Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 72: 72: Chăm Sóc Cho Cậu






Sự việc ở trường học, Sầm Lễ không muốn bị hỏi đến.

Cậu cực kì sợ Hàn Kham sẽ nhắc tới ở trước mặt mẹ, thân thể theo bản năng lùi ra sau một bước, muốn đóng cửa lại.

Hàn Kham phản ứng rất nhanh, trực tiếp chặn cánh tay kẹt ở cửa.

"Sầm Lễ." Đã rất nhiều ngày không thấy Sầm Lễ, Hàn Kham thanh âm phá lệ trầm thấp.

Mấy người kia muốn kéo lại Hàn Kham, Sầm Lễ môi mỏng hơi mím, đây là phòng bệnh, nếu là động tĩnh lớn hơn chút, mẹ cũng sẽ phát hiện ra điểm khác thường.

Sầm Lễ nói, "Anh ấy là thầy của tôi, các anh để thầy ấy vào đi, tôi cũng không đi được."
Mấy người ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, Ninh Tu Viễn cũng phân phó bọn họ trông coi Sầm Lễ, cũng không nhắc tới việc khác, bọn họ mới buông lỏng tay.

Hộ sĩ theo Sầm Lễ đi tới cửa, cô lúc này mới phát hiện bên ngoài cư nhiên có người canh giữ.

Đây là có chuyện gì?
Tuy rằng trong lòng nổi lên nghi hoặc, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, nếu Sầm Lễ muốn nói, liền sẽ nói cho cô biết.

Cửa lần nữa khép lại, người nằm ở trên giường bệnh, gầy đến cơ hồ nhìn rõ khung xương.


Phụ nhân dùng sức mở mắt, thấy người mà bà luôn mong nhớ, đang ở trước mặt bà, Sầm Lễ vào mỗi ngày cuối tuần đều sẽ đến đây với bà, đã trở thành một quy luật, nhưng tuần trước cậu lại không tới đây.

Bà kêu Tiểu Tuệ gọi cho Sầm Lễ, bên kia cũng tắt máy.

Nếu không phải người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nói, Sầm Lễ là bởi vì bận một số việc, bà cũng yên tâm không được, bất luận ở thời điểm nào, làm mẹ đều sẽ vì con mà quan tâm lo lắng.

"Thầy Hàn, hôm nay thầy không cần chăm sóc người nhà sao?" Sầm Lễ hỏi.

"Ở cùng em, thì cũng như vậy."
"..."Sầm Lễ sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cậu cho rằng mình sẽ không thể gặp lại Hàn Kham nữa, cho nên lần trước qua điện thoại, nói những lời không nên nói.

Hàn Kham ôm một bó hoa tới, hộ sĩ nhận lấy, anh nhìn phụ nhân nằm trên giường bệnh, ngữ khí ôn hòa nói, "Dì ơi, cháu đã nói Sầm Lễ cậu ấy sẽ tới mà, dì có thể yên tâm rồi."
"Cảm ơn." Sầm Lễ nhỏ giọng nói, khi trước Tiểu Tuệ đã nhắc tới hằng ngày sẽ có một người đàn ông tới thăm mẹ cậu, người đó hẳn là Hàn Kham.

Phụ nhân hé mở mắt, thanh âm bà thực nhẹ, "Cậu ấy là thầy của con sao?" Sầm Lễ dừng một chút, "Đúng vậy."
"Thời điểm con không ở đây, chính là cậu ấy đã chăm sóc ta, cậu ấy còn nói con ở trường học, là học sinh duy nhất mà cậu ấy yêu thích, mẹ cũng biết con là ưu tú nhất, từ nhỏ con đã rất hiểu chuyện, không làm mẹ phải nhọc lòng."
"..."Nghe thấy mẹ nói, Sầm Lễ cổ họng khô khốc, bà chỉ sợ còn chưa biết cậu đã bỏ học, hơn nữa cậu cũng không thể quay về trường học nữa.

"Thưa dì, ngài cứ yên tâm, Sầm Lễ là sinh viên ngành mũi nhọn, em ấy vẫn luôn rất ưu tú." Hàn Kham ở bên cạnh nói.

Sầm Lễ cảm kích nhìn thoáng qua Hàn Kham, cậu rất biết ơn anh đã không nhắc tới việc trong trường, cùng với quan hệ giữa cậu và Ninh Tu Viễn cho mẹ biết.

Có lẽ là bởi vì Sầm Lễ đã tới đây, tinh thần trạng thái của bà so với lúc trước tốt hơn chút.

Nghe thấy Hàn Kham khen, sắc mặt bà hiện lên tia vui mừng, bà không thể cho Sầm Lễ một cuộc sống tốt, bởi vì không có học thức, bà phải chịu rất nhiều khó khắn, cho nên bà vẫn luôn muốn Sầm Lễ chăm chỉ học tập, tương lai mới có tiền đồ, không cần phải giống như bà, một đời khổ sở cực nhọc.

Sầm Lễ ngồi xuống mép giường bệnh, bà vươn ra cánh tay gầy sọp, chạm vào mặt cậu, "Mẹ hiện tại chỉ có một tiếc nuối duy nhất, chính là không thể thấy con lập gia đình, không thể thấy người sẽ bầu bạn với con cả đời."
"Cháu sẽ giúp dì chăm soc em ấy." Hàn Kham nói.

Phụ nhân đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Kham, "Cảm ơn thầy đã chiếu cố cho nó."
Sầm Lễ trong lòng hụt hẫng, nếu không phải Ninh Tu Viễn, cậu có lẽ đã sớm tìm được một người bạn gái có thể cùng cậu đến gặp mẹ, cậu cũng sẽ có nhiều thời gian hơn để chăm sóc mẹ, không cần băn khoăn việc gì khác.

"Mẹ, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho mẹ mà." Sầm Lễ mở miệng nói," Nhất định."
Kỳ thật trong lòng bà sớm đã có biết, đã lâu như vậy, nếu có thể chữa khỏi, đã sớm trị khỏi rồi.

Chỉ là đang thời điểm ăn Tết, cũng không ai nói ra mấy lười buồn bã đó.


Phụ nhân tinh thần trạng thái khi tốt khi xấu, một lát sau đã lâm vào ngủ say.

Hộ sĩ thời điểm truyền dịch lại tới đây, thấy bên ngoài có người đứng canh, hỏi Sầm Lễ, "Những người bên ngoài đó là sao vậy?"
Hộ sĩ đã sớm quen biết với Sầm Lễ, cậu là một người có vẻ ngoài thanh tú giỏi giang, là người con hiếu thảo, chỉ là bệnh tình của mẹ cậu, sợ là không trụ được đến cuối xuân.

"Bọn họ chỉ đứng ở ngoài, cũng không ảnh hưởng gì." Sầm Lễ thấp giọng nói.

Hộ sĩ thấy bên ngoài mấy người kia cũng không gây ra động tĩnh gì, liền không hỏi nhiều nữa.

Tiểu Tuệ đi ra ngoài lấy thuốc, phụ nhân đã say giấc, trong phòng bệnh liễn một mảnh yên tĩnh.

Hàn Kham đi đến bên cạnh Sầm Lễ, thấp giọng nói, "Sầm Lễ, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Sầm Lễ hơi ngẩng đầu, cậu không biết nên nói gì với Hàn Kham, vốn cậu là người không rõ tương lai.

Trước không nói tới cậu là đàn ông, nhưng lại có điểm khác biết, trong bụng cậu còn đang mang thai con của người ta, việc này làm cậu trở nên khó xử? Đối với Hàn Kham mà nói rất không công bằng.

Hàn Kham lại nói," Mấy ngày nay gọi điện thoại cho em, vẫn luôn là tắt máy, tôi thực sự rất lo lắng, tôi nói rồi có gì khó khăn có thể cùng nhau đối mặt, vì sao em không chịu tin tưởng tôi?"
"Em không phải là không tin thầy." Sầm Lễ nói.

Tin rồi thì có thể thế nào? Cậu trước nay không thích gây thêm phiền toái cho người khác, một chút việc nhỏ đều là tự mình làm lấy, huống chi là hiện giờ, cậu thiếu Hàn Kham nhân tình, nếu để Hàn Kham bị liên lụy vào, cậu càng cảm thấy không xong.

Cậu biết rõ Ninh Tu Viễn tính cách rất hèn hạ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Bọn họ nói chưa được bao lâu, cửa phòng bệnh liền đẩy ra, Tiểu Tuệ đem thuốc tới, phát hiện bầu không khí có chút nghiêm trọng, có chút không biết phải làm sao.


Bất quá cô là người hiểu chuyện, thấy bên ngoài còn những người đó, liền biết sự việc không hề đơn giản, mỗi lần Sầm Lễ đi vào bệnh viện, cô đều cảm thấy đối phương đôi mắt không dấu được u buồn, lúc trước cô còn nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi.

Tới đêm, bà tỉnh lại, Sầm Lễ vẫn như mọi năm, nấu chút sủi cảo.

Bất quá bà cũng chỉ có thể ăn đồ ăn dạng lỏng, sủi cảo tượng trưng cắn một ngụm, nhưng không ăn.

Thời gian điểm đúng 0 giờ, Sầm Lễ nghe thấy từ xa truyền đến tiếng pháo hoa, ánh mắt cậu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bờ sông nơi xa sáng lên ngũ thải ban lan quang*(deee dịch ra nghe buồn cười quá nên để nguyên bản dịch luôn he), pháo hoa ở trong trời đêm nháy mắt trở nên rực rỡ, làm cậu có chút phát hoảng.

"Sầm Lễ." Phía sau có người gọi cậu.

Sầm Lễ quay đầu lại, thấy Hàn Kham dựa đến cậu rất gần.

Nữ sinh đối với những cái đẹp đều rất lưu luyến, Tiểu Tuệ đứng ở bên cửa sổ, cầm điện thoại chụp ảnh.

Hàn Kham cùng cậu tay trong tay, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp.

Bên ngoài tiếng pháo hoa không ngừng, Hàn Kham đè thấp tiếng nói, nhưng cậu lại nghe đến phá lệ rõ ràng, "Cùng tôi ở bên nhau đi."
***************************.