Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 372: PN 47: Đây Chính Là Tôi




Edit + beta: Bella

..........................................

Trước mắt cậu, nam nhân anh tuấn cao lớn vẫn là bộ dáng giống như trước trong trí nhớ của cậu, nhìn thấy Dư Giản, động tác nam nhân đình trệ, thấy vậy Dư Giản vội vàng đem thân thể lùi về sau, cậu thà rằng hiện tại Lục Việt cứ việc coi cậu thành một tên trộm là tốt nhất.

Lục Việt nhanh chân tiến lên nắm lấy tay Dư Giản, chìa khóa rỉ sét nằm trong lòng bàn tay liền hiển lộ trước mặt nam nhân, đã qua nhiều năm như vậy, Lục Việt cũng chưa bao giờ đem chìa khóa đặt ở dưới đáy chậu hoa lấy đi, đại khái là muốn lưu một chút tưởng niệm.

Thần sắc Dư Giản có chút bối rối. " Tôi….. Anh mau buông tay ra trước đi, tôi không có lấy trộm thứ gì hết! "

Bên trong căn phòng này ngoại trừ chút đồ dùng đã cũ, xác thực là không có đồ vật gì đáng tiền, trước kia cậu đã từng nói với Lục Việt một lần, trong khe giường có giấu một cái thẻ ngân hàng, không biết khi đó Lục Việt có nghe rõ hay không.

Hiện tại cậu ôm theo một tia may mắn, khả năng cao hy vọng Lục Việt đã quên đi, nếu không phải vậy cậu làm sao lại dễ dàng như vậy liền tìm thấy.

Lục Việt trầm mặc không lên tiếng chỉ nhìn thẳng Dư Giản, khiến trái tim Dư Giản cuồng loạn không thôi.

Cậu thật không có dự liệu được, trở về một chuyến sẽ gặp phải Lục Việt, nếu không phải là Hàn Kham đem đồ đặc trong phòng trọ của cậu toàn bộ đều thanh lý hết, cậu cũng không có khả năng trở lại nơi này một chuyến, hiện tại ngoại hình cùng tính cách của cậu đều đã thay đổi, Lục Việt hẳn là sẽ không nhận ra được cậu.

Lục Việt hỏi. " Làm sao cậu biết được chìa khoá nằm ở dưới đáy chậu hoa? "

Dư Giản vội vàng giải thích nói. " …… Người bình thường không phải là đều sẽ đem chìa khóa dự bị đặt ở loại địa phương này sao? Anh nếu như muốn đưa tôi đi cục cảnh sát thì cũng không sao, dù sao thì...… Tôi cũng chỉ mới vừa dạo qua một vòng thôi, không phát hiện được thứ gì đáng tiền. "

Lục Việt rất ít khi ghé qua nơi này, từ khi Dư Giản qua đời về sau, hắn đều bận rộn xử lý công chuyện của đại ca cùng công việc trong công ty, mấy năm gần đây cũng có không ít người hướng hắn nịnh nọt, nhưng hắn vẫn là thường xuyên sẽ nghĩ đến Dư Giản, nhớ tới thanh niên quật cường lại ốm yếu kia.

Ngay từ lần đầu tiếp xúc, hắn nghĩ chẳng qua là vì cảm thấy thú vị mà thôi, dù sao thì thế đạo này người giống như Dư Giản cũng không nhiều lắm.

Thời điểm mẫu thân Dư Giản đem Dư Giản giao phó cho hắn, hắn còn muốn đùa giả làm thật.

Lục Việt đem tay của Dư Giản nắm đến cực gấp, Dư Giản có chút đau, hít vào một ngụm khí lạnh.

Lục Việt buông lỏng tay, trên cổ tay tinh tế liền xuất hiện một đạo hồng hồng do người dùng lực nắm mà thành, ngoại trừ, Lục Việt lúc này mới phát hiện, trên cổ thanh niên còn lưu lại không ít dấu hôn, cũ mới đan xen một chỗ.

Hắn liền cho rằng thanh niên trước mặt này là đang cố ý diễn một màn hí kịch, mục tiêu, muốn nịnh bợ hắn.

Lục Việt nói. " Bộ dạng này của cậu, chắc không phải là làm việc gì tốt đi? Là được nam nhân bao dưỡng?"

Dư Giản nhỏ giọng phản bác. "…… Tôi không phải..."

Lục Việt thấy với bộ dạng này của thanh niên, vẫn còn không quá giống như là đang diễn trò.

Dư Giản cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì đã quá gấp, nên chưa kịp che đi dấu vết Hàn Kham lưu lại trên người cậu, cậu đem cổ áo giật giật, có tật giật mình hơi cúi đầu xuống, tai cũng nổ lên màu ửng đỏ.

Bộ dáng này ở trong mắt nam nhân, ngược lại là thật sự khiến cho người ta muốn đem cậu ấn xuống hung hăng chà đạp một phen.

Lục Việt đột nhiên nghĩ đến, trước kia khi Dư Giản còn ở trong công ty, mỗi khi chột dạ cũng sẽ có loại cử chỉ này.

Lục Việt nói. " Cậu nói là cậu không có lấy thứ gì phải không? Tôi cũng không phải là người không nói đạo lý, vậy đi, cậu để tôi lục soát người cậu một chút, tôi sẽ không làm khó dễ cậu nữa! "

……

Dư Giản cũng không có cách nào, cậu đối mọi người từ trước đến nay đều không có phòng bị gì quá lớn, huống chi là trước kia Lục Việt đã giúp đỡ cậu rất nhiều, Lục Việt từ bên trong túi của cậu tìm được một tấm thẻ ngân hàng, phía trên cũng không có viết danh tự, Dư Giản vội vàng đoạt trở về, nói. " Đây vốn là của tôi. "

Nói xong, lại có chút hối hận, nếu như Lục Việt đem thẻ ngân hàng này đi điều tra thì làm sao bây giờ.?

Cũng may là Lục Việt cũng không có làm khó gì, chỉ nói. " Được rồi, cậu có thể đi. "

Đạt được sự cho phép, Dư Giản liền nhanh chân chạy đi, bởi vì xuống cầu thang quá gấp mà kém chút nữa bởi vì đứng không vững mà suýt ngã một phát, may là kịp thời đỡ lấy tay vịn, mới miễn cưỡng đứng vững, cũng không kịp đoái hoài tới chân đau liền tiếp tục đi xuống lầu dưới.

Giờ phút này, Lục Việt đứng trong hành lang vắng vẻ, một bộ như đang suy nghĩ gì đó.

Dư Giản tìm được thẻ cũng không dám lưu lại quá lâu, cậu chỉ sợ ở lại lâu thêm chút ít Hàn Kham liền sẽ tìm tới.

Tại máy rút tiền bên trên tra xét một chút, bên trong thẻ ngân hàng là năm vạn khối tiền.

Năm vạn, vừa đủ cho cậu từ L Thị rời đi.

Dư Giản rút ra ba vạn, làm chi tiêu sinh hoạt cho những ngày sắp tới, lại mua một cái điện thoại mới cùng thẻ sim, qua hồi lâu, cậu mới tìm được một chỗ ở không cần thẻ căn cước do người dân xây thành ở một đêm, bây giờ cậu không có giấy tờ tuỳ thân trên người, liền nửa bước đi cũng đều khó khăn, cậu dự định ngày mai lại tiếp tục tìm xe để rời đi, lao lực bôn ba một ngày, nói không mệt là giả, huống chi hôm nay cậu mới từ trong bệnh viện chạy ra, mắt cá chân thụ thương sưng bầm lên, khiến cậu đi đường đều là cà thọt lấy chân.

Về phần thẻ căn cước cần bổ sung, quê quán của Sầm Tô ở tại N Huyện, cậu dự tính sẽ trở về đó để tránh Hàn Kham một thời gian.

Toàn thân Dư Giản đều đau nhức khó chịu, vết thương phía sau vẫn còn chưa khỏi hẳn, trên ga giường cậu nằm hiện ra độc dịch hương vị màu trắng, trong đầu hỗn loạn lung tung, giống như là có hai loại ký ức đan vào với nhau.

Có lẽ, qua một thời gian ngắn Hàn Kham liền sẽ triệt để quên đi cậu.

……….

Năm giờ chiều, Hàn Kham nhận được tin tức từ trợ lý, đúng là có liên quan tới Dư Giản.

Ghi chép biểu hiện, tại bốn giờ chiều hai mươi lăm phút, Dư Giản ở trong ngân hàng lấy đi một khoản tiền.

Hàn Kham tưởng rằng có người ăn cáp thẻ ngân hàng của Dư Giản, trầm mặt đi đến trong ngân hàng yêu cầu xem camera giám sát, lại không nghĩ rằng đằng trước máy rút tiền kia lại là một khuôn mặt quen thuộc, người kia rõ rằng là người vừa mới biến mất trong bệnh viện sáng nay.

Sầm Tô.