Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 46: 46: Chân Tướng






Âm trầm mấy ngày qua đi, thời tiết trở nên tươi sáng hơn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Sầm Lễ mắc chứng sợ hãi ánh sáng, nhưng cậu lại phải thường xuyên tiếp xúc, cậu muốn sống giống như bao người bình thường khác, và khi được đứng dưới ánh nắng, cũng sẽ vơi đi cảm giác chột dạ.

Mỗi lần tới bệnh viện, cậu đều sẽ mang theo chút trái cây, có lẽ là thấy bên đường có một gốc cây hoa cỏ dại đang nở rộ, trần trụ mà bại lộ dưới đám cỏ xanh kia, vừa lúc bên cạnh bệnh viện có một tiệm hoa, cậu chọn những bông hoa cẩm chướng hồng nhạt của tiệm, đóa hoa mang theo một mùi hương dễ ngửi.

Chủ tiệm là một phụ nữ trẻ tuổi, thấy cậu nói," tiên sinh, hoa cẩm chướng đem tặng cho người bệnh là thích hợp nhất, khách hàng tới đây, đều sẽ chọn loại hoa này."
"Vậy thì chọn loại này." Sầm Lễ nói.

"Được, tôi sẽ giúp ngài bó lại."
Mỗi lần tới thăm mẹ, cậu mới có thể cảm nhận được một tia nhẹ nhàng.

Hôm nay Ninh Tu Viễn cùng Giang Ngôn ra ngoài rất sớm, có Giang Ngôn ở bên, chắc cũng sẽ không đến quấy rầy cậu.

Sầm Lễ ôm trong tay bó hoa tươi đi tới bệnh viện, hộ sĩ cũng đã quen thuộc khoảng thời gian cậu đến thăm, tự nhiên đem bó hoa tiếp nhận, sau đó lấy ra một chiếc bình thủy tinh để không, ra bên ngoài lấy chút nước, đem hoa cắm vào trong bình.

Mọi hành động đều được mẹ Sầm Lễ thu hết vào trong mắt, mấy ngày gần đây, bà ăn uống càng ngày càng kém, nguyên lai cốt sấu như sài*(Chỗ này ý là xương cốt không còn được tốt nữa, bị thái hóa trầm trọng ấy mà mình không biết dịch nào cho nó xuôi nên để nguyên bản dịch nhe), hiện giờ ngay cả nhúc nhích một chút, đều phải nhờ người nâng đỡ.

Bởi vì có Ninh gia giúp, bà được xếp ở phòng đơn, thuốc uống cũng là thứ thuốc tốt nhất, thế cho nên Ninh Tu Viễn luôn nói Sầm Lễ thiếu hắn, Sầm Lễ chưa bao giờ phản bác lại một câu.

Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, làm cho căn phòng bệnh đơn điệu trở nên ấm áp hơn.


"Mẹ lần trước đã nói với con rồi, con đã suy xét kỹ chưa?" tiếng nói của bà thực yếu ớt, bộ dáng thoạt nhìn cũng đã không còn nhạy bén như trước.

"Sao vậy ạ?" Sầm Lễ hỏi.

"Con một thân một mình, mẹ cũng không yên tâm, tuổi con cũng không tính là nhỏ, mẹ biết, bản thân sẽ không thể đợi đến khi con thành gia lập nghiệp, nhưng con dù sao cũng phải tìm một người để san sẻ nữa."
"..."Sầm Lễ sắc mặt hơi trì trệ, qua vài giây nói, "Con còn chưa tốt nghiệp, chờ về sau có đủ năng lực rồi nói."
Ngày hôm qua sự việc còn rõ ràng trước mắt, Ninh Tu Viễn tuy rằng chỉ là đem cậu coi như bạn giường, nhưng lại không chịu buông tha cậu, cậu bên cạnh có người khác xuất hiện liền truy hỏi tới cùng, càng đừng nói có bạn gái, cậu cũng không muốn làm chậm trễ người khác.

"Àiiiii" bà thở dài một hơi, việc này giống như bà chưa làm tròn trách nhiệm, không có cha mẹ nào lại không muốn nhìn con mình kết hôn.

Hộ sĩ cầm bình hoa tới, không muốn quấy rầy hai mẹ con bọn họ nói chuyện với nhau.

"Tiểu Tuệ." Bà nói.

"Dì à, ngài có chuyện gì sao?" Hộ sĩ đi đến mép giường bệnh hỏi.

Bà cố ý tác hợp cho bọn họ, nói, "Đã lâu không được đi ra ngoài, các con bồi ta đi dạo một lát."
"Được ạ."
Hộ sĩ nhanh chóng đẩy xe lăn đến, đặt bên cạnh giường bệnh, một người nâng bà dậy khẳng định có chút cố sức, hộ sĩ mới đỡ bà xuống giường, Sầm Lễ liền bước đến, động tác này khó tránh khỏi có chút tiếp xúc va chạm.

Hộ sĩ mặt thoáng đỏ lên, cô kỳ thật rất có hảo cảm với bộ dáng thanh tú ôn hòa của Sầm Lễ, nghe nói cậu ở đại học L học tập, người phải nghỉ học sớm như cô rất hâm mộ.


Bên ngoài ánh mặt trời chiếu rọi trên người mang theo vài phần ấm áp, mấy ngày qua đều âm u tối tăm, giống như đều dưới ánh nắng mà tan biết mất, chỉ là Sầm Lễ sẽ không nghĩ đến, cậu chìm đắm trong một đoạn thời gian rất dài, đã có thể thả lỏng trong một ngày.

Ninh Tu Viễn đã đáp ứng sẽ cùng Giang Ngôn đi leo núi, nhưng xe mới chạy đến dưới chân núi, Ninh Tu Viễn sắc mặt liền trầm xuống.

Xét nghiệm báo cáo đã gửi tới, thuốc có thành phần chủ yếu là cây ích mẫu, loại thuốc này rất thích hợp với phụ nữ trong khoảng thời gian hành kinh, nếu đẻ non, cũng có thể uống loại thuốc này để điều tiết thân thể.

(Mọi thông tin chi tiết mình để cuối chương hen)
Sầm Lễ tại sao lại uống loại thuốc này?
Trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ, nhưng Ninh Tu Viễn không muốn nghĩ tới phương diện kia, hắn cảm thấy Sầm Lễ không có gan lớn làm vậy, Sầm Lễ làm sao dám.

Huống hồ đàn ông có thai, này cũng quá ly kỳ.

Hắn đột nhiên nghĩ đến có một buổi tối, Sầm Lễ nói qua, nếu hắn muốn có con, bảo hắn nên đi tìm người khác, chẳng lẽ việc này là thật?
"A Viễn" Giang Ngôn ở bên cạnh gọi một tiếng.

Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm đến lợi hại, đôi tay gắt gao nắm thành nắm đấm.

"Hôm nay anh không thể đi với em được." Ninh Tu Viễn nói, " Chút nước anh sẽ bảo tài xế tới đón em."
".......!Làm sao vậy?" Giang Ngôn hỏi.


Ninh Tu Viễn không trả lời.

Hắn còn muốn tới bệnh viện xác nhận thêm một lần, liền tính Sầm Lễ sẽ đối mặt với hắn như thế nào, nhưng nếu thái độ của hắn có điểm ác liệt, người kia cũng chỉ có thể thuận theo hắn, hắn thật sự không cách nào nghĩ tới phương diện kia.

Cho nên thuốc tránh thai cũng là Sầm Lễ dùng?
Ninh Tu Viễn nói mấy câu trấn an Giang Ngôn, sau đó liền lái xe đi tới bệnh viện thuộc quyền sở hữu của nhà hắn.

Người kia hỏi," Trong nhà cậu có người bị sinh non sao? Uống loại thuốc này xác thật có lợi cho khôi phục khí huyết."
"Nếu như là đàn ông sử dụng loại thuốc này thì sao?" Ninh Tu Viễn hỏi.

"Ơ?" Người nọ thấy Ninh Tu Viễn sắc mặt khó coi thật sự, suy tư vài giây, nói, "Trong nước cũng từng có tiền lệ đàn ông mang thai, bất quá đan ông kết cấu thân thể cùng phụ nữ có điểm bất đồng, có thai muốn càng phải chú ý hơn"
"Được rồi, tôi đã biết." Ninh Tu Viễn sắc mặt càng đen.

Khó trách được đoạn thời gian trước Sầm Lễ ngửi thấy mùi tanh liền nôn mửa, càng khó trách ngày đó Sầm Lễ sau khi làm phẫu thuật, hắn muốn chạm đều không được, cũng khó trách Sầm Lễ sẽ tới hiệu thuốc mua thuốc tránh thai.

Một loạt sự việc sâu chuỗi với nhau, đều hướng phía về một chân tướng.

Ninh Tu Viễn đời này chưa từng trải qua việc kinh hách như vậy, người khác đều tìm mọi cách nịnh bợ hắn, có rất nhiều người muốn lưu lại bên người hắn, nhưng Sầm Lễ lại luôn muốn đối nghịch với hắn, tại thời khắc này rất đáng khen, Sầm Lễ trực tiếp thay hắn đưa ra quyết định.

Hắn không gửi tin nhắn cho Sầm Lễ, hắn muốn đi tới tìm cậu, xem thử lúc không có hắn, Sầm Lễ rốt cuộc đang làm những gì.

Giờ phút này, Sầm Lễ đang đẩy xe lăn đưa mẹ đi dạo trên con đường nhỏ sau bệnh viện.

Mẹ cùng cậu nói đến rất nhiều chuyện, có chuyện khi cậu còn nhỏ, cũng chuyên kể lúc cậu lớn hơn chút, sự việc xảy ra khi học sơ trung, lúc ấy cậu thi toàn khối năm hai, khổ sở không ăn cơm tối, sau vẫn là mẹ tới trong phòng an ủi cậu, tâm tình của cậu mới bình phục lại, từ nhỏ cậu chính là một người để ý đến thắng thua, cũng chịu không nổi việc người khác có ý nghi ngờ.


Nhưng trưởng thành, ngược lại nhìn qua càng không được như xưa.

Tiểu Tuệ ở bên cạnh cười cười, "Kỳ thật cậu rất ưu tú, có đôi khi quá mức theo đuổi sự hoàn mỹ, đối với chính mình cũng là một loại gánh nặng."
Sầm Lễ sắc mặt mê mang, đang buổi hoàng hôn, lại ngày qua ngày, cậu chỉ hy vọng, có một ngày cậu sẽ không bị mọi người ruồng bỏ.

Bà nắm hộ sĩ tay, nói, "Tiểu Tuệ, ta nếu là có một đứa con gái giống con thì tốt rồi, ta đời này đều cảm thấy hài lòng."
Những lời này, Sầm Lễ cũng nghe ra chút ý tứ.

Hộ sĩ tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn tùy ý phụ nhân nắm tay cô, cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Sầm Lễ, sườn mặt thanh tú làm má cô ửng hồng.

Bên ngoài nổi lên chút gió, Sầm Lễ nói, "Chúng ta trở về thôi."
"Được."
Sầm Lễ đem xe lăn đẩy tới, hộ sĩ cầm trên tay một chiếc áo khoác lên người mẹ Sầm Lễ để đề phòng bị nhiễm lạnh, một màn hài hòa này lại giống như viễn cảnh một nhà ba người.

Sầm Lễ thoáng ngẩng đầu, thấy đứng bên cạnh bồn hoa là một người đàn ông, người kia đối diện tầm mắt cậu, như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống vậy.
************************
Rất sorry mọi người về sự lười biếng của tôi ???????? Và tôi đã quay trở lại với 2 chương cho ngày hôm nay hahahahhaha
Hihi còn điều mình muốn nói qua rằng ở phần xưng hô mẹ Sầm Lễ ó mọi người, nguyên bản dịch là phụ nhân có nhiều chỗ mình sẽ sửa và sẽ có nhiều chỗ mình để nguyên, tùy chỗ đọc cho thuận miệng nhé ????
Cây ích mẫu: Cây chói đèn - Leonurus heterophyllus Sweet, thuộc họ Hoa môi - Lamiaceae.
Theo Đông Y, Ích mẫu có vị hơi đắng, cay, tính hơi hàn, có tác dụng hoạt huyết điều kinh, khử ứ chỉ thống, lợi thuỷ tiêu thũng.

Ích mẫu thường được dùng chữa: Kinh nguyệt bế tắc, máu ứ tích tụ sau khi sinh đẻ, trước khi thấy kinh đau bụng hoặc kinh ra quá nhiều, làm an thai, giảm đau, làm dễ đẻ; Viêm thận, phù thũng, giảm niệu, đái ra máu.

Hạt dùng vào thuốc phụ khoa, làm cho dạ con mau co lại, co tử cung, làm thuốc lợi tiểu và sáng mắt..