ngoan…”

Đứa bé mếu máo, quay mặt đi chỗ khác không ăn.

“Nóng sao?” Đinh phu nhân cầm thìa qua nếm thử một miếng, “Không nóng, không nóng, rất thơm mà. Nào, ăn ngoan con…”

Đứa bé lắc đầu, bắt đầu quấy khóc, vẫn không chịu ăn.

“Sao thế nhỉ? Sáng cũng mới ăn được một chút là quấy không chịu ăn. Con à, cả một ngày rồi, con không thấy đói sao?” Đinh phu nhân lo lắng nói, “Thu tẩu, hay là tẩu cho con bé bú đi.”

Nhũ mẫu bế đứa bé qua, kéo vạt áo ra cho bú, nhưng đứa bé vẫn không mút.

“Không bị ốm đấy chứ?” Đinh phu nhân sờ trán đứa bé, không sốt, “Mới nãy còn vui vẻ chơi đùa kia mà, sao cứ tới ăn là quấy nhỉ?”

“Phu nhân, ta thấy hình như tiểu thư đang mọc răng rồi. Con bé thấy khó chịu trong miệng nên mới không muốn ăn gì cả. Người xem…”

Đinh phu nhân cúi đầu nhìn, chỉ thấy đứa bé đang kéo lấy vạt áo của nhũ mẫu và cắn, cặp mắt to tròn đảo qua đảo lại, trông rất thích chí.

“Thật hết cách với con bé! Thôi cứ đợi lát nữa rồi dụ con bé ăn tiếp.” Đinh phu nhân nựng cằm con gái, nói, “Cục cưng à, con không biết đói sao? Không biết sao? Hở?”

Bé gái cười khúc khích.

“Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba(*).” Một giọng trẻ con trong veo truyền tới từ căn phòng phía đối diện.

(* Bài thơ “Vịnh Nga” của Lạc Tân Vương. Dịch: Ngỗng, ngỗng, ngỗng, cong cổ lên trời mà kêu, lông trắng nổi nước xanh, tay hồng khoát sóng xanh)

“Con nhà ai mà chăm đọc sách như vậy nhỉ?” Nhũ mẫu cười nói.

Lời còn chưa dứt, đã nghe một tiếng két, cửa phòng đối diện bỗng mở ra, một bóng người be bé nhảy đi – là một bé trai! Chỉ thấy cậu vừa chạy vừa ngoái đầu lại la lớn: “Cha, cha đã nói con học thuộc xong sẽ cho con ra ngoài chơi mà! Cha chớ có nuốt lời!”

Bên trong căn phòng đối diện truyền tới tiếng trách mắng: “Con quay lại đây cho cha! Bài thơ này con thuộc từ một tháng trước rồi!”

Sau đó là tiếng khuyên ngăn của một vị phu nhân: “Thôi mình à, Chiêu Nhi ở trong xe cả ngày rồi, mình để nó chạy nhảy một lát đi. Chút nữa ăn cơm xong bảo nó học thuộc tiếp cũng được mà.”

Người cha không còn nói nữa. Bé trai đạt được mục đích, cậu đắc chí giẫm chân vài cái, dọa mấy con gà xung quanh bỏ chạy nháo nhác.

“Đúng là đứa nhóc nghịch ngợm.” Đinh phu nhân cười nói.

“Dạ cháu chào phu nhân!” Đứa nhóc kia đột nhiên nhảy tới trước cửa sổ, chớp chớp đôi mắt sáng nhìn Đinh phu nhân, miệng cười lộ ra hàm răng sún hai cây răng cửa.

“Ừ, chào cháu.” Đinh phu nhân thấy cậu bé rất lanh lợi, trong lòng rất mến cậu bé.

“Đây là em trai hay em gái ạ?” Bé trai chống cằm, tò mò quan sát bé gái đang chăm chú cắn chiếc khăn.

“Là em gái. Cháu xem, chẳng phải em thắt bím hay sao?” Đinh phu nhân bế con gái lại, “Con à, anh sang chơi với con này, nào, con gọi anh đi, anh… anh…”

Bé gái hình như cảm thấy chiếc khăn hấp dẫn hơn người anh này, vẫn chăm chú cắn.

“Bẩn, đừng cắn.” Bé trai vươn tay ra, giật chiếc khăn lại.

“Oe! Oe!” Bé gái bật khóc.

“Ơ? Em gái cũng không có răng, còn ít hơn của cháu nữa. Thế này thì ăn được cái gì đâu nhỉ?” Bé trai nhìn bé gái hết sức đồng cảm.

Đinh phu nhân dở khóc dở cười, nói: “Em vẫn đang mọc răng. Đợi em gái lớn rồi, em gái sẽ ăn được hết thôi.”

“Giờ vẫn chưa lớn, phải làm sao đây?” Bé trai gãi đầu, chợt cậu chạy về phòng mình, “Phu nhân, phu nhân đợi cháu một chút!”

Đinh phu nhân lấy làm khó hiểu, không biết đứa nhóc này đang định làm trò gì.

Một thoáng sau, cậu bé hồ hởi quay lại, đưa một cái khăn cho Đinh phu nhân: “Hai cây răng của cháu bọc ở trong này, giờ cứ cho em gái dùng trước đã. Phu nhân không cần khách sáo đâu ạ! Cháu đi chơi đây!”

Đinh phu nhân còn chưa kịp phản ứng, cậu đã chạy vụt đi.

Giở khăn ra, bên trong quả thực gói hai cây răng trắng be bé.

Đinh phu nhân phì cười: “Đứa nhóc này đúng là kỳ quái!”

“Răng… răng…” Bé gái chìa ngón tay bé như con sâu ra, chỉ vào hai cây răng và bập bẹ nói.

Nhiều năm sau, Triển Ký vừa rụng răng cửa đưa tay cầm lấy cây răng nhỏ, nghiêm túc nói với Đinh Nguyệt Hoa: “Mẹ, mẹ đừng bao giờ vứt cái răng này đi nhé. Em gái không có răng ăn cơm, con còn phải cho em gái mượn nữa.”

Đinh Nguyệt Hoa cười ngả nghiêng, người run bần bật.

Triển Chiêu ở bên cạnh cười nói: “Nàng mắc cười đến vậy sao hả?”

“Không, không phải…” Đinh Nguyệt Hoa cố nhịn cười, nói, “Ta nhớ mẹ kể với ta, lúc ta còn bé cũng có một đứa nhóc ngốc muốn cho ta mượn răng ăn cơm.”

“Thế à?” Triển Chiêu gãi mũi cười.

(Hết.)